Tiếp tục theo cầu thang trèo lên trên, điều đáng mừng là những thạch dũng kia không hề sống lại, cửa chính cũng đã đến.
Điều này không theo lẽ thường, những tác phẩm điêu khắc kia coi như cho Mạc Phàm một cái tát trời giáng, khiến Mạc Phàm không thể không tự mình giải thích.
“Quá nửa là huyết thống của Nguy Cư Thôn các ngươi đã trấn áp chúng nó... Theo ta thấy, trong gương đồng nhất định sẽ chui ra quái vật gì đó.” Mạc Phàm nói.
Tấm gương đồng mà Mạc Phàm nói thực ra được treo ngay trước cửa chính của toàn bộ mộ cung. Cánh cửa lớn đóng chặt, hiện ra hình vuông hoàn chỉnh, hai bên có một ít đỉnh cổ màu trắng.
“Lúc nãy ta đi tới còn sợ hết hồn, cứ ngỡ mộ cung này mọc ra một con mắt khổng lồ, đang nhìn chằm chằm chúng ta.” Tô Tiểu Lạc đưa ra ý kiến của mình.
Mạc Phàm lại cẩn thận nhìn kỹ, lập tức có cảm giác bị người nhìn chằm chằm như Tô Tiểu Lạc nói, nhất thời nổi da gà khắp người.
“Quả thực như một con mắt... Đúng rồi, Tô Tiểu Lạc, em có thấy từ đây nhìn xuống, cầu thang màu trắng này khá giống bức tranh giếng nước của chúng ta không?” Phương Cốc chợt nghĩ ra điều gì, nghiêm túc nói với Tô Tiểu Lạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT