Liễu Đài chạy mất, dù nói chân có bị đánh gãy cũng gả, nhưng mà giữa người què cùng mất mạng sống, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau nha!
Nàng mới vừa bò xuống dưới, liền thấy Xuân Hiểu xám xịt đứng dưới tàng cây.
Xuân Hiểu vốn đang trông chừng cho nàng, hiện giờ như chuột thấy mèo, cụp mắt đứng im, ủy khuất mà gọi nàng một tiếng tam cô nương.
Liễu Đài nhìn vào hành lang, vốn tưởng rằng là Chu thị, không nghĩ tới là Liễu Thừa Sơn.
Lão nhân tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng: “Giày đâu?”
Liễu Đài lấy váy che lại, không đáp lời.
Một hạ nhân chạy trở về: “Lão gia, không tìm thấy.”
Liễu Đài biết là đang nói giày của nàng, nàng nghĩ thầm, trừ bỏ giày, còn có túi tiền nữa.
Liễu Thừa Sơn giận không thể át: “Người đâu, lấy gia pháp!”
Quả nhiên là bị đánh gãy chân!
Liễu Đài quỳ từ đường ba năm, vẫn không có thói quen quỳ.
Bởi vì khi không có ai nhìn nàng, nàng đều trực tiếp nằm ở trên đệm hương bồ ngủ ngon.
Dù sao nàng cũng không nghe lời, cũng không cầu tổ tông phù hộ.” Leo lên đầu tường, không biết liêm sỉ! Nói, ngươi cùng ai lén gặp?”
Liễu Đài lại quật cường, cắn chặt răng không mở miệng.
Liễu Thừa Sơn cực giận, cầm lấy gậy định đánh.
Chu thị khuyên nhủ: “Lão gia, một gậy này đánh xuống, bị thương gân cốt, nàng sao có thể gả chồng?”
Bên trong gậy kia là tinh thiết, bên ngoài bao bọc gỗ, giống như đúc uy bổng trên công đường.
”Nàng hiện tại thì gả được cho ai? Thân là nữ tử, lén gặp ngoại nam, còn, còn làm mất giày. Ta đem nàng gả ra ngoài, ngày nào đó gian phu kia cầm giày tìm tới nhà chồng nàng, đến lúc đó nàng mất mạng sống, ta càng không mặt mũi gặp người khác!”
“Lão gia! Nếu không thì tìm nam tử kia tới, quản hắn có phải người buôn bán nhỏ hay không, gả cho nàng cho hắn! Hà tất gì lại đối với nữ nhi thân sinh đánh đánh giết giết, lại ra mạng người, cũng chỉ là một mâm lễ hỏi…… Hai vị tỷ nhi mới vừa gả ra ngoài, người cũng phải cho các nàng mặt mũi!”
Chu thị khuyên Liễu Thừa Sơn, lại khuyên Liễu Đài: “Đài nhi, con không nhìn mặt mũi của ta, thì cũng phải nghĩ đến hai vị tỷ tỷ của con.”
Liễu Đài nghĩ đến hai tỷ tỷ, mở miệng.” Hắn đáp ứng con, sẽ tới cửa cầu hôn.”
Chu thị truy vấn: “Hắn là ai?”
Liễu Đài lại ngậm miệng.
Liễu Thừa Sơn rốt cuộc nhịn không nổi: “Lấy roi tới.”
Chu thị thấy Liễu Đài không biết tốt xấu, roi kia cũng không đến nỗi muốn mệnh nàng, cũng không khuyên tiếp, thối lui đến một bên nhìn.
Liễu Thừa Sơn giơ roi, đánh thật mạnh đánh xuống, xiêm y sau lưng Liễu Đài tức khắc rách ra, da tróc thịt bong một vệt máu dài, sợ tới mức Xuân Hiểu nhắm mắt lại.
”Một roi này, ta đánh vì ngươi tùy hứng làm bậy, không biết hối cải!”
Nói, lại hung hăng nện xuống một roi.
”Một roi này, ta đánh vì ngươi không biết xấu hổ, lén lút trao nhận!”
Trừ bỏ phía sau lưng nóng rát, Liễu Đài còn cảm thấy cổ họng sinh ra một cổ huyết tinh khó có thể áp chế.
Cỗ huyết tinh kia bức nàng đến khó chịu, há mồm liền phun, là một ngụm máu huyết.