"Không đúng, không đúng."
Lúc trước mình cũng có dùng ý niệm nghiên cứu qua, cá chạch trụy này vẫn bất động, không hề có phản ứng. Tại sao ngày hôm nay lại biến thành suối nước nóng bồi bổ tinh thần?
Còn có, cái Tinh Trần Ma Khí của trường học cấp cho phải có công hiệu mới đúng chứ, đằng này lại không có?
"Ta ngất, không phải là cá chạch trụy đem cái Tinh Trần Ma Khí của trường học kia hút hết năng lượng rồi đấy chứ!!" Mạc Phàm bỗng nhiên có một suy đoán kinh người.
Ngay lập tức, Mạc Phàm lại tập trung ý niệm. Lần này, hắn rất nhanh tìm ra được kết quả khi xâm nhập vào hai món ma khí.
Quả nhiên!
Mạc Phàm có thể cảm nhận được ở chỗ sâu nhất của Tinh Trần Ma Khí mà trường học cấp cho còn tiềm ẩn một tia năng lượng, nhưng tia năng lượng này có dấu hiệu giống như sắp bị hút đi...
Nói chuẩn xác hơn, cái cá chạch trụy đáng chết kia giống như một cái máy hút. Nó đang hút năng lượng của Tinh Trần Ma Khí trường học. Nếu không phải cậu phát hiện sớm, đoán chừng một chút chứng cứ cũng không tìm thấy.
"Ta chết mất thôi, tiểu cá chạch ơi là tiểu cá chạch, thì ra ngươi còn có bản lĩnh như vậy. Thật sự không nhìn ra a. Mày ẩn giấu lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng lòi cái đuôi cáo ra rồi." Mạc Phàm nắm trong tay cá chạch trụy đưa lên trước mặt rồi chửi ầm lên.
"Tiểu cá chạch, cá chạch chết! Ngươi vội vàng hút Tinh Trần Ma Khí của ta. Ngươi hút hết tất cả năng lượng thì lão tử làm sao tu luyện đây... Cũng không phải, hình như vừa rồi cá chạch trụy cũng có phóng thích năng lượng cho ta bồi bổ. Ta hẳn nên lo lắng làm thế nào trả lại công đạo cho trường học khi trả lại cho họ một cái Tinh Trần Ma Khí chỉ còn cái xác không hồn đi!"
"Còn có, cái hoa tai tiểu cá chạch bị mình mắng cả ngày này... giống như... giống như... mẹ cha nó chứ không phải là một cái Tinh Trần Ma Khí à!!!"
Mạc Phàm cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng! Tin tức này bùng nổ quá!
"Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại. Đừng cố gắng vội vàng làm rõ chuyện này."
Mạc Phàm lại tiếp tục nghiên cứu thêm, phát hiện khi hắn mang cái tiểu cá chạch này, nó quả thực có công dụng như Tinh Trần Ma Khí vậy. Mạc Phàm thử đem năng lượng trong tiểu cá chạch này cấp ngược lại cho Tinh Trần Ma Khí của trường học, thế nhưng hoa tai tiểu cá chạch không có chút phản ứng nào.
Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười. Kết quả chuyện tốt chính là: Hắn phát hiện ra tiểu cá chạch trụy tự nhiên là một cái Tinh Trần Ma Khí hết sức lợi hại và đáng ngờ. Tự nhiên hắn lại đi làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc là mặc quần áo thật đẹp đi ăn xin.
Bi kịch chính là, Tinh Trần Ma Khí của trường học đã bị phế. Một chút năng lượng cũng không còn, nó giống như một cục đá cuội nhặt được ở bờ sông vậy. Nhân viên nhà trường cấp cho hắn Tinh Trần Ma Khí này để sử dụng trong vòng 10 ngày. 10 ngày sau phải còn nguyên vẹn trả lại. Mà ngày đó hắn không thể đi nói với Tiết Mộc Sinh rằng hắn trong lúc nhàn rỗi, chán chường lại đưa Tinh Trần này cho tiểu cá chạch hút. Không biết lúc đó biểu cảm trên khuôn mặt Tiết Mộc Sinh khi nhìn thấy tiểu cá chạch sẽ như thế nào?
"Lão sư Đường Nguyệt có kiến thức rộng rãi, có lẽ nàng sẽ biết được nguyên nhân."
Mạc Phàm biết mình ở đây nhọc lòng mò mẫm cũng vô dụng, tốt nhất là nên nhanh chóng đi tìm sự trợ giúp. Lão sư Đường Nguyệt chính là lựa chọn đầu tiên của Mạc Phàm. Bà ban đầu đã đoán được quỷ kế của Mục Hạ cùng Mục Bạch, do đó đã hình thành một sự tín nhiệm vững chắc giữa Mạc Phàm với mình.
"Lão sư Đường Nguyệt, ngươi đã ngủ chưa?" Mạc Phàm bấm số điện thoại gọi cho lão sư Đường Nguyệt.
"Ta vừa thay áo ngủ chuẩn bị đi ngủ, có chuyện gì ngươi nói đi." Một âm thanh gợi cảm, dịu dàng bay đến chỗ Mạc Phàm, làm cậu liên tưởng trong đầu hình dáng lão sư Đường Nguyệt đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, ẩn giấu bộ dáng mê người kia.
"Tinh Trần Ma Khí của ta hình như gặp chút trục trặc nhỏ, hiện tại ta không biết nên làm như thế nào. Chỉ có thể gọi điện hỏi lão sư một chút." Mạc Phàm giả bộ như một học sinh đáng thương.
"Ngươi đang ở đâu?" Vừa nghe đến Tinh Trần Ma Khí, lão sư Đường Nguyệt tựa hồ nghiêm túc hơn vài phần. Tinh Trần Ma Khí là chí bảo của trường học, xảy ra vấn đề kia đó là một việc lớn!
"Ở trên bể nước của sân thượng khu dạy học."
"Được rồi, chờ ta 3 phút." Rất nhanh, lão sư Đường Nguyệt liền tắt điện thoại.
Tắt di động, trong lòng Mạc Phàm lại bị giày vò liền 3 phút. Lão sư Đường Nguyệt làm sao có thể từ khu chung cư giáo viên chạy tới trong vòng 3 phút được, cho dù là Trương Tiểu Hầu mở Phong Quỹ, ước chừng cũng phải đến 5 phút. Huống hồ Mạc Phàm không tin lão sư Đường Nguyệt cả áo ngủ cũng không có thay ra.
Mạc Phàm còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên trên sân thượng tối tăm xuất hiện một tia ba động yếu ớt. Cái ba động này vô cùng yếu, nếu như Mạc Phàm không cẩn thận phát hiện ra, căn bản không thể biết được. Nó không giống ba động không khí, cũng không giống ba động của năng lượng nguyên tố. Nó lặng yên không một tiếng động làm người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
"Mạc Phàm?"
Cuối cùng, một âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng truyền tới.
"Là lão sư Đường Nguyệt?"
Mạc Phàm hoảng sợ, vội vàng từ trên bể nước nhìn xuống phía dưới sân thượng. Nơi này chỉ có ánh trăng chiếu tới, mây đen che mất một nửa làm cho toàn bộ sân thượng chỗ tối chỗ sáng... Trong cái khu vực chỗ tối chỗ sáng đó, xuất hiện trước mắt Mạc Phàm một cái bóng dáng mơ hồ. Ngay sau đó, Mạc Phàm liền nhìn thấy lão sư Đường Nguyệt đang khoác một cái áo gió rất dài may rất đẹp, từ từ bước ra từ trong bóng tối.
Cái cảm giác này giống như là lão sư Đường Nguyệt đi ra từ một cánh cửa khác, kinh dị tới cực điểm!
"Đây là loại năng lực gì?" Mạc Phàm không khỏi hít hà một hơi.
Cậu thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Lão sư Đường Nguyệt rốt cuộc đã lên được sân thượng như thế nào, lại còn từ trong bóng tối đi ra như vậy nữa chứ?
"Tinh Trần Ma Khí của ngươi bị làm sao vậy?" Lão sư Đường Nguyệt lập tức nhảy lên trên bể nước.
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi lên thân hình nóng bỏng của lão sư Đường Nguyệt, làm Mạc Phàm nhìn mà tâm thần cũng muốn dao động.
"Ta cũng không biết. Ta cũng dựa theo lời Tiết Mộc Sinh làm, thế mà không biết vì sao cái Tinh Trần Ma Khí này một chút năng lượng cũng không có, sau đó..."
"Sau đó thì sao?"
Mạc Phàm do dự một chút. Hắn do dự xem có nên nói tình huống này cho lão sư Đường Nguyệt biết hay không. Nhưng hắn đối với thế giới này quả thực còn quá xa lạ. Nếu không nói tình huống thực tế, lão sư Đường Nguyệt chưa chắc đã tin tưởng hắn.
"Sau đó, năng lượng liền chuyển sang cái hoa tai hình cá chạch này," Mạc Phàm liền đem hoa tai tiểu cá chạch móc ra đưa lên. Mặc kệ thế nào đi nữa, mình nên thành thật nói cho lão sư biết. Một mặt, rất có thể lão sư Đường Nguyệt cũng đoán được. Mặt khác, chuyện này không thể báo cho nhân viên nhà trường biết được. Hắn đã mắng chửi Mục Trác Vân, nhà trường đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn. Nếu hắn còn làm hỏng Tinh Trần Ma Khí nữa, Mục Hạ chắc chắn có đủ lý do để đá hắn ra khỏi Cao trung Ma pháp Thiên Lam.
"Ngươi nói là... năng lượng của Tinh Trần Ma Khí mà trường học cấp cho ngươi chuyển sang cái hoa tai này của ngươi?" Đường Nguyệt trừng lớn đôi mắt trong trẻo kia, lộ ra vài phần không thể tin được.
"Đúng vậy," Mạc Phàm gật đầu.
"Cái hoa tai này của ngươi, là từ đâu mà có?" Thần sắc Đường Nguyệt rõ ràng có biến hóa.
"Tổ truyền," Mạc Phàm liền trả lời.
Đường Nguyệt lập tức im lặng. Nàng dùng cặp mắt trí tuệ kia nhìn Mạc Phàm, rồi lại nhìn hoa tai của Mạc Phàm.
"Việc này, ngươi đã nói cho ai biết chưa?" Đường Nguyệt biểu tình ngưng trọng nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm không khỏi ngẩn ra. Chuyện này không phải giống như trong TV, phim điện ảnh, tình huống giết người cướp của sao? Không gian này, thời tiết này, ánh trăng mờ ảo, có một vị học sinh không chịu nổi áp lực từ trên sân thượng nhảy lầu, tất cả đều đúng với kịch bản?