Đường Nghiên thấy anh thình lình bước thẳng về phía Khương Phù Chi, trong lòng lập tức căng như dây đàn. Cậu sợ anh sẽ đem cái cảnh vừa rồi thấy được vạch trần ra mất.
Tuy rằng Hạc Nam Chi trong đám bọn họ không phải kiểu người có lòng tốt hay tính tình dễ chịu, thậm chí bởi vì sinh ra ở Hạc gia, từ nhỏ đã được cưng chiều quá mức nên tính cách lại càng tệ hại nổi bật nhất.
Bọn họ tuy rằng bình thường vẫn chơi chung, nhưng ai nấy đều tự biết, so với Hạc gia thì cách biệt một trời một vực.
Dù cậu với Hạc Nam Chi có quan hệ họ hàng, cũng không dám làm càn.
Muốn kéo Hạc Nam Chi sang một bên để uy hiếp vài câu là chuyện hoàn toàn không thể, nhưng Đường Nghiên vẫn cắn răng đuổi theo chắn trước mặt anh.
Ánh mắt như khẩn cầu nhìn anh, Đường Nghiên suýt chút nữa muốn quỳ xuống tại chỗ.
Cậu nhỏ giọng nói: “Cầu xin anh, anh họ, có thể đừng nói ra ngoài được không?”
Nếu như để lộ chuyện này, cô sẽ nhìn mình như thế nào? Tám phần là xem mình như biến thái, hận không thể tránh xa thì tránh xa.
Khương Phù Chi hơi cau mày, như thể không hiểu Đường Nghiên và Hạc Nam Chi đang nói gì, mà Hạc Nam Chi lại nhìn về phía cô.
“Người đứng cạnh Đường Nghiên là ai thế?” Cô thuận miệng hỏi.
Lăng Tảo đáp: “Anh ta tên là Hạc Nam Chi, trong đám bọn tôi là thái tử gia được công nhận, con một của Hạc gia. Tính tình anh ta thì cực kỳ tệ, tuy rằng trong nhóm tụi tôi cũng có vài người ăn chơi không chính đáng, nhưng gặp phải Hạc Nam Chi thì cũng không ai dám chọc.”
Lăng Tảo nói rồi lại tiếp: “Nhưng bảo bối như cô vừa đáng yêu vừa dễ thương thế này thì sẽ không chọc trúng anh ta đâu, anh ta chắc chắn cũng sẽ không bắt nạt cô!”
Khương Phù Chi chỉ cười cười, không dám nói thật.
Không chỉ từng chọc anh, còn từng hét trước mặt anh tận hai lần rằng mình là cha anh nữa cơ.
Cô vốn nghĩ đám người này đều là phú nhị đại, ai ngờ trong giới phú nhị đại cũng phân đẳng cấp rõ ràng.
Hạc Nam Chi đã đi tới, trực tiếp ngồi xuống cạnh Khương Phù Chi. Khu nghỉ ngơi bên ngoài này có bộ sô pha tròn khá rộng, đủ chỗ cho hơn hai mươi người ngồi.
Rõ ràng vẫn còn rất nhiều chỗ trống, vậy mà Hạc Nam Chi cứ nhất quyết ngồi sát cạnh cô.
Bên trái Khương Phù Chi là Hạc Nam Chi, bên phải là Lăng Tảo. Đường Nghiên theo sau đến nơi không dám chen vào bên cạnh Hạc Nam Chi, cũng biết Lăng Tảo chắc chắn không nhường, chỉ có thể ngồi xuống chỗ trống phía xa, ánh mắt mong ngóng nhìn về phía Khương Phù Chi.
Khương Phù Chi bỗng dưng đứng dậy: “Món thịt xiên nướng này ngon ghê, mấy người có muốn ăn không? Để tôi đi lấy cho.”
Lăng Tảo lập tức hăng hái giơ tay.
Khương Phù Chi đi lấy mâm, bày đầy xiên thịt nướng mang về, nhưng không quay lại chỗ cũ, mà thuận tay ngồi xuống bên cạnh Đường Nghiên.
Hạc Nam Chi hơi cau mày.
So với vẻ khó chịu của Hạc Nam Chi, Đường Nghiên lại vui thấy rõ, nụ cười rạng rỡ sáng ngời, giờ phút này trong mắt toàn là Khương Phù Chi.
Tang Bưu thuận tay liếc qua bảng số liệu của Đường Nghiên, trong lòng không khỏi tấm tắc:
Không hổ là vai ác đại lão. Nếu đổi lại là người thường như Đường Nghiên, cái nhiệm vụ công lược này sớm thành công rồi.
Còn chưa đợi Khương Phù Chi ra tay, chỉ số não yêu đương của Đường Nghiên đã lên tận 100.
Khương Phù Chi đưa một xiên thịt cho Lăng Tảo, lại thuận tay đưa thêm một xiên cho Đường Nghiên.
Hạc Nam Chi mặt đầy khó chịu, “Khương Phù Chi.”
Ba chữ rơi xuống, mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía anh, rồi lại chuyển ánh mắt đầy nghi hoặc sang phía Khương Phù Chi.
Hai người này hình như chỉ mới gặp nhau? Trước đây rõ ràng là không quen biết. Nếu từng quen rồi, lần đầu gặp chẳng lẽ lại không chào hỏi lấy một câu?
【✿ Leng keng! Mục tiêu số 1 trước mắt hảo cảm độ với ký chủ: -45. Não yêu đương: 0】
Hảo cảm lại tụt thêm năm điểm.
Xem ra Hạc Nam Chi thật sự không chịu nổi việc cô giả vờ không quen biết, làm lơ, thậm chí còn trốn tránh mình.
Khương Phù Chi hiểu rõ điểm mấu chốt của anh, liền đột nhiên đưa xiên thịt trong tay ra, nhút nhát hỏi: “...Hạc tiên sinh muốn ăn không?”
Hạc Nam Chi liếc nhìn xiên thịt một cái, trầm mặc vài giây, rồi nhận lấy. “Cũng được, người bình thường như cô, mắt nhìn cũng coi như có chút chọn lọc.”
Mọi người: ????
Khương Phù Chi mà còn gọi là “người bình thường”?
Loại nhan sắc cấp bậc này, cho dù ném vào giới giải trí toàn mỹ nữ cũng vẫn rực rỡ lóa mắt. Chỉ dựa vào gương mặt này thôi cũng đủ khiến cả nam lẫn nữ đều muốn “ăn”.
Mọi người đều tưởng Hạc Nam Chi là không ưa nổi cô gái mà Đường Nghiên dẫn tới. Cũng cho là anh không hài lòng với ánh mắt đánh giá con gái của cái người gọi là em họ kia.
Chỉ là...
【✿ Leng keng! Mục tiêu số 1 trước mắt Độ hảo cảm: -35. Não yêu đương: 0】
Khương Phù Chi không phản bác gì cả.
Cô cũng chẳng ngạc nhiên gì khi đến giờ Hạc Nam Chi vẫn chưa nói ra quan hệ giữa hai người.
Một kẻ cao cao tại thượng như Thái tử gia, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nếu để lộ ra chuyện bản thân từng bị một cô gái làm mất mặt thảm hại như vậy anh chắc chắn không nuốt trôi được.
Chưa kể anh nói ra nổi sao?
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ mở miệng nói cô đắc tội anh còn nói hai lần cô chính là cha anh?
Hiện giờ Hạc Nam Chi cảm thấy cô đang sợ hãi, bất an, lo lắng anh sẽ nói ra điều gì đó.
Hạc Nam Chi xem bản thân như con chuột, nhưng anh lại không hiểu, chính hắn mới là chú mèo Tom đáng thương.
“Anh họ, chị Phù Chi mới không là người bình thường!”
Hạc Nam Chi vừa liếc mắt qua, Đường Nghiên lập tức co rúm lại.
Cậu thật sự sợ cái người anh họ này...
Lăng Tảo phá vỡ cục diện bế tắc, “Hay là chúng ta chơi trò chơi đi? Dù gì bây giờ trời còn chưa tối, chơi trò gì đó giết thời gian trước đã?”
Có người hưởng ứng, Lăng Tảo lại nói, “Hay là chúng ta chơi ‘Ai có khả năng nhất’ nhé!”
Trò “Ai có khả năng nhất” nghĩa là chọn một người phù hợp với câu hỏi như ‘ai hát dở nhất’, mọi người sẽ chỉ vào người mình nghĩ đến, ai bị nhiều người chỉ vào sẽ uống bấy nhiêu ly.
Mọi người đều không phản đối, khá nhiều người thấy hứng thú cũng nhập cuộc. Chỉ là không ai dám ngồi gần Hạc Nam Chi, người đang bắt chéo chân lười biếng, vừa hút thuốc.
Hơn mười người ngồi xuống, mang theo không ít rượu.
Lăng Tảo bắt đầu trước, “Vậy để tôi mở màn, sau đó chúng ta chơi theo vòng. Xin hỏi, ai có khả năng nhất là hải vương ao cá nhiều nhất?”
Tất cả mọi người đều chỉ về phía Trương Lâm, người nổi tiếng đa tình, thay bạn gái như thay áo.
Khương Phù Chi cũng hòa theo đám đông chỉ về phía người kia.
Chỉ có Hạc Nam Chi chỉ về phía Khương Phù Chi.
Lăng Tảo trêu, “Bảo bối, cô có gương mặt rất biết cách đùa giỡn tình cảm nam giới, người không quen còn tưởng cô là hải vương đấy.”
Dù hôm nay mới gặp Khương Phù Chi, Lăng Tảo đã cảm thấy như tiếc vì gặp nhau quá muộn.
Khương Phù Chi cười cười, hào phóng uống hết một ly rượu.
Chờ đến khi Trương Lâm, người bị mọi người chỉ uống xong mười hai ly, người bên cạnh Lăng Tảo mới tiếp tục:
“Xin hỏi, ai có khả năng nhất là tra nam tra nữ?”
Mọi người lại tiếp tục chỉ vào Trương Lâm. Chỉ có Hạc Nam Chi, một lần nữa chỉ về phía Khương Phù Chi.
Trương Lâm khổ sở uống tiếp mười hai ly, còn Khương Phù Chi chỉ khẽ liếc Hạc Nam Chi rồi cũng dứt khoát uống cạn ly rượu.
Đợi Trương Lâm uống xong, lại có người hỏi tiếp:
“Xin hỏi, ai có khả năng nhất là loại người lừa tình con trai con gái, nam lừa nữ, nữ lừa nam?”
Trương Lâm còn chưa kịp bị chỉ thì đã khóc luôn, “Các chị ơi, mấy người thật sự muốn tôi khóc chết! Muốn chuốc rượu thì nói thẳng, đừng kiếm cớ bằng trò chơi…”
Quả nhiên, mọi người lại chỉ vào anh.
Mà Hạc Nam Chi, vẫn duy nhất tiếp tục chỉ vào Khương Phù Chi.
Mọi người: “...”
Thái tử gia có phải hiểu lầm gì Khương Phù Chi rồi không?
Không biết còn tưởng anh bị Khương Phù Chi lừa tình, lừa thân, lừa hết cả tình cảm nữa đấy!