Vì tình hình đã dần ổn định, Lý Tử Lăng vẫn đang nghỉ ngơi nên lúc này không tiện đến thăm. Ba người rời khỏi viện của hắn, đi được chừng nửa khắc thì tới một ngã rẽ, nơi Thích Thiền chuẩn bị tách đường với hai người còn lại.
Đúng lúc ấy, Lý Tự bất chợt dừng bước. Sau một thoáng trầm mặc, hắn xoay người lại, ánh mắt dừng nơi bóng dáng Thích Thiền, nghiêm giọng nói:
“Ta đưa nàng về.”
Thích Thiền chưa kịp lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã nhìn sang. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu từ chối:
“Không dám làm phiền điện hạ. Thiếp có thể tự mình trở về.”
Dứt lời, Thích Thiền hơi cúi người hành lễ, rồi quay lưng rời đi, dáng vẻ dứt khoát mà dịu dàng.
Lý Tự ánh mắt trầm xuống, xúc cảm trong lòng dường như bị nàng khơi lên. Hắn đưa tay ra như muốn giữ nàng lại, nhưng còn chưa kịp chạm vào, một bàn tay khác đã kịp ngăn hắn lại.
Lý Tự nghiêng mắt nhìn, là Lý Huyền Cẩn. Y buông tay, ánh mắt bình tĩnh nói:
“Nhị ca, đại ca đang chờ huynh phạm sai lầm.”
Lý Tự lập tức bừng tỉnh. Chức vị Thái tử hắn nắm giữ chưa bao giờ là điều chắc chắn. Tuy là trưởng tử Đông Cung, nhưng Đại hoàng tử Thụy Vương luôn được phụ hoàng xem trọng.
Lần này đến hoàng trang, hắn không phải để vui chơi. Trước khi Lý gia lên ngôi, từ đường tổ tiên đặt ở vùng ngoại ô dưới chân núi Vọng Vân. Sau khi Cao Tổ Đế đăng cơ, từ đường vẫn giữ nguyên vị trí cũ, nhưng xung quanh được xây thêm biệt viện, hình thành nên hoàng trang như ngày nay. Lần này hắn chịu trách nhiệm tu sửa từ đường, vì hoàng trang ở gần đó nên đôi khi ở lại qua đêm cũng là điều thường tình.
Nghĩ tới đây, Lý Tự quay đầu nhìn theo bóng Thích Thiền đang khuất dần trong màn sương mỏng. Hắn đã thầm mến nàng từ lâu, nhưng Thích Thiền chưa từng thực lòng để ý tới hắn. Mãi đến hai tháng trước, nàng mới dịu dàng hơn một chút.
Hắn từng nghĩ, đợi khi Thái tử phi sinh hoàng tôn, sẽ thỉnh cầu phụ hoàng ban hôn cho Thích Thiền làm trắc phi. Nào ngờ, Lý Tử Lăng lại ra tay trước một bước…
Lý Tự hít sâu một hơi, ép mình phải đè nén tất cả cảm xúc vào đáy lòng.
Buổi chiều hôm ấy, Thích Thiền nhận được tin Lý Tử Lăng đã tỉnh. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi sai nhà bếp hầm một bát canh nhân sâm hầm xương, đích thân mang đến.
Khi đến nơi, thấy hắn đang tựa nghiêng bên đầu giường, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng tinh thần đã khá hơn rất nhiều so với khi mê man.
Thích Thiền nhẹ nhàng đặt bát canh lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, giọng dịu dàng nói:
“Đây là món canh sở trường của đầu bếp trong viện thiếp, hương vị thanh nhẹ, rất bổ dưỡng. Điện hạ nếu không ngại thì nếm thử một chút.”
Lý Tử Lăng vốn ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng lần này thấy nàng đích thân mang canh đến, đáy mắt bỗng thoáng nét dịu dàng hiếm thấy. Hắn mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Được, vậy huynh nếm thử.”
Hắn vừa nói vừa ngồi dậy, ra hiệu cho gã sai vặt đem chén tới múc một ít canh.
Gã sai vặt còn chưa kịp động, Thích Thiền đã nhíu mày, quan tâm mà lên tiếng: “Muội vừa mới hỏi Trần đại phu, nghe nói điện hạ đã dùng cháo hai khắc trước, hiện tại không phải là thời điểm nên dùng canh.”
Lý Tử Lăng thân thể không tốt, ăn cái gì cũng phải khống chế nghiêm khắc.
Lý Tử Lăng hai tay cứng đờ, hắn nhìn Thích Thiền, đôi mắt Thích Thiền ôn nhu cùng lo lắng nhìn hắn, so sánh với trước kia bọn họ không có hôn ước trong người, trong ánh mắt càng thêm quen thuộc, tâm Lý Tử Lăng treo ở giữa không trung rốt cuộc cũng rơi xuống.
Hắn biết hắn đê tiện, biết rõ Thích Thiền không yêu hắn, lại vẫn vô sỉ cầu hôn sự, bất quá hắn về sau sẽ đối với nàng thật tốt.
Rốt cuộc cũng chưa thành hôn, Thích Thiền không ở lâu trong phòng Lý Tử Lăng liền rời đi.
Ra sân, nàng không trở về viện của mình, mà một đường đi về hướng bắc.
Hoàng trang vốn được xây dựng để thưởng ngoạn và tránh nóng, đình đài mấy bước một cái, Thích Thiền đi một khắc, liền chọn một đình nghỉ chân bằng đá có chóp nhọn mà ngồi xuống.
Trước đình là hai đường mòn đan xen nhau, bốn phía chỉ có mấy cây có trồi non, không có cảnh sắc gì khác. Hạnh Đường vốn tưởng rằng Thích Thiền là đi mệt muốn tạm thời nghỉ chân, nhưng nàng ngồi xuống nửa canh giờ, mắt thấy trời tối sầm, nàng còn chưa tính toán rời đi, Hạnh Đường nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, chúng ta còn chưa quay về sao?”
“Không quay về, chờ thêm một lát.” Thích Thiền tiếp tục nhìn chằm chằm đường mòn trống trải.
“Chờ cái gì?”
Lời nói Hạnh Đường vừa rơi xuống, nàng liền phát hiện đằng xa đi tới một người, không đợi chính mình thấy rõ ràng người nọ là ai. Liền thấy tiểu thư nhà mình đứng lên, chậm rãi hướng hắn đi tới.
Hạnh Đường muốn đuổi theo, Thích Thiền liền nói không cần.
Thích Thiền hướng nam nhân hắc y đi tới, đến gần, liền phát hiện xiêm y của hắn bị bẩn, ngọc quan vấn tóc cũng mang theo bùn đất. Mặt hắn hẳn là đã rửa qua rất sạch sẽ, nhưng càng như thế, càng làm quần áo đầu tóc hắn lộ ra dáng vẻ bẩn thỉu. Nhưng điều này không làm hắn trông khó coi, ngược lại càng làm cho khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng của hắn trở nên rõ ràng hơn, khiến hắn trông bớt đáng sợ hơn.
Lý Huyền Cẩn thật xa liền nhìn thấy Thích Thiền, thấy Thích Thiền đi tới, trên người hắn dính đầy bùn đất, nhưng ánh mắt vẫn như cũ lãnh đạm: “Thích Nhị cô nương có việc?”
Thích Thiền hành lễ, giọng nói ôn nhu: “Tiểu nữ là có việc muốn cùng Ngũ điện hạ nói rõ ràng.”
“Cái gì?” Trên mặt hắn tựa như phát ngứa, hắn đưa tay dùng sức dụi dụi.
Bàn tay hắn không phải là bàn tay được sống trong nhung lụa giống tay quý công tử, mà lòng bàn tay hắn che kín vết chai dày, có vẻ phi thường thô ráp. Ánh mắt Thích Thiền ở trên tay hắn dừng lại mấy giây: “Tiểu nữ lần trước thấy Thái Tử chính là muốn cùng Thái Tử nói rõ ràng, mà điện hạ hẳn đã phát hiện, tiểu nữ luôn nỗ lực cùng Thái Tử bảo trì khoảng cách.”
Hắn thu hồi tay, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng chằm chằm: “Phải không?”
Thích Thiền không trực tiếp trả lời hắn, nàng thần sắc phức tạp mà nhìn về phía xa: “Tiểu nữ hai ngày nay suy nghĩ rất nhiều, tiểu nữ hẳn là nên thỏa mãn, tiểu nữ sinh ra trong phú quý, cẩm y ngọc thực, đó là cuộc sống mà rất nhiều người tha thiết mơ ước.”
Nàng dừng một chút, mới cười khổ tiếp tục nói: “Tiểu nữ bất quá hiện giờ chỉ là gả cho một người nam tử không thích mình mà thôi.”
Ánh mắt Lý Huyền xoẹt qua nàng, Thích Thiền ánh mắt thoáng chút nhẹ nhõm: “Nhưng bằng nhân phẩm của An Vương điện hạ, cho dù không thích tiểu nữ, về sau cũng sẽ không bạc đãi tiểu nữ.”
“Còn nữa, tiểu nữ tuy không ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát vui vẻ như A Oánh, nhưng tiểu nữ không tin trên đời này có thứ tồn tại vĩnh viễn, An Vương điện hạ chưa chắc sẽ không đối với tiểu nữ động tâm.”
Nàng vai lưng thẳng tắp, dáng vẻ tuy rằng nhu nhược nhưng thần sắc tự tin ở trên người nàng thể hiện một cách sinh động và tinh tế, Lý Huyền Cẩn buông lỏng vai, hắn rũ mắt nhìn Thích Thiền: “Nangf thật nghĩ như vậy?”
Thích Thiền tựa hồ có vẻ hơi bất lực: “Bằng không, chẳng nhẽ tiểu nữ còn có thể từ hôn, hoặc là cõng An Vương điện hạ cùng Thái Tử……, Ngũ điện hạ, tiểu nữ cũng chưa ngốc như vậy.”