Khăn voan của Liễu Nghi là do Liễu Dung thêu, nàng thức liền mấy đêm, đôi mắt đều đỏ, thêu ra phượng hoàng sinh động như thật, vỗ cánh sắp bay.
Dương di nương mắng nàng không có tiền đồ, không giữ thân thể không ngủ không nghỉ để thêu xiêm y cho nữ nhi của Chu Mộng Tiên, thêm dầu thắp cho nàng, chỉ đạo châm pháp.” Thôi, ai bảo đại tỷ của con xác thật là cô nương tốt!”
Dương di nương cầm khăn voan, màu hồng xinh đẹp, khiến nàng nhớ tới thời điểm mới vào cửa, Chu thị ngồi trên chủ vị, ra lệnh cưỡng chế nàng cởi bỏ chiếc áo bông màu đỏ trên người.
Nàng nói màu đỏ là của chính thê, thiếp thất không xứng.
Hiện giờ Liễu Dung định hôn sự, tuy rằng gả cho hoàng thân, tên cũng dễ nghe, gọi là trắc phi, không phải cũng là thiếp sao?
“Ta không có bản lĩnh, không bảo hộ được con. Cùng Chu Mộng Tiên tranh đấu nửa đời có ích lợi gì, con vẫn phải đi làm thiếp cho người ta.”
Liễu Dung khẽ nằm lên trên đùi Dương di nương: “Di nương, con chỉ không muốn rời xa người.”
Dương di nương lau khóe mắt: “Nếu ta có thể làm đương gia chủ mẫu, liền nuôi con cả đời.”
Ngày Liễu Nghi xuất giá rốt cuộc cũng tới, nàng được huynh trưởng cõng đưa vào kiệu hoa.
Pháo nổ tung, giấy y màu đỏ bay đầy trời.
Khách khứa dẫm lên giấy y, cùng nhau uống rượu, tiếng cười đùa không ngừng.
Liễu Đài xa xa nhìn Liễu Nghi lên kiệu hoa, tám người nâng kiệu, một đường diễn tấu sáo và trống, từ gia đình này nâng đến một gia đình khác, không xa, gần nhau trong gang tấc mà như cách cả biển trời, khó gặp một lần.
Chu thị khó có khi biểu lộ chân tình, không ngừng dùng khăn tay đè lên khoé mắt, miễn cho hỏng lớp trang điểm.
Nàng tuổi tác lớn, phấn đánh thật dày, nếu rơi lệ sẽ lộ ra hai hàng nước mắt, giống vai hề trên sân khấu kịch.
Liễu Dung khóc không ngừng, hôn kỳ của nàng cũng định vào ba tháng sau, lần này không biết là khóc cho đại tỷ hay vẫn là khóc cho chính mình.
Khóc gả khóc gả, trước thành hôn khóc là đối với nhà nhà mẹ đẻ bất mãn, sau thành hôn khóc là đối với nhà chồng bất mãn, luôn có cái cớ để không được khóc.
Duy nhất chỉ có ngày đại hỉ này, các cô nương mới có tư cách ở trước mặt mọi người khóc một hồi.
Dương di nương không có tư cách ra ngoài, nàng dựa vào cửa viện, dựng lỗ tai nghe xướng lễ.
Mỗi khi xướng một tiếng, nàng liền hỏi lão ma ma bên người, khi Liễu Dung xuất giá có quy trình này hay không.
Đáp án luôn là phủ định, hoàng gia nạp phi là một bộ lễ nghi khác, lão ma ma an ủi nàng, trắc phi cũng được ghi tên trên ngọc điệp hoàng gia.
Dương di nương lúc này mới từ bỏ.
Nàng tuy rằng vì Liễu gia sinh một đôi nhi nữ, lại không tư cách vào phần mộ tổ tiên Liễu gia.
Nàng lo lắng nữ nhi cũng giống như nàng, kết cục không người cúng tế.
May mắn may mắn, Liễu Thừa Sơn là quan ngũ phẩm, so với người cha sa cơ thất thế của nang còn tốt hơn.
Dương di nương thời trẻ cũng từng là nữ nhi quan gia, đáng tiếc gia đạo sa sút, thời điểm cực khổ nhất còn từng cùng mẫu thân bán đậu hủ bên đường.
Cũng là lúc đó gặp được Liễu Thừa Sơn.
Nạp Dương di nương làm thiếp có thể là việc bốc đồng duy nhất Liễu Thừa Sơn đã làm, nàng cho rằng giữa bọn họ tốt xấu vẫn có vài phần thật tình.
Thôi, thật tình hay là giả ý, ở trước con đường làm quan của Liễu Thừa Sơn thì tính là gì?
Một hồi hôn sự ở Liễu gia, không có một nữ nhân vui vẻ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play