Tạ Phi Bạch cuộn lại bức họa, quan sát hắn từ trên xuống dưới. Ấn Vô Huyền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tùy y đánh giá.

“Bổn tọa đúng là không ngờ…” Tạ Phi Bạch dừng lại, “Ấn hộ pháp trong lòng lại cho rằng bản thân có dung mạo độc đáo như vậy.”

Ấn Vô Huyền xấu hổ, nói: “Cung chủ, ta vốn không biết vẽ tranh.”

Tạ Phi Bạch: “Vậy thì học.”

Ấn Vô Huyền: ……

Tạ Phi Bạch chuyển đề tài, hỏi: “Ngươi có tin tức của Văn Phong Ngâm?”

Ấn Vô Huyền theo phản xạ trả lời: “Đúng vậy.”

Vừa dứt lời, hắn liền hối hận — chẳng phải tự thừa nhận mình không nghe lời cung chủ, còn khăng khăng muốn đấu với Văn Phong Ngâm sao? Nhưng chỉ cần cung chủ hỏi, hắn liền không thể khống chế được mà trả lời, không làm gì được.

Ấn Vô Huyền ỉu xìu chờ bị mắng, nhưng Tạ Phi Bạch lại chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi không rảnh để đi tìm hắn.”

Ấn Vô Huyền hỏi: “Vì sao không rảnh?”

Nếu hắn nhớ không lầm, gần đây trong cung không có việc gì cần xử lý. Trừ phi cung chủ lại giao cho hắn một nhiệm vụ tiêu tốn thời gian.

“Ta không muốn lại vẽ tranh hay viết cảm ngộ nữa đâu! ” Hắn âm thầm gào thét.

Tạ Phi Bạch đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nói: “Ngươi phải cùng bổn tọa ra ngoài một chuyến.”

Ấn Vô Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Tạ Phi Bạch khoanh tay sau lưng, đáp: “Đi tìm Thần Toán Tử.”

---

Trong tu chân giới, người tinh thông thuật suy diễn không ít, tỷ như Tạ Phi Bạch chính là một đại năng suy diễn, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ngay cả tình kiếp của chính mình cũng có thể tự tính ra.

Thế nhưng trong tu chân giới, nếu Thần Toán Tử chỉ xếp thứ hai về thuật suy diễn, thì không ai dám nhận mình là thứ nhất.

Người khác tính không ra thiên cơ, hắn có thể tính. Người khác nhìn không thấu mệnh vận, hắn vẫn có thể nhìn ra.

Cũng chính vì thuật suy diễn của hắn quá mức lợi hại, khiến Thiên Đạo không dung. Khi đột phá Đại Thừa kỳ, hắn bị đánh xuống bởi chín mươi chín đạo thiên lôi, không những thất bại trong việc thăng cấp mà còn bị mù cả hai mắt. Mà đó là khi hắn đã tiên đoán trước được lần này sẽ thất bại nên kịp chuẩn bị đầy đủ — nếu không, e là đến tro cốt cũng không còn.

Từ đó về sau, hành tung của Thần Toán Tử bất định, tính tình cũng trở nên cổ quái. Trước đây chỉ cần trả đủ tiền là hắn sẽ bói mệnh, nay mỗi tháng chỉ nhận một người, lại còn phải tùy tâm tình yêu ghét. Bằng không dù có vàng núi bạc biển cũng không cầu được hắn bói một lần.

Đáng nói là, mỗi lần bói đều có một việc hắn chắc chắn làm — tính tình kiếp của Tạ Phi Bạch, sau đó còn báo cho Tứ Hải Bát Hoang Báo, khiến khắp thiên hạ đều biết.

Tạ Phi Bạch muốn đi tìm Thần Toán Tử, tất nhiên là có việc muốn hỏi. Ấn Vô Huyền không đoán ra được y muốn tính điều gì. Dù sao thì, trên trời dưới đất, dường như chẳng còn mấy chuyện mà cung chủ hắn không thể tự mình tính ra.

Hắn không hỏi nhiều, dù sao cung chủ muốn hắn làm gì, hắn cứ làm theo là được.

Ấn Vô Huyền tạm thời gác lại việc của Văn Phong Ngâm, quyết định chờ sau khi cùng cung chủ hoàn thành việc này sẽ đi tìm Văn Phong Ngâm quyết đấu.

Hắn về phòng thu dọn đồ đạc, thì thấy Tinh Nguyệt đang ngồi bên cửa sổ, chống cằm thở dài:
“Ngươi cùng Cung chủ vừa đi, cũng không biết khi nào mới về, trong cung chỉ còn lại ta với tỷ tỷ, thật là buồn chán.”

“Hẳn là sẽ về sớm thôi,” Ấn Vô Huyền vừa chọn vài quyển thoại bản để cất vào túi Càn Khôn vừa nói, “Ngươi và Tinh Dạ hãy bảo vệ trong cung thật tốt.”

“Biết rồi ~” Tinh Nguyệt sờ mũi, tò mò nói, “Đại hộ pháp, ngươi ra ngoài còn mang theo mấy cái thoại bản này à? Ta cứ tưởng Tứ Hải Bát Hoang Báo toàn viết linh tinh, không ngờ… chậc chậc chậc…”

Ấn Vô Huyền một lời khó nói hết: “Không phải ta muốn mang…” — là cung chủ bắt ta mang theo! Nhưng lời này không tiện nói với Tinh Nguyệt, sẽ làm hỏng hình tượng của Tạ Phi Bạch.

Tinh Nguyệt rõ ràng không tin, nói: “Không phải ngươi thì còn có thể là ai?” Rồi nàng lại chậm rãi thở dài, “Ai, đại hộ pháp, ta nói ngươi đừng thật sự yêu cung chủ đến biến thái nha? Ngươi còn nhớ rõ kết cục của mấy đời đại hộ pháp trước không? Nếu thật sự yêu cung chủ, thì ngươi đã chẳng thể làm đại hộ pháp nữa rồi. Đừng nói là Vân Ẩn Cung, ngay cả Phượng Tê Sơn cũng không được đặt chân, mà Tuyên Thành thì càng cấm tiệt!”

Ấn Vô Huyền sững người, như chợt nhớ đến một cung quy: Trong Vân Ẩn Cung, không được yêu cung chủ. Người vi phạm sẽ bị đuổi khỏi cung.

Thông thường, người trong cung dù ở mấy chục năm cũng chưa chắc đã được gặp cung chủ một lần. Các đàn chủ thì phân tán khắp nơi, còn hộ pháp là những người có cơ hội gặp cung chủ nhiều nhất. Trong đó, đại hộ pháp là người gặp mặt cung chủ thường xuyên nhất. Đây cũng chính là lý do vì sao chức đại hộ pháp của Vân Ẩn Cung thường xuyên thay đổi, giống như rau hẹ, hết lượt này đến lượt khác. Mãi đến khi Ấn Vô Huyền lên thay, sự thay đổi hộ pháp mới chấm dứt.

Còn tả hữu hộ pháp thì cũng bị thay đổi thường xuyên. Ví dụ như tỷ muội Tinh Nguyệt đêm nay, vừa lên làm hộ pháp được mới vài chục năm.

“Nghe nói ai từng gặp mặt cung chủ đều sẽ không thể không yêu hắn,” Tinh Nguyệt chống cằm bằng một tay, nói, “May mà ta chưa gặp bao giờ, ta vẫn còn thích chức vị và đãi ngộ hiện tại. Đại hộ pháp thì lại thường xuyên nhìn thấy mặt cung chủ, vậy mà mấy trăm năm không động lòng, định lực thật quá tốt. Mà ngươi thì vốn không có tâm, không giống chúng ta, như vậy lại tốt hơn.”

Tinh Nguyệt lải nhải nói, còn Ấn Vô Huyền thì lại không nghe lọt vào tai mấy.

Cung chủ đã ra lệnh cho hắn “Yêu bổn tọa”, nhưng nếu hắn thật sự yêu cung chủ thì chẳng phải sẽ không còn đảm đương nổi chức đại hộ pháp nữa, không thể ở bên cạnh cung chủ làm việc?

Chuyện như vậy tuyệt đối không được xảy ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play