Kỳ thực Ấn Vô Huyền muốn mang toàn bộ vỏ trứng đi, dù sao trứng của đặc cấp ma thú tất là tài liệu hiếm có, chắc chắn có thể luyện ra loại đan dược còn quý giá hơn cả gan bạc xà để dâng tặng cung chủ. Nhưng vỏ trứng quá lớn, chỉ một mảnh đã cao ngang nửa người, lại còn nặng hơn cả đại kiếm của hắn. Đừng nói là túi Càn Khôn, đến cả quần áo hắn cũng không có, thật sự là không thể mang theo, chỉ đành từ bỏ.
Tạ Phi Bạch nhìn ra hắn không cam lòng, nói: “Ngươi và ta có thể lấy được một mảnh vỏ trứng của đặc cấp ma thú đã là cơ duyên trời ban, chớ nên tham lam.”
Ấn Vô Huyền đáp: “Cung chủ nói đúng!”
Sau đó, bọn họ theo đường cũ quay trở lại, tiến đến cửa động.
Ngoài cửa động, các loại ma thú tụ hội thành một đàn, chúng cắn xé lẫn nhau, giết hại không ngừng, thi thể ma thú rơi la liệt khắp mặt đất, khiến cả đất đá cũng rung chuyển.
“Cung chủ,” Ấn Vô Huyền nói, “Thuộc hạ xin đi trước mở đường. Nếu phương pháp này hiệu quả, ngài hãy tiếp bước.”
“Không cần,” Tạ Phi Bạch đi song song cùng Ấn Vô Huyền, nói, “Dù trong động an toàn, nhưng lại không thông ra ngoại giới. Dù phương pháp này có hiệu nghiệm hay không, chúng ta đều phải rời khỏi nơi này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play