Yến Hoài - vị trợ thủ đắc lực kia bế bé con chưa kịp ấm tay, đứa nhỏ này cổ đã rướn dài, miệng há rộng như chim non đói ăn, gào lên đòi bú.
Da mặt Yến phụ giật giật, đành nhét nửa chiếc bánh bao thịt dê thơm ngào ngạt vào miệng hắn.
Bọn họ quay về nơi ở, Yến lão nương mang đồ ăn cho con gái, vừa nhắc đến chuyện ban tối, động tác uống canh của Yến Tiểu Muội khựng lại. Nàng liếc nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh, trên trán đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nguy hiểm thật. Nếu ca ca nàng và hai đứa con nấn ná thêm một lúc nữa, thì mọi chuyện đã bại lộ.
Cũng chính vì vậy, trừ vị Vương Thứ Các Sĩ ra, đám đồng liêu của Ninh Vinh tuy không đặc biệt thích Yến Hoài, nhưng cũng không đến mức căm ghét gì.
Tối hôm đó, Ninh Vinh trở về người nồng nặc mùi rượu, nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo, cười trộm nói:
“Ta đổ hết rượu lên người.”
Sau đó bắt đầu kiểm kê quà biếu nhận được trong ngày:
“Cũng gần như đại ca nói, tiền biếu này cộng lại không thua gì số chúng ta đãi tiệc ở tửu lâu.”
Yến Tiểu Muội âm thầm nghĩ, về sau mấy món quà này đều phải trả lễ, nhưng chí ít trước mắt có thể thở phào nhẹ nhõm được đôi chút.
Nàng bắt đầu tính toán, chờ qua thời gian ở cữ sẽ ra ngoài kiếm việc làm. Mấy việc vặt lặt vặt thì không ổn, sợ bị người quen nhận ra sẽ khiến Ninh Vinh mất mặt, nên nàng dự định giả nam đi tìm một chân chép sách ở thư quán.
Nào ngờ vừa mới nói ra ý định ấy, đã bị Yến Hoài phũ phàng chặn lại:
“Mỗi ngày ngươi đều bận túi bụi, vậy ai chăm con hả?”
Yến Tiểu Muội liếc nhìn cha mẹ. Yến lão nương lập tức xách giỏ trống:
“Trong nhà hết thức ăn rồi, ta đi mua.”
Yến phụ cũng nhanh nhảu tiếp lời:
“Mẹ ngươi già rồi, đau lưng nhức gối, ta đi giúp bả.” Trong chớp mắt, hai ông bà đã lặn mất tăm.
Dù Yến Tiểu Muội đã lường trước chuyện này, vẫn không khỏi cảm thấy tủi thân vì thái độ "né như tránh ôn dịch" của cha mẹ.
Yến Hoài không cho nàng có thời gian buồn bã, sai nàng pha trà, chân vắt chéo nhận lấy chén trà, lười biếng nói:
“Cha mẹ không trông được, ngươi cũng đừng nhìn ta. Ta không bắt ngươi chăm sóc ta là tốt rồi, còn mong ta trông hai đứa nhỏ giùm nữa?”
Yến Tiểu Muội nghẹn lời, ấp úng nói:
“Không phải, chỉ là nếu… nếu ca ca…”
Thực ra nàng không dám chắc ca ca mình sẽ đưa tiền cho hai vợ chồng xoay xở, chỉ là muốn an lòng Ninh Vinh. Ban ngày Ninh Vinh đi đến Hàm Lâm Viện, nàng đi làm giúp đỡ gia dụng, Ninh Vinh chắc cũng không phát hiện ra.
Yến Hoài đặt chén trà xuống, hừ một tiếng khinh bỉ:
“Đầu óc ngu ngốc, ngươi có cầm bút, viết nhanh như bay cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”
Yến Tiểu Muội nghe vậy cúi đầu càng thấp. Nàng cũng hiểu lý lẽ ấy, nhưng đây là cách tốt nhất nàng nghĩ ra được. Nàng có thể làm gì hơn?
“!!! Ngươi làm gì lại khóc hả?”
Yến Hoài cuống lên, kéo đầu muội muội lại, giúp nàng lau nước mắt. Nhưng càng lau càng chảy nhiều, Yến Hoài vội dọa:
“Ngươi mà còn khóc nữa, ta giận đó!”
Yến Tiểu Muội hai mắt đẫm lệ.
Yến Hoài vò đầu, nói:
“Tôn Thường Dần có vợ là người phía Nam, thích ăn sơn trà nhiều nước. Ngươi tặng cho họ một rổ đi.”
“Nhưng mà ca, giờ đã vào thu rồi, làm gì còn sơn trà…”
Nước mắt Yến Tiểu Muội lại rơi xuống từng giọt to như hạt đậu, nàng biết ca ca mình đang trêu.
Yến Hoài chịu không nổi:
“Rồi rồi rồi, đừng khóc nữa.”
Nhưng nàng vẫn nức nở, Yến Hoài đành vào phòng bế hai đứa nhỏ ra, ngậm bánh trong miệng, kéo muội muội ra ngoài tìm sơn trà.
Ra đường, Yến Hoài bắt một chiếc xe bò, lườm lườm nói:
“Trong nhà không có nổi chiếc xe ngựa, đúng là quá bất tiện.”
Yến Tiểu Muội buồn bực. Bọn họ còn chẳng đủ ăn đủ mặc, lấy đâu ra xe ngựa? Nàng vừa nghĩ đến đây, trong ngực lão nhị (ý là em bé thứ 2 ấy) hình như có linh cảm, lập tức “Oa” khóc lên một tiếng.
Yến Tiểu Muội còn chưa kịp dỗ, Yến Hoài đã ôm lão nhị qua, lắc vài cái, đứa bé lại ngoan ngoãn ngủ yên trong lòng hắn.
Yến Tiểu Muội kinh ngạc:
“Ca…”
“Suỵt, đừng làm ồn.”
Yến Hoài đang lay lão đại một cái, vừa định đánh thức thì thằng bé lại ngủ say, hắn thở ra một hơi, dùng giọng mũi lầm bầm:
“Con nít nhà ngươi thật phiền.”
Yến Tiểu Muội ngơ ngác gật đầu, rồi lập tức lắc đầu. Yến Hoài nhìn nàng, hừ mũi.
Xe bò một đường đi về phía Đông, cuối cùng dừng lại ở một quán trà trông khá tầm thường. Yến Hoài ôm hai đứa nhỏ bước vào, tùy tiện chọn một nhã gian, rồi bảo tiểu nhị mời chưởng quầy ra.
“Vị nương tử này, phu quân chính là người của Hàn Lâm Viện, ngươi trò chuyện với nàng cho đàng hoàng.”
Chưởng quầy cúi người hành lễ, Yến Tiểu Muội định đưa tay đỡ, lại bị Yến Hoài lườm một cái đành thu tay lại.
Chưởng quầy nhiệt tình hết mực, chẳng những mời họ uống trà, còn vừa nghe rõ ý của Yến Hoài đã lập tức sai người đem lên hai rổ sơn trà mới hái. Nếu không phải Yến Hoài nhất quyết trả tiền, ông ta còn định tặng không.
Khi xe bò lăn bánh rời đi, Yến Tiểu Muội vẫn còn chưa hết ngẩn ngơ.
Tiểu nhị quán trà nhìn theo xe, tấm tắc lắc đầu:
“Người trong kinh thành đúng là kỹ càng, đến cả con nít cũng bế theo để tránh bị nghi ngờ.”
Chưởng quầy liếc hắn một cái, tiểu nhị lập tức ngậm miệng.
Yến Hoài đưa muội muội về nhà, vừa vào cổng đã thấy hai ông bà già nhà Yến đang bị nhốt ngoài sân.
Yến Hoài sai bảo:
“Đi dỡ mấy rổ đồ trên xe bò xuống, nhẹ tay chút.”
Yến phụ và Yến lão nương giật mình, vội vàng làm theo. Cửa viện vừa khép lại, hai người còn chưa kịp xem trong rổ là gì, đã thấy một túi tiền ném xuống.
“Trong đó hai mươi lượng. Ta muốn mua một chiếc xe lừa.”