Liễu Đài hướng Liễu Thừa Sơn cúi đầu nhận sai, nàng muốn đi ra để đưa gả Liễu Nghi
Liễu Thừa Sơn nhìn Liễu Đài đưa tới thư nhận tội, vừa lòng gật đầu.
Sớm nên như thế!
Nàng là một nữ nhi gia, lấy đâu ra lá gan quật cường cùng phụ thân? Liễu Đài phiền chán cực kỳ, nhưng nàng rõ ràng chính mình xác thật không có tiền vốn.
Ngày đó ra khỏi từ đường, Liễu Nghi cùng Liễu Dung cùng tới đón nàng, đều cười khanh khách, so với đào hoa tháng ba còn xinh đẹp hơn.
Liễu Đài mỗi tay nắm một tay các nàng, mười ngón giao nhau, nắm đến chặt chẽ, tay nóng bừng cũng không muốn buông ra.
Liễu Dung đang đi, đột nhiên lấy khăn lau nước mắt: “Sau khi Đại tỷ xuất giá, thời gian như này, chỉ sợ không còn nhiều.”
Hôn sự của nàng cũng đã định rồi, đến Tấn Dương vương phủ làm trắc phi Thế tử.
Thoạt nghe thì là người trong sạch, nhưng Liễu Đài rõ ràng, thê thiếp của người ta cùng nữ nhi rốt cuộc không giống nhau.
Đại hồng kiệu hoa nâng ra ngoài, cha mẹ cùng con rể so với nữ nhi còn thân hơn.
Nàng không biết nhà người khác là cái dạng gì, tóm lại Liễu Thừa Sơn là cái dạng này.
Nàng hận.
Liễu Nghi so với hai vị ca ca còn tài hoa hơn, nếu có cơ hội thi khoa cử, chỉ sợ đã sớm đỗ đạt.
Mà hai vị ca ca thi cử nhiều lần không đậu, đến nay vẫn danh lạc tôn sơn (thi trượt đó các nàng hí hí).
Liễu Dung mạo mỹ là không phải bàn, nhưng một tay thêu hai mặt càng là xuất thần nhập hóa, nếu có cơ hội sinh ở Giang Nam, chỉ sợ cũng có thể gây dựng một phen sự nghiệp.
Các nàng rõ ràng đều là cô nương tốt, cố tình chỉ có thể từ một cái hậu trạch này sang đến một cái khác hậu trạch, tòng phụ tòng phu, không thể không hiểu quy củ.” Đại tỷ nếu không gả chồng, thì muốn làm gì?”
Liễu Nghi cười nói: “Tỷ muốn mở hiệu sách, bán sách.”
“Nhị tỷ thì sao?”
Liễu Dung lệ quang lập loè: “Ta sao, ta muốn ra ngoài du lịch, chờ chơi đủ rồi, tìm một chỗ đặt chân, mở một tiểu điếm, làm lão bản nương.”
“Tam muội muội thì sao?”
“Muốn làm trợ thủ cho đại tỷ, cũng muốn làm trợ thủ cho nhị tỷ. Nếu không cửa hàng của các tỷ đều mở cùng một chỗ đi, như vậy muội có thể đi qua lại.”
Liễu Nghi cười nàng mơ tưởng viển vông, Liễu Đài không cho là đúng, kiêu ngạo nói: “Vậy các tỷ có cho hay không?”
Sau khi đùa giỡn, Liễu Đài đi tới sân trước cách biệt đã lâu.
Liễu Dung đẩy cửa ra: “Hôm nay sáng sớm đã phái người tới quét tước, Xuân Hiểu càng là vội đến xoay quanh. Như thế nào, nhìn xem có chỗ nào không hài lòng không?”
Sáng sủa sạch sẽ, trong viện còn có một cây hoa quế nhỏ.” Ta cùng đại tỷ cùng nhau trồng, muội phải chăm sóc nó thật tốt.”
Lời này của Liễu Dung ngập tràn hương vị ly biệt.
Liễu Đài vuốt cây nhỏ kia, bất giác rơi lệ