Nghe nàng quan tâm mình, trong mắt Lý Tử Lăng liền ánh lên niềm vui rõ rệt, giọng cũng dịu dàng hẳn:

“Chúng ta qua bên kia dạo một lát nhé.”

Thân thể Lý Tử Lăng vốn không khoẻ, đi chưa đến nửa canh giờ đã phải quay về viện. Viện của Thích Thiền và Thích Oánh ở ngay sát cạnh nhau, sau khi cùng chàng cáo biệt, hai tỷ muội liền nắm tay trở về.

Đợi đến khi xác nhận Lý Tử Lăng đã đi xa, Thích Oánh mới níu lấy tay áo tỷ tỷ, nửa đùa nửa thật:

“Tỷ tỷ, hôm nay muội là người đưa Tử Lăng ca ra ngoài phơi nắng, tỷ không cảm ơn muội một tiếng sao?”

Thích Thiền khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc:

“Người muội dắt đi rõ ràng là An Vương điện hạ, sao lại đòi tỷ cảm kích?”

Thích Oánh thoáng khựng lại.

Hôm qua, nàng thấy tỷ tỷ dường như lo lắng cho thân thể của An Vương điện hạ vì cứ ở mãi trong phòng, liền nghĩ lần này dẫn chàng ra ngoài tản bộ, phần nào cũng coi như giúp tỷ tỷ giải phiền. Nhất là khi biết mấy ngày trước hai người từng có chút mâu thuẫn… Nàng vốn chỉ muốn tốt cho tỷ, không ngờ Thích Thiền lại ung dung mỉm cười như chẳng có điều gì vướng bận.

Thích Thiền là trưởng nữ do chính thất của phụ thân sinh ra, còn nàng là con vợ kế. Mặc dù tỷ muội cùng nhau lớn lên, ngày thường Thích Thiền vẫn đối xử rất hòa nhã với nàng và mẫu thân, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Thích Oánh vẫn luôn cảm thấy có một khoảng cách mơ hồ, nhẹ nhàng mà xa xôi, không thể gọi tên.

Nghĩ đến đây, lòng chợt chùng xuống, nàng cụp mắt, ỉu xìu không nói thêm gì.

Ngay lúc ấy, một giọng nói dịu dàng vang bên tai nàng:

“Lát nữa về, tỷ sẽ tặng muội cây trâm hồ điệp bằng phỉ thúy nhé.”

Thích Oánh ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt nhu hòa, nụ cười dịu nhẹ như gió xuân của Thích Thiền. Nàng lập tức gật đầu thật mạnh, rồi ríu rít ôm lấy cánh tay tỷ tỷ, miệng cười tươi rói:

“Cảm ơn tỷ tỷ, muội biết mà, tỷ luôn đối xử với muội tốt nhất!”

Lúc nàng cười, hai má lúm đồng tiền lấp ló, gương mặt tươi sáng rạng rỡ, xinh đẹp như đóa hoa đầu xuân, khiến người đối diện không khỏi yêu thích.

Thích Thiền nghiêng đầu, như vô tình hỏi:

“A Oánh, muội thấy Ngũ điện hạ là người như thế nào?”

Thích Oánh thoáng ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ mông lung. Nhưng rất nhanh, nàng ngoan ngoãn đáp lại:

“Ngũ điện hạ văn võ song toàn, dũng mãnh thiện chiến, quả là bậc đại anh hùng trong thiên hạ… Chỉ là có phần lạnh lùng quá.”

Mấy chữ cuối cùng nàng đè thấp giọng nói, mang theo nhàn nhạt cảm khái, Thích Thiền không từ trên mặt nàng nhìn ra bất luận cái gì thuộc về tình ý nữ nhi, nàng cười hạ: “Đi thôi, A Oánh, chúng ta cần phải trở về.”

*****

Thích Thiền lớn như vậy, không phải lần đầu tiên tới hoàng trang, nàng là tiểu thư con vợ cả của Uy Viễn hầu phủ, Uy Viễn hầu phủ lại là nhà mẹ đẻ của đương kim Thái Hậu, đương kim bệ hạ tuy không phải Thái Hậu sinh ra, nhưng đối với vị dưỡng mẫu này lại rất kính trọng. Thích Thiền thường xuyên vào cung làm bạn cùng Thái Hậu, có khi Thái Hậu ngại trong hoàng cung quá nhàm chán, liền mang theo các công chúa cùng Thích Thiền Thích Oánh tới hoàng trang ở vài ngày. Bất quá lần này lại bất đồng, tới hoàng trang không có trưởng bối theo cùng, không ai quản thúc, mọi người liền phóng túng không ít.
Sau giờ ngọ Thích Thiền và Minh Hủy công chúa có quan hệ tốt nhất cùng nhau leo núi đánh bài, tận khuya mới trở về, bởi vì có chút mệt, buổi tối Thích Thiền nằm trên giường không bao lâu liền ngủ.

Sau đó nàng lại nằm mơ, giấc mộng này vẫn luôn quấn lấy nàng mấy tháng nay, sau một hồi lâu, Thích Thiền tỉnh lại, nghĩ đến người cuối cùng xuất hiện trong giấc mơ của nàng, trời còn chưa sáng, Thích Thiền cũng không ngủ được nữa.

Nàng khoác thêm y phục, đứng dậy xuống giường, xách theo giá nến, đi đến thư phòng cách vách, tuy là sân viện tạm thời, nhưng giấy và bút mực vẫn được chuẩn bị đầy đủ.

Nàng sắn tay áo, cầm bút lên, trong lòng bỗng có hứng thú vẽ tranh.

Trên đường, Hạnh Đường bưng nước trà điểm tâm đi vào. Nàng biết tiểu thư nhà nàng là tài nữ kinh thành danh xứng với thực, thi họa bậc nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu thư họa, vẫn là ngẩn người.

Tranh kia vẽ chính là mây, mây trên đỉnh núi cao, đỉnh núi cao quanh năm bao phủ băng tuyết, vì thế mây trên đỉnh núi tự hồ cũng bị lây nhiễm cỗ hàn khí kia, để lộ ra nhè nhẹ lạnh lẽo.

“Tiểu thư làm sao lại vẽ một bức họa như vậy như vậy?” Hạnh Đường đem trà hoa ngọc lan đưa cho Thích Thiền.

Thích Thiền tiếp nhận trà, bút mực chưa khô, nàng nhìn chằm chằm đám mây thanh tao lại lạnh lẽo trên giấy Tuyên Thành, bên môi ý cười dị thường ôn nhu: “Bởi vì ta muốn chiếm được đám mây như vậy.”

Mây làm sao có thể chiếm được? Nó ở trên trời. Hạnh Đường mờ mịt, nàng hỏi lại mấy câu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, suy nghĩ của Thích Thiền bị cắt nang, mi tâm nàng hơi nhíu, tiếp theo nháy mắt, cửa truyền đến tiếng bà tử nóng nảy.

“Nhị cô nương, không tốt, lão nô nghe nói An Vương điện hạ đã phát sốt, đại phu cả đêm không về.”

Thích Thiền đi đến viện tử của Lý Tử Lăng An Như viện, mới vừa tiến vào sân, thị vệ của Lý Tử Lăng đã ra đón, Thích Thiền hỏi: “An Vương điện hạ thế nào?”

“Điện hạ đã phát sốt hơn nửa đêm, đại phu vẫn một mực canh gác điện hạ, tờ mờ sáng nhiệt độ có giảm chút, mới vừa rối lại nóng lên, đại phu hiện tại còn đang châm cứu ở bên trong.” Thị vệ nói.

Thích Thiền ừ một tiếng, thị vệ dẫn nàng đi chính đường ngồi.

Thích Thiền còn chưa kịp ngồi vững trên ghế gỗ lê thì bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh thỉnh an Thái tử, sau đó chính là một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Lông mi nàng như cánh bướm chậm rãi hướng về phía trước nâng lên.

Lý Tự cùng Lý Huyền Cẩn đến gần cửa, nhìn thấy người đứng ở chính đường là Thích Thiền, Lý Huyền Cẩn nhìn thấy Thích Thiền, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tự, Lý Tự rõ ràng sửng sốt: “Nàng cũng vì Tử Lăng mà đến?”

“Đúng vậy.” Thích Thiền thanh âm vừa mới vang lên, một đạo ánh mắt lạnh lùng sắc bén liền thẳng tắp bắn về phía nàng.

Nàng thoáng quay đầu đi, nam nhân hôm nay vẫn như cũ mặc một bộ hắc bào, mặt mày lạnh lùng, màu mắt thâm trầm, đáy mắt sương lạnh trước sau như một, băng lạnh mà bao trùm lấy nàng.

Lý Tự biểu tình lại càng thêm phức tạp, từ viện của Thích Thiền đến viện tử của Lý Tử Lăng khoảng cách xa hơn so với từ viện tử của hắn đến viện tử của Lý Tử Lăng, hắn nghe được tin tức Lý Tử Lăng phát sốt liền lập tức tới, nàng so với hắn lại còn tới sớm hơn.

Mấy người ngồi đối diện nhau, ước chừng qua non nửa canh giờ, cách vách truyền đến tiếng cọt kẹt mở cửa, Lý Tự buông bàn tay nắm thành quyền ra, bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài.

Lý Tự không vui vì Lý Tử Lăng ở trước mặt phụ hoàng cầu ban hôn, thỉnh Thích Thiền gả cho hắn. Nhưng dù sao cũng là đường huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đặc biệt là Lý Tử Lăng lại là nhi tử của hoàng thúc, không có khả năng đối với vị trí trữ quân của hắn sinh ra bất kì uy hϊếp gì, cho nên từ khi còn nhỏ Lý Tự không ngại dùng chân tâm thật ý mà đối xử với vị đường đệ này. Qua nhiều năm như vậy tới cùng cũng có vài phần tình cảm thật

Hắn nhíu mi hỏi đại phu Lý Tử Lăng thế nào?

Trần đại phu từ khi Lý Tử Lăng còn nhỏ liền xem bệnh cho hắn, đối với tình hình của hắn nắm rất rõ: “Thái Tử điện hạ yên tâm, An Vương đêm qua chỉ là tiểu phong hàn, bất quá thân thể An Vương so với thân thể người thường suy yếu rất nhiều, cho nên nãy có vài phần hung hiểm, hiện tại An Vương điện hạ đã ngủ say.”

Hắn nhìn về phía Lý Tự và Lý Huyền Cẩn đang đứng cạnh Thích Thiền, thần sắc có chút mệt mỏi: “Thái Tử điện hạ, Ngũ điện hạ, Thích cô nương, chư vị cứ đi về trước đi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play