Khương Phù Chi nói: “Tôi đi toilet một lát, mọi người cứ chơi trước đi, lát nữa tôi quay lại.”

Đường Nghiên lập tức đề nghị: “Chị, hay là để em đi với?”

Khương Phù Chi bật cười: “Hai bạn nữ nắm tay đi toilet còn hợp lý, nào có con trai cùng con gái đi?”

Đường Nghiên cười ngây ngô. Bên cạnh, một thanh niên trẻ khoác tay lên vai anh ta, nhìn theo bóng lưng Khương Phù Chi vừa rời đi vừa trêu: “Mê đến chết đi sống lại rồi phải không?”

Khóe miệng Đường Nghiên giấu không nổi nụ cười: “Chị ấy thật sự quá mê người.”

Dù Khương Phù Chi không đồng ý yêu đương với anh, chỉ cần được nhìn thấy cô là anh đã cảm thấy quá đủ rồi!

Người bên cạnh khẽ huýt sáo một tiếng, như thể không chỉ Đường Nghiên bị mê hoặc, mà ngay cả Lăng Tảo, người ban đầu còn có địch ý với Khương Phù Chi cũng bị mê đến độ xoay vòng 360 độ rồi ngã quỵ.

Lăng Tảo là ai? Trong giới nổi danh là đại tiểu thư siêu chảnh, thích nhất là tụ tập đám bạn thân đi bắt nạt người khác, đặc biệt là kiểu con gái vừa có nhan sắc lại xuất thân bình thường.

Bên ngoài mọi người đều đang tụ tập đông vui, trong biệt thự lại vắng tanh vắng ngắt không một bóng người.

Khương Phù Chi lén lút tìm một góc khuất, lấy điện thoại ra mở app gọi xe.

Chỗ này cách trung tâm thành phố xa tít mù khơi, dù có lái siêu xe cũng mất ít nhất ba tiếng đồng hồ. Ngày thường ở đây chẳng ai thèm nhận chuyến, càng đừng nói tới chuyện bắt được taxi.

Tang Bưu hỏi: “Ký chủ, cô tính bỏ về sao? Cực khổ lắm mới tới nơi này mà, sao tự nhiên đòi về?”

“Ai nói tôi muốn về?”

Tang Bưu nói: “Vậy cô mở app gọi xe làm gì?”

Khương Phù Chi vừa định trả lời, di động trong tay bỗng bị một bàn tay to từ phía sau giật mất.

Cô giật mình ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với gương mặt chỉ cách mình vài phân. Theo phản xạ lùi về sau một bước, đụng trúng người đối diện, giây lát liền xoay người định giành lại điện thoại.

Nhưng Hạc Nam Chi quá cao, cao tận mét chín hai. Dù Khương Phù Chi đã cao đến 1m7, vươn hết tay vẫn không tài nào với tới được chiếc điện thoại của mình.

Hạc Nam Chi nhếch môi cười khẩy, giọng mỉa mai: "Ở đây không bắt được xe đâu. Dù có người chịu nhận chuyến, không có tôi gật đầu, cũng chẳng ai dám để cô đi."

Vừa nói, anh vừa tiện tay đóng luôn giao diện đặt xe trên màn hình.

Khương Phù Chi tuy lo lắng thấp thỏm, nhưng vẫn cố gắng giữ cho giọng nói mình bình tĩnh và vững vàng. Thế nhưng, khi mở miệng lại mang theo mấy phần run rẩy bất an, giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ, yếu ớt đến đáng thương.

"Anh trả điện thoại cho tôi. Chúng ta trước giờ không quen biết, anh làm vậy là sai rồi."

Hạc Nam Chi tức đến bật cười, "Còn bày ra vẻ không quen biết? Hôm qua cô chẳng phải rất khí thế sao? Cần tôi nhắc lại xem hôm qua cô đã nói gì không?"

Khương Phù Chi cắn môi, hơi mất tự tin, nói nhỏ: "Anh nhận nhầm người rồi, tôi chưa từng gặp anh."

Vừa nói xong liền quay người định rời đi, ai ngờ bị Hạc Nam Chi giơ tay chắn trước vách tường, ngăn cô lại. Ánh mắt cô co rúm, như sợ đến sắp khóc.

Hạc Nam Chi hơi nhướng mày, cố tình nói: "Hôm qua chẳng phải cô nói tôi là ba cô sao?"

Khương Phù Chi im lặng không dám đáp, cúi đầu nín thinh.

"Nói chuyện!" Anh hung dữ quát.

Khương Phù Chi từ từ ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt mềm mại đáng thương như đóa sen vừa hé, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, run rẩy lặp lại: "...Tôi nói tôi là ba cậu."

Hạc Nam Chi thật sự không ngờ cô sợ đến phát khóc mà vẫn còn có có gan như vậy.

“Chị? Chị đang ở đâu vậy?” giọng Đường Nghiên vang lên từ bên ngoài.

Hạc Nam Chi vừa hơi phân tâm một chút, Khương Phù Chi liền lập tức kiễng chân đoạt lại điện thoại, sau đó nhanh như chớp luồn dưới cánh tay anh thoát ra.

Tang Bưu trong lòng sốt ruột: “Ký chủ, cô làm vậy chẳng phải khiến Hạc Nam Chi càng thêm tức giận sao? Vừa rồi cô nên mềm giọng xin lỗi với người ta mới phải!”

Khương Phù Chi bình tĩnh trả lời trong đầu: “Vậy chẳng phải mất hết thú vị sao? Lạt mềm buộc chặt tuy cũ nhưng chưa bao giờ lỗi thời.”

Nếu từ đầu đã đắc tội Hạc Nam Chi, vậy cũng chẳng cần than vận xui. Việc cần làm bây giờ là khiến anh càng thêm để tâm đến mình mới đúng.

Dù là hứng thú tốt hay xấu, chỉ cần anh bắt đầu chú ý đến mình thì đó đã là một khởi đầu không tệ.

Tang Bưu cảm thấy cô vẫn là quá tự tin.

Tự tin vốn không sai, nhưng tự tin mù quáng thì đúng là có vấn đề rồi.

Theo dữ liệu hệ thống, Hạc Nam Chi là người cực kỳ thù dai. Khương Phù Chi cứ liên tục khiêu khích anh như vậy, chẳng phải là tự làm khó mình trên con đường vốn dĩ đã gập ghềnh sao?

【✿ Leng keng, mục tiêu số 1 hiện tại có độ hảo cảm với ký chủ: –40, chỉ số não yêu đương: 0】

Tang Bưu: “??????? A???????”

Khương Phù Chi mặt không biến sắc, dường như cũng chẳng bất ngờ gì.

Lúc này bên ngoài đã bắt đầu thơm lừng mùi thịt nướng. Vừa thấy cô đi ra, Lăng Tảo lập tức đưa cho cô một xiên thịt nướng còn nóng hổi: “Cô nếm thử đi, mùi vị không tệ đâu.”

Khương Phù Chi cười nhận lấy: “Cảm ơn.”

Lăng Tảo cười hắc hắc một tiếng: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn”

Hắc hắc, giọng cô ấy ngọt quá, mềm quá, muốn sờ ghê!!!

“Bảo bối, khát không? Có muốn uống gì không? Tôi sai Đường Nghiên đi lấy cho cô!”

Đường Nghiên trong đầu toàn là dấu chấm hỏi: “Lăng Tảo, cô có bệnh hả? Cô bị biến thái à? Cô có thể cách xa chúng tôi một chút không!?”

Những người khác cũng hay liếc trộm Khương Phù Chi, nhưng dù gì cũng biết cô là người Đường Nghiên dẫn đến, không dám quá lộ liễu.

Chỉ có cái tên Lăng Tảo này là không biết điều, giả vờ không thấy ai, còn dám sai cả chính chủ!?

Khương Phù Chi đề nghị: “Hay là chúng ta ngồi xuống đi. Hôm nay tôi mang giày mới, hơi cấn chân một chút.”

Lăng Tảo còn chưa kịp phản ứng, Đường Nghiên đã nhanh miệng hơn cướp lời: “Chị sao không nói sớm! Chị chờ một chút, em vào trong lấy đôi dép lê mới cho chị!”

Tốc độ của Đường Nghiên quả thật rất nhanh, biết có một đám sắc quỷ ở ngoài nên cũng gấp gáp chạy đi tìm, chẳng mấy chốc đã xách về một đôi dép mới toanh.

Cậu quỳ một gối xuống, cẩn thận tháo giày cho Khương Phù Chi. Quả nhiên thấy chân cô trắng như ngọc sứ, hơi hồng hồng, nếu tiếp tục đi trong đôi giày đó thì chắc chắn sẽ phồng rộp mất.

Mọi người xung quanh thấy cậu như một hoàng tử đang giúp công chúa thay giày thì đều ồ à xôn xao, Khương Phù Chi đỏ mặt ngượng ngùng.

Đường Nghiên thật sự rất hài lòng với hành động chu đáo vừa rồi của mình. Cậu cầm đôi giày của Khương Phù Chi, định bụng sẽ mang vào trong biệt thự cất giữ cẩn thận. Nhưng ngay lúc đang định buông tay, đầu óc lại bỗng nhiên khựng lại.

Hạc Nam Chi vừa bước ra cửa đã bắt gặp Đường Nghiên đang cầm một đôi giày nữ ngửi, mặt mày thì ra vẻ biến thái.

Đường Nghiên cứng đờ: “.............”

Ánh mắt Hạc Nam Chi tối đen đến cực điểm, dừng lại trên người cậu một lúc lâu, cuối cùng lại chẳng nói lấy một lời, lướt qua bên cạnh mà rời đi.

Nói gì đó thì còn đỡ, chứ im bặt như vậy càng khiến Đường Nghiên muốn ngất ngay tại chỗ cho rồi.

Cậu khóc không ra nước mắt.

Mất mặt đến mức muốn bỏ nhà đi bụi luôn ấy chứ.

Khương Phù Chi thấy Hạc Nam Chi bước ra, phản xạ có điều kiện mà dời tầm mắt, giả bộ không quen biết, tiếp tục quay sang Lăng Tảo vừa nói vừa cười, bộ dáng nhàn nhã như thể không khí đang trong lành lắm.

Hạc Nam Chi khẽ nhếch môi cười khinh, nơi đuôi mắt mang theo chút lệ khí tà tà, cứ thế mà sải bước tới chỗ cô.

Muốn giả vờ không quen biết à?

Cười chết ông đây rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play