Hôn lễ của Liễu Nghi mới vừa kết thúc, ma ma trong cung liền đến cửa.
Liễu Dung lại không được một giấc ngủ ngon, mỗi ngày sáng sớm, đầu đội chén, chân bó chặt, dù là ngồi hay năm đều có quy củ.
Liễu Đài khó hiểu: “Đem nữ nhân bất đồng dạy dỗ thành bộ dáng tượng đồng, chớ nói Hoàng đế Vương gia, muội nhìn đều cảm thấy không thú vị.”
Liễu Dung ngã vào trên giường Liễu Đài, nàng quá mệt mỏi: “Ai biết được? Tam muội, tỷ một chút cũng không muốn gả chồng. Ai cũng nói phụ thân thương tỷ nhất, nguyên lai thương nhất chính là tuyển cho tỷ một môn hôn sự mệt nhất!”
Liễu Đài không khỏi tự hỏi, ngay cả hôn sự của nữ nhi thương yêu nhất còn như vậy, huống chi nàng?
Nàng âm thầm tính toán, dù sao gả cho ai đều phải xui xẻo, vì cái gì không thể chính mình tuyển? Nàng hạ quyết tâm, không cần Liễu Thừa Sơn thay nàng tuyển.
Ngày Liễu Dung xuất giá, sắc trời không tốt lắm.
Dương di nương ngoài miệng không nói, kinh hoảng trong mắt lại giấu không được.
Nàng sợ thời tiết tối tăm này ám chỉ nhân sinh tương lai của nữ nhi.
Nghi thức của Hoàng gia mênh mông cuồn cuộn, dù nàng là mẹ đẻ của Liễu Dung, vẫn như cũ không có tư cách đưa gả.
Ban đêm, Liễu Đài tháo trâm cài đang muốn nghỉ ngơi, lại bị Dương di nương gõ cửa.
Nàng tinh tế hỏi tất cả sự việc ban ngày, nhỏ đến Liễu Dung dập đầu mấy lần, lớn đến việc ai tới nghênh thân.
Liễu Đài nhất nhất kiên nhẫn trả lời.” Hài tử ngoan, nhị tỷ con luôn khen con trước mặt ta, quả nhiên là tốt. Trước khi nàng xuất giá dặn ta tận lực chiếu cố con, con cũng đừng cùng ta xa lạ, ăn dùng nếu là thiếu, thì nói với ta.”
Đuôi mắt nàng thon dài, tính cách tuy ngay thẳng, khi cười rộ lên lại phá lệ dịu dàng: “Mệnh này của, nói tốt cũng không tốt, nói không tốt lại cũng coi như tốt, tốt xấu gì dưới gối cũng có con trai, Chu Mộng Tiên dù điên khùng cũng phải nhìn mặt mũi con trai ta, không dám quá mức khó xử.”
Nàng lại lau nước mắt: “Sống cả đời, thoạt nhìn cũng phong cảnh, chính là không có nhiều tự do.” Nhìn xem, ta cùng con một cô nương chưa gả chồng nói những thứ này để làm gì.”
Sau khi Dương di nương rời đi, trong lòng Liễu Đài thật lâu không thể bình tĩnh.
Nàng nghĩ, chính mình tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại có thể minh bạch ý tứ Dương di nương.
Bởi vì nàng cũng bức thiết, muốn được tự do.
Vì thế ngày hôm sau, nàng liền leo lên đầu tường.
Trong viện có cây cây lê, sớm thu, mọc đầy quả.
Nàng buộc vạt áo, hai chân tới lui, hái được quả lê, dùng xiêm y xoa xoa liền bỏ vào trong miệng cắn.
Ngoài tường là một đường tắt, người đi đường lui tới không nhiều lắm.
Liễu Đài kiên nhẫn chờ, một ngày đợi không được liền chờ hai ngày, tóm lại có thể chờ được một thuận mắt, hôn phu của mình nàng muốn chính mình chọn.
Thuận mắt là được.
Còn các mặt khác, nàng mới mặc kệ.
Là long bay trên trời cao, hay là chuột cùng nhau đào động.
Có cái gì khó?
Dù sao cha nàng tuyển cũng cứ như vậy.
Như vậy nghĩ, nàng vẫn đợi.
Một nam tử áo xanh dừng ở ven tường, hắn ngửa đầu, hỏi: “Cô nương, nàng đang đợi người sao?”
Liễu Đài cúi đầu, chỉ thấy một khuôn mặt cười, mắt phượng hơi xếch, diện mạo thanh quý, tựa hồ cảm thấy nàng thú vị.” Nói.”
Liễu Đài đem túi tiền trong tay ném xuống, cười nói, “Ta đang đợi huynh.”
Liễu Đài quỳ từ đường ba năm, lửa trong lòng cũng cháy ba năm.
Giờ phút này lửa kia rốt cuộc thiêu cả thân thể của nàng, đốt tới toàn bộ Liễu gia.
Trận lửa này phóng đến nàng cảm thấy mỹ mãn.
Nam tử nhìn túi tiền trong tay, uyên ương hí thủy, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.” cô nương không sợ ta huỷ hoại thanh danh của mình sao?”
“Ta sợ.”
“Vậy cô còn ném cho ta?”
“Huynh lớn lên thuận mắt.”
“Vậy cũng thật là.”
“Huynh tới cưới ta đi, cầm túi tiền này tới, cha ta sẽ đáp ứng.”
Nam tử sửng sốt: “Nguyên lai đây không phải túi tiền, là củ khoai lang nóng phỏng tay.”
Liễu Đài cười nói: “Huynh không dám hay là không thích ta?”
“Nguyên bản không dám, hiện tại dám. Bởi vì nguyên bản không thích, hiện tại thích.” Chỉ là, cô nương biết ta là ai sao?”
“Rất quan trọng sao? Quản huynh họ Triệu Tiền Tôn Lý hay là Chu Ngô Trịnh Vương, lại không thay đổi gương mặt này của huynh. Các tỷ tỷ phải đến khi xốc lên khăn voan mới có thể biết gả cho quái vật gì, ta so với các nàng khá hơn nhiều.”
“Thời điểm ta tới cửa cầu hôn, cô nương cũng đừng nên hối hận.”
Liễu Đài cười ra tiếng: “Ta không hối hận. Chỉ cần huynh tới, dù ta bị đánh gãy chân, dù phải bò cũng bò ra ngoài gả cho huynh.”
Nam tử nắm túi tiền cười: “Cô nương bao nhiêu tuổi?”
“Sắp mười tám.”
“Tuổi còn trẻ mà gan đã lớn như vậy.”
Liễu Đài nghĩ thầm: Ta mười bốn tuổi còn dám lấy lụa trắng thắt cổ đâu.
Người có lẽ có tính toán, nhưng dù thế nào cũng không thể tính toán được ông trời, tất cả đều ỏ trong tay của ông trời.
Ông trời không chỉ lớn hơn nàng cha, còn lớn hơn hoàng đế.
Nam tử lại nói: “Không đúng, phải là tuổi còn trẻ nên gan mới lớn như vậy.
”Cô nương tên gọi là gì?”
“Liễu Đài.
Có câu thơ viết: 『 rêu nụ hoa mễ tiểu, cũng học mẫu đơn khai 』.”
(* Hoa rêu nở lấm tấm, Học mẫu đơn khoe mình)
Sau này Liễu Đài đã nghĩ thông suốt, bất kể Chu thị vì cái gì lấy cho nàng cái tên này, nếu đã là tên nàng, nàng liền tự mình tìm một ngụ ý tốt.
”Còn huynh, huynh tên là gì?”
“Hạ Uyên.”
Hạ Uyên, Liễu Đài nghĩ, tên nghe hơi quen tai.
Nha, là cái người nổi danh khắc thê ở trong kinh! Nàng hoảng hốt, rớt xuống một chiếc giày.
Hạ Uyên đem giày nhặt lên, giơ lên gương mặt tươi cười hỏi nàng: “Cô nương bát tự cứng hay không cứng?”