Lúc xuất phát, Ấn Vô Huyền trông uể oải, không có chút tinh thần, hành lễ với Tạ Phi Bạch cũng không ra dáng, trông chẳng khác nào quả cà tím bị sương đánh.
Hắn gỡ thanh đại kiếm sau lưng xuống, kiếm huyền lơ lửng giữa không trung, biến lớn dần thành một con thuyền to.
Tạ Phi Bạch bước lên thanh kiếm, Ấn Vô Huyền theo sau, véo pháp quyết, thanh kiếm đón gió bay lên, vút vào tầng mây.
Kiếm chu mở kết giới, gió không thể lọt vào, hành trình vô cùng ổn định. Mây trắng lướt qua hai bên, ánh mặt trời xuyên qua khe mây chiếu xuống chân trời và lục địa, ấm áp dễ chịu.
Ấn Vô Huyền ngồi khoanh chân, hỏi: “Cung chủ, Thần Toán Tử không có chỗ ở cố định, người có biết hắn ở đâu không?”
Tạ Phi Bạch nhìn về phía xa: “Tự nhiên là biết.”
Ấn Vô Huyền: “À.”
Tạ Phi Bạch ngồi sát lại gần Ấn Vô Huyền, hai đầu gối gần chạm nhau, nhiệt độ cơ thể truyền sang nhau: “Ấn hộ pháp, gỡ mặt nạ của bổn tọa xuống.”
Gần đây, Tạ Phi Bạch luôn để Ấn Vô Huyền tháo mặt nạ giúp.
Ấn Vô Huyền nghiêng người về phía Tạ Phi Bạch, đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ màu bạc.
Tay hắn lớn, còn mặt Tạ Phi Bạch thì nhỏ, một bàn tay có thể che kín mặt nạ, rồi gỡ nó ra.
Nếu vừa nãy còn thấy núi đẹp, nước đẹp, mây đẹp, thì lúc này, ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm, cả trời đất chỉ còn lại một mình Tạ Phi Bạch rực rỡ.
Ấn Vô Huyền nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Phi Bạch, từng chữ như bật ra: “Cung chủ quả thật là quốc sắc thiên hương.”
Tạ Phi Bạch: “?”
Ấn Vô Huyền: “Như hoa như ngọc.”
Tạ Phi Bạch: “…”
Ấn Vô Huyền: “Xuất thủy phù dung.”
Tạ Phi Bạch: “Đại hộ pháp, ngươi đang làm gì thế?”
Ấn Vô Huyền thành thật đáp: “Lần trước cung chủ bảo ta miêu tả dung mạo của người, người không hài lòng, bắt ta đọc nhiều sách hơn. Mấy từ này ta đều học trong thoại bản.”
Nhắc đến thoại bản, Tạ Phi Bạch bật cười, hỏi: “Còn học được gì?”
Trước khi Ấn Vô Huyền kịp mở miệng, y lại bổ sung: “Ngoài thành ngữ ra.”
Ấn Vô Huyền vắt óc suy nghĩ, mặt đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới nói: “Thân thể… rất kỳ diệu.”
Tạ Phi Bạch: “Kỳ diệu thế nào?”
Ấn Vô Huyền: “Có thể bị bẻ cong, đến thanh kiếm của ta cũng không thể chém thành hình.”
Tạ Phi Bạch: “…”
Tạ Phi Bạch rõ ràng là không nói nên lời, Ấn Vô Huyền mới chợt tỉnh ra — thoại bản phần lớn đều lấy cung chủ nhà hắn làm nguyên mẫu. Hắn vội vàng chữa lại: “Cung chủ, ta không có ý chém người… Không phải, ta sao dám bất kính với cung chủ, ta…”
“Cạch”—Ấn Vô Huyền quỳ rạp xuống, chán nản nói: “Ta sai rồi!”
Tạ Phi Bạch vốn không trông chờ “hòn đá lớn” như đại hộ pháp có thể thông suốt được điều gì. Y đứng dậy, đón gió mà đứng: “Tăng tốc.”
Ấn Vô Huyền vội điều khiển thanh đại kiếm tăng tốc, bay về hướng Tạ Phi Bạch chỉ.
Thần Toán Tử ở trong một bí cảnh, muốn tiến vào nơi này phải có lệnh bài đặc chế, nếu không sẽ rơi vào quỷ trận mê cung, bị lạc trong ảo cảnh không thoát ra được.
Tạ Phi Bạch và Ấn Vô Huyền đều không có lệnh bài.
Lúc này, họ đang ở trong một cánh rừng rậm, cây cối nơi đây mọc thành hàng theo thế ngũ hành bát quái, biến hóa theo từng bước chân, khiến phương hướng trở nên hỗn loạn. Nếu muốn bay lên cao, cây cối sẽ không ngừng vươn cao theo, che phủ bầu trời, bịt kín mọi lối thoát.
Ấn Vô Huyền vác đại kiếm trên vai: “Cung chủ, không thì ta chém sạch đám cây này cho rồi!”
Tạ Phi Bạch điềm tĩnh đáp: “Ngươi là Ngô Cương à?”
* Theo truyền thuyết nổi tiếng, Ngô Cương phạm lỗi và bị phạt lên cung trăng, suốt đời phải chặt một cây quế bất tử, chặt mãi không bao giờ đổ. (Trêu Ấn Vô Huyền tính chặt trong vô vọng?)
Ấn Vô Huyền nhíu mày: “Ngô Cương là ai?”
Tạ Phi Bạch khẽ thở dài: “Cây chém rồi cũng sẽ mọc lại, vô dụng thôi.”
Ấn Vô Huyền gãi đầu: "Ồ."
Ấn Vô Huyền giỏi đánh chính diện, gặp mấy loại cần đầu óc hoặc pháp thuật kỳ môn thế này, hoàn toàn bó tay.
Tạ Phi Bạch bấm tay niệm quyết, chỉ vào bốn phương tám hướng. Từ đầu ngón tay Y, từng luồng hỏa diễm đỏ rực bay ra, rơi xuống nơi được chỉ, lửa lớn bùng lên, nhanh chóng thiêu cháy cả cánh rừng!
Ấn Vô Huyền lập tức dựng kết giới, ngăn cách hai người khỏi ngọn lửa. Chẳng bao lâu sau, cây cối cháy thành tro, khói đen cuồn cuộn bốc lên, trong đó lác đác rơi xuống những bông tuyết xám tro trôi nổi.
Tạ Phi Bạch vung tay, từ ống tay bay ra một luồng hào quang, xua tan những đám mây đen và bão tuyết. Một vết nứt xuất hiện trên bầu trời xám xịt, bầu trời đột nhiên trở nên sáng sủa. Những đám mây lơ lửng trên bầu trời, những cây chết trong khu rừng bị cháy đã hồi sinh vào mùa xuân, những chồi xanh tươi mới nhú lên từ mặt đất, những dòng suối xanh ngọt ngào uốn lượn từ xa, và những bông hoa đủ màu sắc phủ kín bãi cỏ, tô điểm thêm sắc màu rực rỡ cho màu xanh bất tận.
Trong chốc lát, tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách, linh khí cuồn cuộn tuôn ra, nơi đây biến thành chốn tiên cảnh.
Chim ca ríu rít, suối chảy róc rách, linh khí trong trời đất bừng tỉnh mà tuôn trào.