Tang Bưu tức khắc luống cuống: “Chết cha chị gái ơi! Thế này thì chỉnh kiểu gì? Còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc luôn rồi?!”
Khương Phù Chi cười lạnh trong lòng: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi?”
Tang Bưu xấu hổ cười cười: “Những kiểu kiểm tra đo lường mục tiêu thế này đều do trí tuệ nhân tạo lo, không liên quan đến hệ thống thông minh chúng ta đâu. Có thể do AI bị trễ dữ liệu… hoặc lag một chút…”
Khương Phù Chi: “Trí tuệ nhân tạo cái đầu cậu. Là trí chướng nhân tạo thì có.”
“Ký chủ, giờ không phải lúc nội chiến đâu. Vậy giờ mình làm sao mới tốt đây?”
Khương Phù Chi liếc nhìn mặt mũi âm trầm như sắp giết người của Hạc Nam Chi, xoay người bỏ đi ngay lập tức.
“Cô đi đâu?”
Khương Phù Chi không trả lời. Nhìn sắc mặt vừa rồi của anh, cô mà ở lại thì chắc cục diện sẽ càng thêm mất kiểm soát.
“Giúp tôi tra xem dạo gần đây Hạc Nam Chi có tham gia hoạt động gì không.”
Tang Bưu nhanh chóng tìm kiếm trong kho dữ liệu: “Ký chủ, ngày mai Hạc Nam Chi sẽ đến khu nghỉ dưỡng Nam Giao.”
Khương Phù Chi hỏi: “Có danh sách tất cả người đi cùng không?”
Tang Bưu lên tiếng: “Đương nhiên là có thể!”
Hơn hai mươi cái tên họ cùng với phần tóm tắt cá nhân đơn giản lần lượt hiện lên trong đầu Khương Phù Chi.
Cô cẩn thận nhìn lướt qua, cuối cùng phát hiện một cái tên quen thuộc.
Khương Phù Chi lấy di động ra, đăng một bài lên vòng bạn bè.
[ Chán quá, thật buồn phiền. ]
Phía dưới đính kèm một tấm ảnh cô từng chụp, trong ảnh cô đứng ở bờ sông, tay cầm một xâu thịt xiên.
Hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu lên người cô, đẹp đến kinh tâm động phách.
Vừa mới đăng chưa đầy một phút, lập tức có rất nhiều lượt like và bình luận. Mà trong giao diện trò chuyện, tin nhắn mới liên tục được đẩy lên đầu.
Khương Phù Chi lặng lẽ nhìn trang đầu, mãi đến khi một tin nhắn từ người có ghi chú tên【Đường Nghiên ·188·18.8· soái khí nam đại】bị ghim lên trên cùng, cô mới bấm vào.
Đường Nghiên: “Chị lại đăng ảnh em chụp cho chị trong tiệc sinh nhật của Ôn Ngu lần trước rồi!!! Chị nhìn kỹ lại đi!!!”
Đường Nghiên: “Chị bảo chán, có muốn mai đi nghỉ ở sơn trang không? Em dẫn chị đi, bên đó phong cảnh đẹp lắm!”
Khương Phù Chi không trả lời ngay, mà đi khỏi hội sở bắt xe về nhà, mười lăm phút sau mới ngồi xuống sô pha và mở lại khung chat.
Khương Phù Chi: “Vậy có quá đường đột không? Dạo này tâm trạng chị không tốt, vốn định ngày mai đi công viên một mình cắm trại giải khuây.”
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia gần như lập tức xuất hiện dòng chữ ‘đối phương đang nhập tin nhắn’.
Đường Nghiên: “Không đâu không đâu! Bọn em có rất nhiều người cùng đi nghỉ ở sơn trang, em có thể luôn đi theo chị! Hai chúng ta đi riêng cũng được, đi cùng bọn họ cũng được. Vừa hay giới thiệu cho chị vài người bạn!”
Đường Nghiên như sợ cô từ chối, lại gửi thêm một tin mang chút giọng điệu nũng nịu.
Đường Nghiên: “Chị đi chung đi, công viên chán lắm !”
Sau đó, anh còn gửi thêm một cái biểu cảm.
Khương Phù Chi: “Được. [che miệng cười jpg.]”
Đường Nghiên là người cô quen trong tiệc sinh nhật của Ôn Ngu lần trước, sau đó cũng chỉ gặp lại một lần trong nhóm bạn chung.
Thỉnh thoảng sẽ trò chuyện trên WeChat, nhưng chưa từng gặp lại ngoài đời.
Khương Phù Chi vẫn nhớ rõ bữa tiệc sinh nhật lần trước, anh uống say mèm, ôm lấy tay cô không buông.
Người có hảo cảm với mình mà vẫn chưa bắt đầu mập mờ, là loại dễ câu nhất.
Tang Bưu xem như từng trải, “Ký chủ à, cô có vô số cá đó nha! Tôi cảm giác bạn trai của cô không đủ trăm cũng phải chín mươi chín người ấy chứ.”
“Đùa gì thế?” Khương Phù Chi nói, “Tôi chưa từng có bạn trai.”
Tang Bưu hừ lạnh, “Ký chủ, cô tưởng tôi là ngốc chắc? Tôi không tin cô chưa từng có bạn trai.”
Khương Phù Chi nhún vai: “Thật sự chưa có. Tình sử bằng không.”
Yêu đương thì không thú vị bằng giai đoạn mập mờ, nhàm chán liền đổi người, ít nhất không phải chịu trách nhiệm gì cả.
Tang Bưu vẫn không tin, nhưng sau khi mở hồ sơ của cô ra xem, phát hiện Khương Phù Chi đúng là không nói dối, quả thật chưa từng có bạn trai.
ღ
Sáng hôm sau, khoảng mười giờ, Khương Phù Chi vừa ra đến cổng khu dân cư thì thấy một chiếc Aston Martin V8 Vantage dừng ngay trước mặt mình.
Đường Nghiên bước xuống xe, gương mặt sáng sủa, tinh thần phấn chấn như mặt trời nhỏ. Anh vươn tay lấy túi đồ trong tay cô để lên xe.
Vì là tụ họp ba ngày hai đêm nên Khương Phù Chi chỉ mang theo vài món đồ đơn giản.
Lên xe rồi, Đường Nghiên bắt đầu lảm nhảm đủ thứ: hỏi cô có muốn ăn gì không, có khát nước không, có mệt không. Toàn là mấy câu để phá bầu không khí gượng gạo.
Khương Phù Chi nhìn anh quen mắt, cũng cười cười phối hợp đáp lại, khiến Đường Nghiên trong đầu toàn là: làm sao để chăm sóc cô thật tốt để cô không thấy chuyến đi này nhàm chán.
Khu biệt thự Nam Giao cách trung tâm thành phố không gần, lái xe hơn ba tiếng mới đến nơi.
Từ xa đã thấy trước biệt thự tụ tập không ít người, cười nói rôm rả. Siêu xe đủ loại đỗ đầy như một buổi triển lãm khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Vừa đến nơi, Đường Nghiên đã có bạn chào hỏi.
Anh giới thiệu: “Giới thiệu một chút, đây là bạn tôi, Khương Phù Chi. Mọi người nhớ chăm sóc cô ấy nhé!”
“Uầy, đại mỹ nữ luôn! Đường Nghiên, lúc nào cậu có bạn xinh vậy mà giấu kỹ thế?”
“Cậu cũng khéo giấu đấy, giờ mới chịu mang đến cho bọn này gặp mặt!”
“Đừng hù em gái, mau qua đây ngồi đi! Tụi này vừa bắt đầu nướng thịt thôi, tí nữa nhớ thử đó!”
Khương Phù Chi khẽ mím môi cười, như có chút ngại ngùng. Nụ cười ấy khiến người ta bất giác muốn che chở.
Cách đó không xa, Lăng Tảo nhìn một màn trước mắt, cười lạnh: “Đường Nghiên lượm đâu ra trà xanh này thế? Đàn ông đúng là thấy gái đẹp là lao vào, bất kể có trong vòng hay ngoài vòng.”
Vài người chơi thân với cô ta lập tức hùa theo.
Lăng Tảo tiến lại gần: “Cô là Khương Phù Chi à? Người đâu vậy? Bố mẹ cô giờ đang làm chức gì?”
Giọng điệu kia cao ngạo hết phần thiên hạ, người có mắt đều nhận ra Lăng Tảo không ưa tân binh mới đến này.
Khương Phù Chi nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt xinh đẹp như nụ hoa xuân tháng ba, nở rộ trong nắng nhẹ, ấm áp dịu dàng như thủy triều vỗ về.
“Bố mẹ tôi đang làm việc ở quê.”
Một câu vừa thốt ra, cả đám xung quanh đều sững người, không ngờ cô lại thản nhiên nói như thế.
Bọn họ gặp đủ kiểu “leo cao”, chưa từng thấy ai dám không tô vẽ cho mình một cái phông bạt tử tế.
Còn cô...
Lăng Tảo chớp mắt nhìn gương mặt tươi như hoa kia, tai lập tức đỏ bừng.
Lăng Tảo: Tôi đúng là... đáng chết thật mà!
Khương Phù Chi nhìn dáng vẻ kiêu căng vừa chuyển thành áy náy của cô ta, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, càng khiến người đối diện cảm thấy tội lỗi như bị đánh thẳng vào tim.
Cô liếc mắt thấy một bóng người đang đứng trước cửa sổ sát đất ở lầu hai, sắc mặt khẽ biến, giây lát đã nhanh chóng thu lại ánh mắt, làm như chưa từng nhìn thấy gì.
Cũng vào lúc ấy, bên kia cửa sổ, Hạc Nam Chi nhìn cô giả vờ như không quen biết mình cười lạnh một tiếng.
Còn đang lo hôm đó cô chạy mất dạng, tìm mãi không ra. Giờ thì hay rồi tự mình dâng tới tận cửa.