Liễu Đài đợi đến ngày Liễu Thừa Sơn nghỉ tắm gội, một dải lụa trắng vắt lên xà nhà, định thắt cổ.
Xuân Hiểu cơ linh, từ trong viện tử vừa chạy vừa kêu: “Không xong rồi! Không xong rồi! Tam cô nương thắt cổ tự tử!”
Liễu Thừa Sơn đang nghỉ ở trong phòng Dương di nương, hai nơi cách nhau rất gần, hắn nghe được tiếng la vội vàng mặc lại y phục đi ra, gầm lên một tiếng: “Gào cái gì? Câm miệng!”
Liễu Đài tất nhiên được cứu, Liễu Thừa Sơn ngồi ở phòng khách, đứng bên cạnh là Chu thị.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Liễu Thừa Sơn nổi giận: “Chỉ vì việc này liền muốn ch·ết muốn sống? Hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều là theo lệnh cha mẹ, lời người mai mối, ngươi là một nữ nhi thế nhưng vì chuyện này mà nháo đến trong nhà gà chó không yên, có biết xấu hổ hay không!
“Còn có ngươi! Đương gia chủ mẫu, chấp chưởng nội viện, trông không được nữ nhi đã đành, mí mắt còn thiển cận! Chu Thao đánh chết thê tử, liên lụy phụ thân hắn, Chu gia thậm chí muốn đem hắn đưa đi đến phía nam, ngươi còn ba ba mà dán lên! Thật sự nghĩ làm chức Ngự Sử trung thừa đến quá thuận, nhất định phải tìm việc cho ta sao!”
Ngự Sử là quan văn thanh lưu, nặng nhất thanh danh.
Liễu Thừa Sơn mắng xong, lại nói: “Về sau chuyện trong hậu viên, ngươi không thể tự ý làm chủ, có gì bẩm báo mẫu thân ta sau đó tính toán. “
“Còn có ngươi. “
Liễu Thừa Sơn nhìn nữ nhi quỳ trên mặt đất, “Thân thể tóc da đến từ cha mẹ, ngươi làm việc theo tâm ý chính mình, có từng vì phụ huynh cùng tỷ tỷ trong nhà nghĩ đến, nếu hôm nay ngươi treo cổ ở chỗ này, chúng ta như thế nào làm người? Nữ nhi bất trung bất hiếu, hôm nay đi từ đường quỳ cho ta. “
Mắng xong phạt xong, còn chưa hết giận, lại nói: “Không có mệnh lệnh của ta ai cũng không được thả nàng ra !”
Chu thị bị tước quyền chưởng gia, mặt mũi hoàn toàn mất hết, khi đi lại cùng các phu nhân trong kinh, dựa vào miệng tôi tớ, đem Liễu Đài mười bốn tuổi nói thành lão yêu ngàn năm tính toán không bỏ sót, khiến nàng đương gia chủ mẫu mặt từ tâm thiện năm ăn thiệt thòi thật lớn.
Từ đây, thanh danh Liễu Đài tâm cơ thâm trầm lan truyền ra ngoài, trong kinh không người không biết, trừ bỏ bản thân Liễu Đài.
Bởi vì nàng quỳ từ đường một lần quỳ chính là ba năm.
Ba năm đó, Liễu Thừa Sơn dường như đã hoàn toàn quên nàng, thời điểm ngày tết cũng không mở lời cho nàng trở về.
Liễu Đài không chỉ một lần suy nghĩ, đến tột cùng nàng làm sai chuyện gì, thế nhưng khiến thân sinh phụ thân hận nàng.
Nhưng nhìn bài vị tổ tông, khi ngày đêm tụng kinh, nàng không chỉ không có suy nghĩ cẩn thận, tận đáy lòng ngọn lửa vô danh còn càng ngày càng mạnh.
Liễu Nghi tuy rằng là trưởng tỷ, lại chỉ hơn nàng không đến một tuổi, vội vàng chuẩn bị hôn sự.
Liễu Thừa Sơn một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hôn sự của nữ nhi hắn đều từ tự mình hỏi đến.
Vậy cũng có nghĩa là một khi định rồi, vô pháp có đường thay đổi.
Liễu Nghi hôm nay tự mình mang theo rổ thức ăn tới đưa cơm cho Liễu Đài.
Liễu Đài hỏi: “Vội thành như vậy tỷ còn bớt thời giờ lại đây, chính là kia hôn sự không tốt?”
Liễu Nghi gật đầu: “Tỷ phải gả cho kẻ kia, tuy rằng là công tử thế gia đại tộc, lại có tiếng không học vấn không nghề nghiệp. Tỷ thấy nếu là còn không động thủ, phương diện khác cùng Chu Thao chỉ sợ không sai biệt lắm. “
Liễu Đài “Phi” một tiếng: “Hạnh phúc của chúng ta, hắn có từng để ở trong lòng?”
Liễu Đài quật cường, đến nay không chịu kêu một tiếng cha.” Làm trò trước mặt tổ tông, muội bớt tranh cãi đi.”
“Vậy phải làm trò nói trước mặt bọn họ. “
Liễu Đài nằm ở trên đầu gối trưởng tỷ, đau lòng mà ôm nàng eo, “Đại tỷ tỷ, muội luyến tiếc tỷ. “
Liễu Nghi chỉ chỉ trán nàng: “Luyến tiếc tỷ, hay là luyến tiếc miếng ăn này?”
Có hai vị tỷ tỷ chiếu cố, mấy năm nay Liễu Đài không tính là khổ sở.” Hôn sự Nhị tỷ của muội cũng đã định, chúng ta đều gả ra ngoài, ai coi chừng muội? Muội chớ có bướng bỉnh, ngoan ngoãn cùng phụ thân nhận sai, để người thương tiếc muội, sai người tìm cho muội một người tốt. “
“Lời này của Đại tỷ nói ra chỉ sợ chính mình đều không tin đi, tỷ thông tuệ hiếu thuận, hắn có từng thương tiếc tỷ?”
“Muội nha, tuổi còn trẻ liền nhìn thấu nhân tâm, cũng không phải là chuyện tốt. Nhân sinh sao, chỉ khi đụng phải tường nam, thời gian mới dễ dàng trôi qua. Phải biết tình thâm tất thọ , tuệ cực tất thương*, mọi việc khó được hồ đồ”.
* mối tình sâu đậm thường không kéo dài, người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương
Liễu Nghi sợ Liễu Đài suy nghĩ quá nhiều lâm vào ngõ cụt, Liễu Đài lại cảm thấy Liễu Nghi mới là người nhìn thấu hết thảy còn miễn cưỡng chịu đựng.
Hai chị em rúc vào trong từ đường, xuân phong quất vào mặt, vốn nên thời tiết tràn ngập sinh cơ, lại vô cớ làm người cảm thấy tiêu điều