"Chưa... ta chưa có nói," Mạc Phàm ngập ngừng trả lời.

"Thôi để cho số phận quyết định vậy." Ngay cả năng lực đánh giá người khác mình cũng kém như vậy, thì quyết định lựa chọn lão sư Đường Nguyệt là người mình tin cậy nhất để giúp đỡ mình vấn đề này, tới lúc chuyện đó có xảy ra, âu cũng là số phận rồi!

"Hoa tai này của ngươi, cũng là một kiện Tinh Trần Ma Khí." Cuối cùng, lão sư Đường Nguyệt đành mở miệng nói.

"Vâng," Mạc Phàm nghiêm túc lắng nghe.

"Nhưng mà, nó lại khác xa loại Tinh Trần Ma Khí chúng ta vẫn hay thường thấy, nó là một kiện Tinh Trần Ma Khí hình thái trưởng thành," lão sư Đường Nguyệt sắc bén nói ra.

"Tinh Trần Ma Khí hình thái trưởng thành?"

Mạc Phàm chưa từng nghe qua khái niệm như vậy. Nếu lão sư nói nó được khảm thêm thuộc tính đá quý, hắn còn có thể lý giải tương đối. Game online hắn cũng chơi nhiều rồi...

"Loại Tinh Trần Ma Khí này có thể là tuyệt phẩm trong thế giới này, bởi vì bản thân nó ngoài trừ có công hiệu như các loại Tinh Trần Ma Khí khác, nó còn có năng lực trưởng thành. Nó có khả năng hấp thu năng lượng của các loại Tinh Trần Ma Khí khác để giúp bản thân nó tăng trưởng. Khi nó hấp thu đủ năng lượng Tinh Trần Ma Khí, thì có khả năng sẽ tăng cấp lên Linh cấp."

Lão sư Đường Nguyệt nghiêm túc nói từng câu từng chữ cho Mạc Phàm nghe.

Mạc Phàm sau khi nghe xong những lời này, trong lòng hắn như có ngàn con sóng dữ xô vào! Tinh Trần Ma Khí có thể trưởng thành ư?

Một cái Tinh Trần Ma Khí vô cùng bình thường đã bị trường học, thế gia cho là trân bảo. Cho dù đó có là học sinh xuất sắc đi chăng nữa, cũng phải thay phiên nhau sử dụng, đủ để nói lên rằng cái vô cùng bình thường này rất trân quý và hiếm hoi.

Mà Linh cấp Tinh Trần Ma Khí có công hiệu gấp đôi Phàm cấp. Mục Bạch cũng nói, toàn bộ Bắc Thành số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn chỉ biết duy nhất trên người Mục Ninh Tuyết có một cái như vậy. Không cần đoán cũng biết, thứ này là bảo vật vô giá của Mục thị gia tộc!

Thế mà cái hoa tai tiểu cá chạch của mình lại có năng lực trưởng thành, tăng lên đến cấp bậc như vậy.

"Điều này... điều này..."

Mạc Phàm từng suy đoán đại khái rằng nó có thể là một món đồ rất lợi hại, không ngờ lại lợi hại đến khủng khiếp như vậy!

"Xong đời! Xong đời!"

Bảo vật như vậy, nếu như có người có ý đồ xấu thì có khả năng dẫn đến việc mọi người giết người cướp của. Nghe mọi người thường nói, chuyện pháp sư đánh nhau vì tranh đoạt bảo vật là chuyện quá đỗi bình thường! Mà mình hiện tại chỉ là tiểu pháp sư. Nếu như lão sư Đường Nguyệt động lòng... Thì tin tức ngày mai chính là: "Tin chấn động, một thiên tài học sinh vì áp lực quá lớn nên nhảy lầu tự sát."

"Lão sư Đường Nguyệt, đồ vật quý giá như vậy, một tiểu pháp sư nhỏ bé như ta cảm thấy khống chế không nổi. Tốt nhất nên đưa cho lão sư để người nghiên cứu..." Mạc Phàm hắn không phải là thằng ngu, liền nghiêm túc nói.

Dù rằng lão sư Đường Nguyệt nhìn qua rất giống lão sư chính trực, nhưng về tính cách thì chỉ có trời mới biết được. Mạc Phàm hắn cũng không phải ấu trĩ đến nỗi thấy lão sư Đường Nguyệt xinh đẹp như vậy nên nghĩ rằng nàng không phải là người xấu.

"Phụt~"

Đường Nguyệt bị những lời nói này của Mạc Phàm chọc cho cười thành tiếng. Nàng cười đẹp như tiên vậy, xinh đẹp động lòng người. Mạc Phàm ngẩn ngơ nhìn, cũng không biết mình làm gì mà đại mỹ nữ Đường Nguyệt lại cười đến như vậy.

"Mạc Phàm, ngày đó ngươi ở sát hạch hàng năm, đã chửi mắng Mục Trác Vân ức hiếp gia đình người rất hay cơ mà. Ta còn tưởng người là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Vừa rồi ta cũng suy nghĩ nên hay không nên tịch thu cái bảo vật này. Dù sao đồ vật này cũng không phải một cái tiểu pháp sư như ngươi có thể khống chế. Thật không nghĩ tới ngươi lại không có cốt khí như vậy liền dâng đồ vật này cho ta. Ngươi quả thật làm ấn tượng ban đầu ta dành cho ngươi quay 180 độ." Lão sư Đường Nguyệt cười tươi như hoa.

Mạc Phàm xấu hổ cười cười.

Cốt khí thứ này đáng giá gì chứ, mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Hắn mắng Mục Trác Vân, tất nhiên hắn biết hậu quả mang lại là gì. Ở cái xã hội hỗn loạn này, cũng không thể ngây thơ, ngu dốt như vậy dù cho đó là xã hội khoa học hay là xã hội ma pháp đi chăng nữa. Trưởng thành sớm, có gì là không tốt chứ!

"Lão sư Đường Nguyệt, ngươi tính xử lý đồ vật này như thế nào?" Mạc Phàm hỏi.

"Được rồi, ta cũng biết đồ vật này đối với người rất quan trọng, không thể bỏ được. Cũng may là ngươi đã nói việc này với ta. Đổi lại nếu là một vị lão sư khác, không khéo họ vì tương lai huy hoàng rực rỡ được đứng trên vạn người sau này, lại làm ra chuyện xấu với người cũng nên." Đường Nguyệt thôi cười, nghiêm túc nói.

Ánh mắt Mạc Phàm sáng lên, xem ra lần này mình lựa chọn đúng rồi. Lão sư Đường Nguyệt quả nhiên khác xa những vị pháp sư nhìn thì tưởng chính trực nhưng sau lưng lại không biết làm những gì kia.

"Trước tiên, ngươi không được nói cho ai biết đó là một kiện Tinh Trần Ma Khí hình thái trưởng thành... À, mà với trí thông minh của ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không dại gì đi nói cho người khác biết. Tiếp đó, không phải ta không có hứng thú với kiện Tinh Trần Ma Khí hình thái trưởng thành của ngươi, mà kiện Tinh Trần Ma Khí này của ngươi có chút đặc thù. Nó giống như là cùng người liên kết linh hồn vững chắc, không thể cắt đứt được." Lão sư Đường Nguyệt nghiêm túc nói cho Mạc Phàm biết.

"Gì cơ, thứ này còn là một kiện trang bị cố định?" Mạc Phàm thật không thể ngờ được. Trách gì mỗi lần hắn muốn gỡ cái hoa tai tiểu cá chạch này ra đều sinh ra một trận kháng cự vô hình.

"Cuối cùng Tinh Trần Ma Khí này muốn trưởng thành, nó cần phải có lượng lớn tinh phách cùng Tinh Trần Ma Khí để nuôi dưỡng. Nó hiện tại bất quá cũng chỉ là Phàm cấp Tinh Trần Ma Khí. Mặc dù nó có năng lực trưởng thành nâng cấp, nhưng nó có thể trưởng thành lên được hay không còn khó nói, rất có thể để nó trưởng thành lên được thì cần phải hao phí rất nhiều tài nguyên, nếu như so với một cái Linh cấp Tinh Trần Ma Khí còn muốn nhiều hơn. Vì vậy cái gia bảo tổ truyền này của ngươi cũng không khác gì một kiện phế Tinh Thần Ma Khí." Đường Nguyệt nói.

Mạc Phàm gật đầu, suy tư một chút hỏi: "Lão sư Đường Nguyệt, tinh phách là cái gì vậy?"

"Lúc yêu ma tử vong, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể. Nói là rời khỏi thân thể thật ra chính là linh hồn sau khi sinh mệnh đó tử vong. Ví dụ sau khi yêu ma tử vong, hồn phách nó sẽ ở lại thân thể một quãng thời gian và nó cũng tản mát ra một cái ánh sáng linh hồn đặc thù. Loại hồn phách sau khi chết này so với hồn phách tinh luyện bình thường còn cô đọng hơn mấy chục lần. Vì vậy nó được gọi là Tinh Hồn. Tinh Hồn là tài liệu quan trọng nhất để luyện chế Tinh Trần Ma Khí."

Đường Nguyệt không hổ là lão sư. Nàng ung dung, trôi chảy giải thích giống như giảng bài vậy, làm Mạc Phàm thiếu chút nữa kích động muốn lấy bút ra ghi chép lại.

"Nói cách khác, muốn nó trưởng thành lên được, biện pháp tốt nhất chính là đi thu thập tinh phách... Ôi chao, ta phải nhanh chóng tăng thực lực lên mới được để còn đi giết yêu ma nhiều nhiều một chút rồi thu thập tinh phách của chúng!" Mạc Phàm hưng phấn nói.

"Ừ," Đường Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, bâng quơ nói tiếp: "Ngươi cứ việc đi thu thập đi, nhưng trước khi chết nhớ phát ra một cái định vị để ta còn biết. Ta sẽ tới đó lôi hài cốt và kiện ma khí trưởng thành của ngươi ra từ trong bụng yêu ma."

Mạc Phàm định mở miệng, nhưng lại không biết nên nói tiếp cái gì.

"Đem cái Tinh Trần Ma Khí trường học bị ngươi làm cho thành phế cho ta đi. Chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Đây cũng là do cá nhân ta giúp đỡ ngươi, coi như ngươi nợ ta một cái ân tình," lão sư Đường Nguyệt không giỡn với Mạc Phàm nữa, nghiêm túc nói.

"Cảm ơn lão sư đã giúp ta chuyện này. Về sau nếu ta kiếm được cái gì có ích, ta sẽ cho ngươi!" Mạc Phàm nói.

Quả nhiên gọi lão sư Đường Nguyệt tới giúp đỡ là không sai. Vấn đề mà mình đau đầu nhất, nàng liền nhanh chóng giải quyết giúp mình. May quá, thế là không bị nhà trường đuổi học nữa rồi... Hơn nữa hoa tai tiểu cá chạch lại có năng lực của Tinh Trần Ma Khí, mà còn quan trọng hơn là mình có thể chiếm giữ nó làm của riêng mãi mãi!

Sảng khoái quá đi mất!

Mục Bạch, Hứa Chiêu Đình, những đám người kia nhiều nhất chỉ sử dụng Tinh Trần Ma Khí được có 1 tháng, kể cả tên Vũ Ngang kia cùng lắm là được sử dụng hơn nửa năm, mà bản thân mình thì sử dụng cả năm không ngừng nghỉ. Nói như vậy, tu vi của mình sau này không phải cách xa bọn họ một con phố sao!!!

Không nhịn được, Mạc Phàm liền hôn lên tiểu cá chạch trụy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play