Hạc Nam Chi rũ mắt nhìn cô, thấy cô co rúm lại sau khi trốn cũng chẳng trốn được, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mình bằng ánh mắt rụt rè chẳng khác gì một con mèo nhỏ đáng thương.
“Vì sao cứ muốn trốn?”
Giọng anh rất bình tĩnh. Tuy là Thái tử gia kiêu ngạo ngông cuồng, bản tính hoang dã khó thuần, nhưng chất giọng lại trầm thấp, từ tính, còn mang theo chút lười nhác.
Dễ nghe như sóng vỗ bọt tung trắng xóa trên biển đêm, mang theo luồng gió mát lướt qua mùa hè oi ả.
Từ lúc ở biệt thự đã vậy, cô hết lần này đến lần khác tránh mặt anh, không dám nhìn thẳng, cũng không dám đối diện.
Khương Phù Chi không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ nhìn anh như một con búp bê câm.
Hạc Nam Chi cười lạnh: “Cô tưởng tôi muốn làm gì? Thấy cô có chút nhan sắc, nên định bỏ qua hiềm khích trước kia mà thích cô? Hay cô nghĩ tôi muốn lên giường với cô?”
Gương mặt Khương Phù Chi vẫn là dáng vẻ bất lực, đáng thương như đóa bạch hoa nhỏ, nhưng trong lòng thì lạnh lùng cười một tiếng.
Tôi lại không biết anh muốn làm gì chắc? Đương nhiên là đang lo cho cái mạng chó của anh!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play