Mọi người đều nhìn ra được Hạc Nam Chi rất không hài lòng với Khương Phù Chi, thậm chí có phần cố ý gây khó dễ.
Đường Nghiên nói: “Trò này chán quá rồi, Trương Lâm lại uống say nữa, hay là mình nghỉ chơi đi?”
Cậu sợ nếu chơi tiếp thì chị Phù Chi sẽ bị xấu hổ, không vui.
Lăng Tảo cũng nói: “Đúng đúng! Trương Lâm say rồi, hai người dìu cậu ấy đi nghỉ ngơi đi. Tụi mình uống rượu, tám chuyện cho vui được không?”
Đường Nghiên đặt hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Khương Phù Chi: “Chị ơi, hay em đưa chị ra hậu hoa viên đi dạo nhé? Nghe nói chỗ đó hoa nở đẹp lắm luôn, đi dạo một vòng cho mát.”
Sắc mặt Khương Phù Chi hơi tái nhợt, trông như thể vừa bị người ta nhắm vào trước mặt bao người, trong lòng khó chịu nhưng lại không tiện nói ra, vẻ nhẫn nhịn ấy càng khiến đám người xung quanh dâng lên ham muốn che chở.
Trong lòng Hạc Nam Chi cười lạnh: Giả vờ đáng thương cái gì? Hôm qua còn dám ngông nghênh trước mặt tôi như thế, hôm nay vì câu lấy Đường Nghiên mà bắt đầu diễn vai tiểu bạch hoa yếu đuối bất lực?
Khương Phù Chi nói: “Không sao đâu, ở đây náo nhiệt mà, chị thấy mọi người nói chuyện cũng vui.”
Đường Nghiên vẫn lo cô không vui, bèn lấy một đĩa trái cây ở xa đặt trước mặt cô: “Chị ơi, hay tụi mình chơi game? Em chơi trò này siêu giỏi luôn, em gánh chị!”
Khương Phù Chi gật đầu, lấy điện thoại ra. Vì chưa từng chơi nên phải tải xuống tại chỗ.
Đường Nghiên hào hứng nói: “Trò này em bội phục nhất là Tư Dữ Bạch, tuyển thủ chuyên nghiệp đó! Tuổi cỡ em thôi mà là thiên tài e-sport, siêu đỉnh! Năm ngoái vô địch giải toàn cầu!”
Nhưng Khương Phù Chi lại không mấy hứng thú. Từ trước tới nay, cô không dễ bị cuốn vào game.
Với cô, chơi game là để vui, mà đi du lịch, mua sắm, ăn uống còn khiến cô vui hơn gấp bội.
Tuy nhiên trên mặt, cô vẫn làm ra vẻ hứng thú lắm. Mặc dù chưa chơi bao giờ, nhưng Khương Phù Chi rất thông minh, nhanh chóng nắm được cách chơi và chơi khá tốt.
Nhưng lại cố tình mắc lỗi ở vài chỗ nhỏ để Đường Nghiên có cơ hội “cứu”, khiến cậu có cảm giác bản thân đang che chở được ai đó, cảm giác ấy khiến người như Đường Nghiên càng thêm thoả mãn.
Hạc Nam Chi lạnh lùng nhìn hai người kia ngồi cạnh nhau chơi game, người khác có thể không nhận ra, chứ anh nhìn một cái liền biết Khương Phù Chi là đang cố tình cài cắm tiểu tâm cơ, từng bước từng bước câu dẫn Đường Nghiên, cái tên đầu óc đơn giản kia.
Lúc này, tiếng gầm rú của xe thể thao ngày càng gần, hai luồng đèn pha quét qua rồi tắt đi, từ hai chiếc xe bước xuống hai người, đi thẳng về phía họ.
Là Lý Tu Nhiên và Lam Từ, bạn thân của Hạc Nam Chi.
Lam Từ nhướng mày nhìn anh: “A, Thái tử gia sao hôm nay mặt nặng như đổ mưa vậy? Ai chọc giận cậu rồi?”
Rất hiếm khi thấy Hạc Nam Chi có biểu cảm khó chịu đến vậy, Lam Từ biết chắc có người sắp xui xẻo rồi đây.
Lý Tu Nhiên ngồi xuống, vừa liếc sang cô gái ngồi cạnh Đường Nghiên liền hít một hơi.
Ở đâu ra em gái xinh đẹp này đây? Cực phẩm!
Lam Từ cũng nhìn theo ánh mắt Lý Tu Nhiên, ánh mắt thoáng lóe sáng một tia kinh diễm.
Khương Phù Chi chính là kiểu gái xinh khiến người ta phải mơ tưởng, là tinh hoa tập hợp mọi đặc điểm mà cái gọi là “người đẹp” nên có. Bản thân cô cũng biết mình đẹp đến mức nào, từ nhỏ tới lớn, chỉ dựa vào gương mặt đã nhận được rất nhiều thiện cảm từ người khác.
Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần cô muốn, đều có thể dễ dàng làm thân.
Cảm nhận được vài ánh mắt tùy ý đánh giá mình, Khương Phù Chi hoàn toàn không ngẩng lên nhìn, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, nở nụ cười nhàn nhạt trò chuyện với Đường Nghiên bên cạnh.
Một lúc sau, trò chơi kết thúc, Khương Phù Chi đứng dậy muốn đi vệ sinh, Lý Tu Nhiên mới mở miệng hỏi: “Đường Nghiên, cô gái kia là ai vậy, sao trước giờ chưa từng thấy?”
Đường Nghiên cảnh giác nói: “Cô ấy là bạn gái tương lai của tôi, mấy người đừng có mà có ý gì với cô ấy!”
Lý Tu Nhiên cười nhạo một tiếng: “Nhìn cậu cưng chiều cô ta ghê nhỉ? Tôi còn có thể tranh giành với cậu chắc?”
“Không thể à?” Đường Nghiên hỏi ngược lại.
“Tôi có thể.”
Đường Nghiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghĩ: chẳng lẽ còn không hiểu con người Lý Tu Nhiên?
Hạc Nam Chi lạnh nhạt nói: “Chuyện tình cảm quá phức tạp, cậu không kiểm soát nổi đâu.”
Nói xong lại tiếp lời: “Khương Phù Chi là người phụ nữ không đơn giản, không phải người như cậu có thể chơi đùa được. Tốt nhất nên dứt khoát sớm đi, kẻo đến lúc bị cô ta lừa cả tình lẫn thân cũng không còn gì.”
Hạc Nam Chi xưa nay không phải người hay khuyên nhủ, nhưng lần này lại lần đầu chủ động khuyên em họ của mình.
Có điều, em họ này của anh trước giờ nghe lời ai cũng được, riêng chuyện này thì lại không chịu nghe.
“Em biết anh là muốn tốt cho em, nhưng mấy người không hiểu Phù Chi, cô ấy không phải loại phụ nữ vì tiền hay địa vị mà bất chấp tất cả để leo lên!”
Trong lòng Đường Nghiên nghĩ, cho dù cô ấy đúng là như thế thì sao chứ?
Cậu có thể cho cô ấy tiền, cho cô ấy địa vị, dùng mấy thứ đó để giữ cô ấy bên mình thì dễ như chơi, đúng là việc tốt đẹp biết bao!
Khương Phù Chi trong toilet sửa lại lớp son, thuận tay dùng lòng bàn tay dặm thêm lớp phấn má, nhanh chóng hoàn thành vẻ ngoài đơn thuần vô hại.
Trời đã dần tối, lúc Khương Phù Chi bước ra ngoài thì mọi người đang tụ tập lại, chuẩn bị đi về phía bãi đỗ xe không xa.
“Các anh định đi đâu vậy?”
Đường Nghiên giải thích: “Chị, trời tối rồi, tụi em định lên đỉnh núi chơi đua xe ở câu lạc bộ. Chị lên xe em đi, kỹ thuật lái xe của em cũng khá lắm!”
Khu nghỉ dưỡng này nằm ở lưng chừng núi, trên đỉnh núi có một câu lạc bộ đua xe rất nổi tiếng.
Hầu hết khách du lịch ở đây đều là con nhà giàu mê xe, thuê nghỉ ở khu này là để tiện lên đó đua xe.
Khương Phù Chi lúc này mới hiểu vì sao trong bãi xe lại toàn là siêu xe, thì ra là định lên câu lạc bộ đua xe buổi tối.
Đường Nghiên vốn định thể hiện một màn thật ngầu, nhưng xe đột nhiên không nổ máy được, chẳng hiểu sao lại không khởi động lên nổi.
Lo lắng Khương Phù Chi phải đứng chờ chán nản, lại nghĩ anh họ mình chẳng có tí hứng thú nào với cô ấy, liền dứt khoát giao người cho anh.
“Anh họ, anh có thể chở chị Phù Chi đi trước được không? Em sửa xong xe sẽ đến sau.”
Giao cho người khác thì không yên tâm, đặc biệt là Lý Tu Nhiên!
Giao cho Hạc Nam Chi thì ít nhất anh ấy sẽ không có ý đồ gì.
Khương Phù Chi nhìn thoáng qua Hạc Nam Chi, có vẻ như muốn từ chối, lập tức nói: “Không sao đâu, chị chờ em là được, không cần làm phiền người khác.”
Hạc Nam Chi hơi nhíu mày: “Lại đây, lên xe.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, Hạc Nam Chi không thèm nhìn cô, quay người bước tới chiếc Lotus Evija màu đen như báo đen của mình.
Khương Phù Chi do dự một chút, nhưng dưới ánh mắt động viên của Đường Nghiên, cuối cùng vẫn đi về phía chiếc siêu xe đó.
Dưới ánh đèn tối, người ngoài không nhìn rõ được bên trong xe.
Khương Phù Chi vừa lên xe liền ngồi ngoan ngoãn, giống như học sinh gương mẫu ba tốt.
Hạc Nam Chi quay sang liếc cô một cái, đột nhiên nghiêng người áp sát lại gần.
Hương tuyết tùng mát lạnh lan đến mũi, Khương Phù Chi nhìn khuôn mặt phóng đại mấy lần trước mặt, liền theo phản xạ nghiêng người né về sau.