Tạ Thời Thanh nhìn cậu với ánh mắt quá đỗi nghiêm túc, khiến Tạ Nhiên nếu cứ mãi tỏ ra không mục đích thì lại càng trở nên không thích hợp. Cậu đành nghĩ một lúc, sau đó viết vài chữ lên quyển vở nhỏ.
【Không có yêu cầu gì. Nếu anh thật sự cảm thấy em rắp tâm bất lương, vậy thì giúp em đổi dì Trần đi: ) 】
Tạ Thời Thanh nhìn biểu cảm ở cuối dòng chữ, khẽ nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”
Tạ Nhiên gật đầu. Thật ra vốn dĩ cậu cũng chẳng định nói gì, còn đang tính đợi dì bảo mẫu về rồi mới giằng co một phen.
Tạ Thời Thanh chăm chú nhìn tờ giấy thêm một lúc lâu.
Tạ Nhiên tranh thủ ăn hết mì, rồi bưng chén đi vào bếp.
Ăn xong là phải rút lui ngay, tránh để bị Tạ Thời Thanh túm lại hỏi tới hỏi lui.
Nhưng khi cậu đi ngang qua phòng ăn một lần nữa, Tạ Thời Thanh lại gọi với theo.
Tạ Nhiên trong lòng thầm dè chừng, không rõ người kia còn định làm gì. Chỉ thấy Tạ Thời Thanh lau miệng xong, trầm giọng nói: “Chuyện của dì Trần anh sẽ điều tra rõ. Nếu em không hài lòng, anh sẽ đổi bảo mẫu khác.”
Vậy là rốt cuộc cũng chịu nói đến chuyện bảo mẫu. Tạ Nhiên bước nhanh trở lại, cầm quyển vở nhỏ về tay mình.
【Tin nhắn anh đều đã xem rõ rồi chứ?】
Tạ Thời Thanh thấy cậu tự ghi mấy chữ thì hơi khựng lại: “Xem rõ rồi. Trán của em bị sao vậy?”
Từ trước đến nay hai anh em chưa từng trò chuyện bình hòa như vậy. Tạ Nhiên giữ nét mặt điềm đạm, không rõ buồn vui, nhưng với Tạ Thời Thanh thì còn tốt hơn nhiều so với dáng vẻ khó ở ngày trước.
Tạ Nhiên viết: 【Buổi chiều bị bình hoa đập trúng.】
Tạ Thời Thanh hỏi tiếp: “Bác sĩ Vương đã tới xem chưa?”
Bác sĩ Vương là bác sĩ gia đình của họ.
Tạ Nhiên ngẩn người một chút, rồi viết: 【Em tự đi bệnh viện.】
Tạ Thời Thanh cau mày càng chặt. Tạ Nhiên giờ không còn quá dè chừng chuyện chung sống cùng anh trai nữa. Người này thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng thực chất vẫn là quan tâm nguyên chủ. Nếu không, cũng chẳng vội vã tới như thế, lại còn hỏi han chuyện bảo mẫu và vết thương.
Xem ra giữa anh ta và nguyên chủ trước đây chắc có hiểu lầm.
Tạ Nhiên viết: 【Không còn chuyện gì khác thì em đi trước.】
Vừa xoay người định đi, Tạ Thời Thanh lại bất ngờ gọi cậu lại.
Tạ Nhiên: “?”
Tạ Thời Thanh nói: “Mì ngon lắm, cảm ơn.”
Tạ Nhiên tâm trạng có chút vi diệu, lặng lẽ quay người lên lầu.
Trong phòng vẫn còn nhiều đồ chưa dọn dẹp. Tạ Nhiên dành chút thời gian xử lý hết đống mảnh sứ vỡ dưới đất, rồi gom hết thuốc viên còn sót lại, tránh gây ra hiểu lầm gì khác.
Sau khi dọn xong, cậu cũng chẳng muốn xuống dưới đối mặt Tạ Thời Thanh nữa. Cậu đi tắm, rồi nằm trên giường một lúc. Vài phút sau mới nhớ ra còn chuyện trong game cần xử lý, liền lật người ngồi dậy, định chơi tiếp một chút.
Hiện tại, chơi game là việc duy nhất cậu có thể làm. Nguyên chủ đang tạm nghỉ học ở nhà, với độ tuổi này chắc là lớp 11 hay lớp 12 gì đó. Tạ Nhiên cũng chẳng ngại học lại đại học lần nữa. Ở thế giới này, dựa vào núi lớn nhà họ Tạ để sống an nhàn thì rất dễ, nhưng điều quan trọng nhất là mở rộng các mối quan hệ, khôi phục tinh thần, mới là chuyện cấp thiết.
Tâm lý của nguyên chủ thật ra cũng ảnh hưởng một chút đến cậu. Tuy mức độ nhỏ, nhưng nếu cứ ở mãi trong nhà, không có giao tiếp thì ai cũng sẽ phát điên.
Với độ tuổi như nguyên chủ, bạn bè đồng trang lứa là phương án tốt nhất để khôi phục xã giao. Tiếc là nguyên chủ không có bạn nào. Trường học có lẽ mới là nơi thích hợp để bắt đầu. Hơn nữa, cậu cũng cần một tấm bằng để đối mặt với cuộc sống về sau.
Chơi game vốn là cách nguyên chủ dùng để chạy trốn khỏi thực tại. Với một người mắc chứng sợ xã hội như cậu ấy, trò chuyện qua mạng và chơi game quả thật là cách để dần tập quen với giao tiếp. Cậu ấy đã rất nỗ lực để thay đổi bản thân.
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tạ Nhiên thầm nghĩ. Nhưng yên tâm, nếu tôi đã tiếp nhận thân thể này, nhất định sẽ đưa nó đi đúng con đường cậu mong muốn.
Game tải rất nhanh, cậu đăng nhập ở đúng chỗ ban ngày đã thoát.
Vì lúc ấy bị nguyên chủ cảm xúc chi phối nên đã dạy dỗ vài người chơi chuyên cướp xác. Tối nay lên cậu muốn xem thử thiết lập và gameplay ra sao, nếu giống những game cậu từng chơi thì càng tiện để nhập cuộc.
Nhưng tình huống lại không tốt như cậu nghĩ. Vừa online đã bị mười mấy người vây quanh, dày đặc ID hiện trên màn hình khiến cậu suýt tưởng mình vào nhầm chỗ. Ngay sau đó, vài dòng thoại bật ra.
【Kênh gần】Bạch Long Mã Không Bạch: Má, cuối cùng cũng online.
Tạ Nhiên: “……” Cái ID này sao thấy quen quen? À, hình như là một trong mấy người bị cậu giết hồi chiều.
【Kênh gần】Phong Dục Nhiên: Trùng hợp ha?
【Kênh gần】Ăn Xoài: Trùng cái đầu mày! Ông ngồi rình ở đây nửa ngày rồi đó!
Tạ Nhiên: “……” Mấy người đúng là thù dai thật.
Thời gian bảo hộ khi mới đăng nhập vừa hết, đám người chơi kia liền đồng loạt vây lại, tất cả kỹ năng cùng lúc ném về phía nhân vật của Tạ Nhiên. Cậu chưa kịp phản ứng đã bị đánh cho trở về màn hình trắng đen.
Đám người chơi kia đúng thật là rảnh rỗi không có việc gì làm. Cậu đã xuống mạng rồi mà bọn họ vẫn còn kiên nhẫn ngồi canh ở đúng chỗ cậu hay lên, oán hận gì mà dai dẳng thế? Có phải chỉ đào một gốc thảo dược thôi sao? Lại còn không phải là không trả tiền nữa chứ?
Tạ Nhiên tự mình trải nghiệm tình tiết “trong sách bước ra”, cảm giác như bị kịch bản sảng văn thời xưa lạnh lùng mà tát thẳng lên mặt. Cốt truyện này đúng là viết ra chỉ để phô diễn điểm sảng cho vai chính, đến nửa điểm logic cũng chẳng buồn cân nhắc. Không nói đến việc có thật sự có nhiều người chơi như vậy vì một cọng thảo dược mà nhiệt tình đến nỗi biến trò chơi thành bang phái đại chiến hiện trường, chỉ hỏi một câu: có ai vì một món đạo cụ đáng giá chừng một ngàn tệ mà liều mạng thật không?
Hay là tại chiều nay bị giết hai lần nên tức phát điên?
Chơi game mà trái tim mỏng manh vậy, còn học người ta ra dã ngoại thủ xác?
Thật sự là, khó chịu muốn chết.
Hơn nữa theo tình tiết hiện tại, nam chính chắc cũng sắp xuất hiện, đúng lúc ra tay cứu cậu một mạng. Nguyên tác đoạn này chỉ có ba bốn người chơi thủ xác thôi, mà giờ đông nghịt thế kia, không biết nam chính định xuất hiện bằng cách gì.
Tạ Nhiên tuy cũng tò mò xem nam chính định dùng bàn tay vàng gì giải quyết cục diện này, nhưng nghĩ đến chuyện nguyên chủ về sau trở thành máy ATM thì tự dưng lại thấy khó ở.
Cậu lạnh lùng cười một tiếng. Gặp loại tình huống này rõ ràng có nhiều cách giải quyết lắm, tự mình động thủ ăn no mặc ấm chẳng phải ngon hơn sao?
【Trước mặt】Phong Dục Nhiên: Thật sự không cân nhắc giao dịch trên chợ sao?
Thảo dược này một khi đào xong là không thể giao dịch nữa. Trong game, chỉ có thương nhân phát hiện ra trước rồi bồi dưỡng lên mới cho người tới đào. Tạ Nhiên muốn ném lại cũng không làm được. Vì thế nguyên chủ mới tính đưa lên chợ giao dịch.
Nhưng chính vì hành động đó mới chọc giận bà xã bang chủ nào đó, mới dẫn đến cục diện rối rắm như hiện giờ. Theo tinh thần nhân đạo hữu hảo, Tạ Nhiên vẫn quyết định hỏi lại một câu.
【Trước mặt】Bạch Long Mã Không Bạch: Cân nhắc cái rắm, không giết mày mấy chục lần thì không nguôi được cơn giận trong lòng tao!
【Trước mặt】Phong Dục Nhiên: Oh? Không định phản bội à?
【Trước mặt】Hắc Ám Kỵ Sĩ: Phản bội được bao nhiêu tiền?
【Trước mặt】Bạch Long Mã Không Bạch:……
【Trước mặt】Ăn Quả Xoài: Kỵ Sĩ ngươi có ý gì đó hả? Thấy tiền là sáng mắt?
【Trước mặt】Hắc Ám Kỵ Sĩ: [thẹn thùng] Tôi chỉ hỏi thử thôi mà.
【Trước mặt】Bạch Long Mã Không Bạch: Giết là giết, cái server này có tụi tao thì không có chỗ cho mày! Hôm nay nhất định giết mày cho tới lúc xóa game!
【Trước mặt】Ăn Quả Xoài: Có bao nhiêu tiền bẩn mà tưởng ghê gớm lắm hả? Bang Diệt Thần tụi này không thiếu mấy đồng ấy!
Tạ Nhiên: “……”
Giờ phải làm sao đây, buồn cười quá mất.
Đây là cái thể loại thoại trẻ trâu gì vậy chứ?!
Nhưng cười thì cười, phải công nhận nếu ngày nào cũng có một đám người ngồi rình mình như vậy, thì đúng là cậu chẳng còn chơi game yên ổn được nữa.
Tạ Nhiên nằm trên mặt đất, thản nhiên chụp lại cảnh mình bị người ta thủ xác.
Thật ngại quá, có tiền đúng là muốn làm gì thì làm :)
Những việc có thể dùng tiền giải quyết thì thường là cách giải quyết tốt nhất. Bọn họ nói muốn giết nguyên chủ đến xóa game? Vậy cũng phải xem ai mới là người xóa game trước!
Tạ Nhiên mở trình duyệt, vào Mỗ Bảo tìm mấy studio chuyên nghiệp của game Long Chiến. Lướt một lượt danh sách dịch vụ, cuối cùng cậu chọn được một cửa hàng năm sao chuyên nhận đơn báo thù – tên là "Thần Ảnh Vô Tung".
Cậu theo thói quen đọc qua đánh giá khách hàng:
– "Thích khách ca ca đỉnh thiệt, giúp tôi giết tra nam bảy lần!"
– "Giá cả hợp lý nha, mọi người thử cân nhắc đi, dù sao người tôi muốn báo thù cũng không lên mạng nữa."
– "Studio này thật sự rất tốt, tôi ở server nhỏ tuyến mười tám mà cũng nhận đơn."
– "Đề cử thích khách số 7, anh ấy ít nói mà lạnh lùng, đúng kiểu băng sơn!"
Thần Ảnh Vô Tung, nghe cũng oách đấy.
Tuy nhìn vài đánh giá hơi giống hàng giả, nhưng tổng thể vẫn đáng tin.
Tạ Nhiên lập tức liên hệ dịch vụ khách hàng:
Nhiên Nhiên Tiểu Hào: Server Kính Hoa Thủy Nguyệt, nhận đơn báo thù không?
CSKH(*): Thân ái ơi~ bọn em nhận đơn toàn server nha. Dù kẻ thù của ngài ở server nào, tụi em cũng có thể đi xử lý giùm ngài. Chỉ cần giá cả hợp lý, mưa gió gì cũng không ngại.
(*)Chăm sóc khách hàng
Nhiên Nhiên Tiểu Hào: Giết đến xóa game, bao nhiêu tiền? [đính kèm ảnh]
CSKH: Giết hết hả? Dịch vụ này hơi rộng chút, đợi em tính giá lại một tí nhé.
Nhiên Nhiên Tiểu Hào: Mười vạn, giết tới xóa game, nhận không?