Nam nhân chậm rãi bước đến trước mặt Thích Thiền, khoảng cách giữa hai người ngày một rút ngắn, khiến nàng có thể nhìn rõ đôi mắt của hắn—một đôi mắt vô cùng xuất sắc.

Ánh mắt ấy sâu như biển, đuôi mắt hơi cong, hình dáng như dòng lưu thủy lướt qua sương mai, lông mi đen nhánh, rậm rạp như cánh quạ. Đó là đôi mắt phượng, kiêu ngạo mà sắc sảo, khiến người đối diện không khỏi rúng động trong lòng.

Chỉ tiếc, gương mặt ấy dẫu tuấn tú đến nhường nào, cũng bị một tầng hàn ý bao phủ, như sương giá phủ kín đỉnh non cao, lạnh lẽo khó tan, khiến người ta chẳng thể nhìn kỹ dung nhan mà sinh lòng mến mộ, chỉ có thể kính cẩn dè dặt, không dám vọng tưởng gần kề.

Thích Thiền không rời mắt khỏi hắn, ánh nhìn vẫn đong đầy ý cười, khẽ nghiêng đầu mà ngắm nghía, tựa như đang thưởng lãm một bức tranh quý.

Bị đôi mắt hạnh trong suốt ấy chăm chú nhìn đến không chớp, Lý Huyền Cẩn hơi mím môi, giọng trầm thấp vang lên:

“Ta có mấy lời muốn nói với cô.”

Thích Thiền gật đầu, ra hiệu cho Hạnh Đường lui xuống đứng xa một chút.

Trong vườn có vài nô bộc đang loay hoay chăm sóc cây cảnh, nhưng khoảng cách quá xa, tự nhiên chẳng thể nghe thấy nửa câu trò chuyện của họ.

So với Thích Thiền, Lý Huyền Cẩn cao hơn nửa cái đầu. Hắn phải hơi cúi xuống mới có thể nhìn rõ dung nhan tựa tuyết đầu mùa của nàng. Nhưng dẫu đối diện với dung nhan khuynh thành ấy, vẻ mặt hắn cũng chẳng vì thế mà dịu xuống, ngược lại càng nhìn, ánh mắt lại càng lạnh lẽo.

Hắn chắp tay sau lưng, đáy mắt thâm trầm, từng lời từng chữ như đóng băng giữa tiết đông:

“Thích Nhị cô nương, nếu Thái tử lại hẹn gặp, cô hãy xem như không thấy.”

Thích Thiền ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân trước mặt tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng lại mang một cỗ khí chất cứng cỏi, khác hẳn đám lang quân trong thành được nuông chiều từ thuở bé.

Từ nhỏ hắn đã học võ, mười ba tuổi liền theo Vinh đại tướng quân chinh chiến nơi Mạc Bắc. Mới năm trước, hắn từng dẫn một đội trăm quân đột nhập vào doanh trại Hung Nô, một đao chém chết Hoàng tử nước ấy, khiến quân địch khiếp đảm.

Khí lạnh trên người hắn không phải loại lạnh kiêu bạc của thế gia công tử, mà là cái lạnh được rèn dũa từ máu tanh nơi chiến trường, từ lưỡi đao gió tuyết – thứ lạnh khiến người ta không dám lại gần.

Thích Thiền khẽ mỉm cười, giọng nói dịu như tơ lụa:

“Tiểu nữ đã hiểu. Về sau sẽ không gặp lại Thái tử nữa.”

Dẫu nghe được câu trả lời ấy, Lý Huyền Cẩn vẫn chưa thực sự yên tâm.

Thích Thiền… lớn lên thật quá mức kiều diễm. Mà mỹ nhân, vốn dễ khiến lòng người rung động. Tử Lăng đường huynh tuy là người tốt, nhưng xét về địa vị, sao có thể so cùng trữ quân một nước?

Hắn trầm mặc giây lát, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng, giọng nói trầm ổn nhưng không thiếu phần nghiêm khắc:

“Đường huynh ta đích thân cầu phụ hoàng tứ hôn cho cô. Hắn đối với cô một lòng si tình, ngưỡng mộ đã lâu… Cô, đừng nên phụ tâm ý của hắn.”

Thích Thiền nghe xong lời này, ánh mắt cặp kia đựng đầy ánh sáng bỗng nhiên ảm đạm dần, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngũ điện hạ thật cảm thấy An Vương điện hạ thỉnh bệ hạ tứ hôn chính là đối với tiểu nữ có ý sao?”

Lý Huyền Cẩn hai mắt ngheo lại.

Thích Thiền tự giễu cười: “Người ôn hòa thiện lương như hắn, biết chính mình thọ nguyên không đủ, lại như thế nào nhẫn tâm trễ nải nữ nhân mình yêu.”
“Cô có ý tứ gì?” Lý Tử Lăng không muốn trì cô nương mình ái mộ, liền chọn cô tới trì hoãn?

Thích Thiền cười một cái, không trả lời nữa, lúc này, cách đó không xa vang lên giọng nói thanh thúy: “Tử Lăng ca, huynh thân thể ốm yếu, nên ra ngoài đi dạo, cứ buồn bực mãi ở trong phòng, không bị bệnh cũng bị nghẹn chết.”

Thích Thiền theo tiếng nói nhìn lại, cách đó không xa nam nhân dung mạo tuấn tú đi tới, sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân lộ ra vẻ yếu ớt bệnh tật, theo bên người hắn là cô nương phấn y xinh đẹp, bất quá nam nhân chưa từng chê nữ tử ầm ĩ, ngược lại dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn nàng.

Khoảng cách tuy hơi xa, nhưng Lý Huyền Cẩn là người tập võ, tai thính mắt tinh, tự nhiên có thể thấy rõ dung mạo của cô nương này, nàng có một đôi mắt hạnh ngập nước, Lý Huyền Cẩn nhìn nàng hai lần, lại quay đầu nhìn vào mắt Thích Thiền.

Ánh mắt Thích Thiền rất bình tĩnh, thấy hắn nhìn mình, đuôi mắt hơi cong lên, còn lộ ra ý cười.

Lúc này, cô nương đối diện tựa hồ cũng thấy người dưới tàng cây, ánh mắt nàng sáng ngời: “Tỷ tỷ.” Nàng chạy chậm tới, đến trước mặt Thích Thiền, nàng mới phát hiện người đứng bên người Thích Thiền là Lý Huyền Cẩn, nàng sửng sốt, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cùng một chỗ Ngũ điện hạ sao.”

Thích Thiền cười đáp: “Vừa vặn gặp mà thôi.”

Thích Oánh không nghi ngờ, nàng tính cách hoạt bát, cười tủm tỉm hướng Lý Huyền Cẩn hành lễ, không đợi hắn nói miễn lễ, nàng liền duỗi tay trực tiếp kéo Thích Thiền về phía trước: “Tỷ tỷ, hôm nay thời tiết tốt, muội mang Tử Lăng ca ra phơi nắng.”

Tiểu cô nương lực đạo không nhỏ, lôi kéo nàng đi phía trước, Thích Thiền tiến lên nửa bước, tuy chỉ là nửa bước, nhưng ánh mắt của nàng liền cùng đối mặt với Lý Tử Lăng. Lý Tử Lăng ngũ quan tuấn tú, mặt mày trơn bóng, chỉ là hàng năm ốm yếu khiến làn da hắn đặc biệt trắng, không phải cái loại này trắng trong oánh nhuận, mà là trắng có chút xanh. Nhưng khí chất hắn ôn hòa, đuôi mắt rũ xuống, không có cảm giác đáng sợ, ngược lại thêm vài phần thương tiéc muốn chiếu cố hắn.

Thích Thiền hơi phúc thân hành lễ: “An Vương điện hạ.”

Nghe thấy Thích Thiền gọi, Lý Tử Lăng ánh mắt hơi tối, hắn ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắc ý nam tử đứng bên người Thích Thiền, khẩu khí ôn hòa: “Huyền Cẩn, khó có dịp gặp được đệ, đã đυ.ng phải, không bằng cùng nhau đi đi.”

Lý Huyền Cẩn ngẩng đầu đánh giá canh giờ, lắc đầu cự tuyệt: “Không được, đệ hôm nay còn có chút việc.”

Lý Tử Lăng thân thể suy nhược, khí hậu trong thành chuyển giao xuân hạ lúc ấm lúc lạnh, Vĩnh Đức đế đau lòng hắn, cho hắn tới hoàng trang điều dưỡng thân thể, hoàng trang có núi có sông, khí hậu so kinh thành thích hợp hơn.

Lý Huyền Cẩn có chính vụ trong người, hai tháng trước hắn mới trở về kinh thành, kinh thành thái bình, vị tướng quân là hắn không có đất dụng võ. Vừa vặn qua hai tháng nữa chính là mùa hè, hoàng trang cách Yến Sơn không xa, nếu nhỡ mưa to đập nước ở Yến Sơn có khả năng vỡ, hắn liền chủ động thỉnh lệnh mang theo hai trăm tướng sĩ xây dựng đê đập. Dù sao trước kia khi biên quan ngừng chiến, hắn cũng thường đem binh lính đi tu sửa đường và gia cố đê điều, đối với hắn mà nói những việc này cũng coi như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Lý Tử Lăng nghe vậy, ngược lại không khuyên nhiều, Lý Huyền Cẩn chắp tay, xoay người đi ra ngoài.

Hắn thân cao chân dài, bước chân lại lớn, không tới vài bước liền đi cách một đoạn xa, bất quá tai hắn thính, tuy rằng khoảng cách xa, nhưng vẫn như cũ nghe được rõ ràng âm thanh của mấy người phía sau truyền đến.

Nói là mấy người, chủ yếu vẫn là Thích Oánh.

Lý Huyền Cẩn ngoái đầu nhìn lại, trăm hoa đua nở khoe sắc trong vườn, Thích Oánh cười ngâm ngâm nói chuyện, Lý Tử Lăng ánh mắt ôn hòa nhìn nàng. Ánh mắt khẽ đảo, Thích Thiền bình tĩnh mà đi theo bên người các nàng.

Dường như phát hiện ánh mắt hắn, Thích Thiền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt giao nhau, Lý Huyền Cẩn nhíu nhíu mày, quay đầu đi nhanh về phía trước.

“A Thiền, nàng hôm nay tâm tình vẫn không tốt?” Thấy Thích Thiền một đường không nói một lời nào, Lý Tử Lăng nhịn một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi.

Thích Thiền ngẩng đầu, nam nhân ánh mắt trong suốt quan tâm, trong nháy mắt, nàng nhớ tới giấc mộng kia, Thích Thiền nhìn nam nhân thần sắc càng thêm ôn nhu: “Không có tâm tình không tốt, tiểu nữ là đang suy nghĩ phía trước vài cây liễu có hạt, điện hạ tuy rằng đối với hạt liễu dị ứng tốt hơn không ít, nhưng phòng ngừa vạn nhất, chúng ta đổi hướng khác đi được không?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play