Chử Hi thấy cậu đang đánh chữ thì hơi sững người, sau đó mới lên tiếng giải thích: “Con đường này đi thẳng, qua ngã ba rẽ trái, đi thêm một đoạn nữa là tới.”
Trong mắt Tạ Nhiên lập tức bừng lên tia hy vọng — cuối cùng cũng tìm được đường về nhà!
Cậu nhanh chóng đánh chữ đáp lại:
【Rất cảm ơn anh!】
Chử Hi nhìn thiếu niên tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, một tay còn cầm điện thoại bày tỏ cảm ơn, rồi xoay người đi theo hướng anh vừa chỉ.
Trời đã tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ đến khi cậu ta đánh chữ hỏi đường, Chử Hi mới sực nhận ra — đây chẳng phải nhị thiếu gia nhà bên, Tạ Nhiên đó sao?
Tạ gia nhị thiếu là người bị câm, trong giới nhà giàu thành phố S cũng có ít nhiều lời đồn. Chử Hi quen biết với đại thiếu gia Tạ Thời Thanh, cũng biết hai anh em này quan hệ không tốt.
Túi hàng trong tay toàn là nguyên liệu tươi sống, không giống như được tài xế đưa tới. Hơn nữa đường khu biệt thự vốn rất dài, hầu như nhà nào cũng có tài xế riêng, rất hiếm có ai tự đi bộ ra ngoài mua đồ như vậy.
Chử Hi đứng nhìn bóng Tạ Nhiên dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, trầm mặc không nói gì.
Tạ Nhiên sống ở khu này nhiều năm rồi, vậy mà đến giờ còn không nhớ đường về nhà sao?
Chử Hi vốn dắt chó ra ngoài dạo, việc này trước giờ do người khác trong nhà làm, nhưng hôm nay anh tan ca sớm nên tiện thể ra ngoài. Không ngờ lại vô tình gặp được tiểu thiếu gia nhà Tạ gia.
Anh đi sau Tạ Nhiên, thấy cậu vừa xách đồ bước nhanh vừa liên tục dừng lại nhìn đường, có lúc phải đặt túi xuống đất để nghỉ tay.
Chử Hi còn đang do dự có nên tiến lên giúp một tay thì thấy cậu lại nhanh chóng cầm túi lên, tiếp tục đi.
Chó nhà anh thì cứ tưởng được đưa đi chơi, thấy chủ chậm chạp không chịu đi, bèn kéo dây về hướng ngược lại. Chử Hi một tay giữ chặt nó, ánh mắt vẫn nhìn theo Tạ Nhiên cho đến khi cậu mở cửa nhà bước vào mới thôi.
Hai nhà là hàng xóm, nhưng bình thường anh rất ít thấy đứa nhỏ này. Chỉ khi mở cửa sổ phòng ra mới tình cờ trông thấy Tạ Nhiên trong phòng mình, ngồi chơi máy tính. Số lần cậu ấy rời khỏi nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chử Hi cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu nhóc này bình thường rất khép kín, hôm nay vừa có vết thương trên trán, lại còn một mình ra ngoài mua cả đống đồ? Có gì đó kỳ lạ ở đây.
**
Về đến nhà, Tạ Nhiên đói đến hoa mắt. Cậu pha vội gói ngũ cốc chống đói, rồi xếp nguyên liệu mới mua vào tủ lạnh, chuẩn bị nấu bữa tối.
Cậu không muốn ăn gì dầu mỡ, nên định làm ít mì cà chua đơn giản. Biệt thự đầy đủ bếp núc, cậu cũng mất chút thời gian làm quen với các thiết bị trong bếp, rồi bắt tay vào nấu.
Mì nấu không lâu, cậu vừa nấu xong thì nghe thấy tiếng cửa mở.
Tạ Nhiên ngẩn người, chẳng lẽ dì Trần bảo mẫu đã quay về?
Trong nhà có một phòng nghỉ dành cho bảo mẫu. Theo ký ức nguyên chủ, dì Trần thỉnh thoảng sẽ ở lại qua đêm. Trước đây dì giúp việc theo cha mẹ ra nước ngoài, dì Trần là do dì ấy giới thiệu đến chăm sóc hai thiếu gia.
Tạ Nhiên khẽ cười lạnh. Nói là chăm sóc vậy thôi, chứ thật ra toàn qua loa cho có. Nguyên chủ ở nhà cũng hiếm khi thấy bà ta nghiêm túc làm việc, biệt thự này có lẽ cũng chỉ được dọn qua loa hai tuần một lần — đủ để ứng phó mỗi khi Tạ Thời Thanh ghé qua một hai lần mỗi tháng.
Nếu đã trở về, vậy thì nên tính sổ cho rõ ràng.
Tạ Nhiên vừa dọn dẹp xong, chuẩn bị ra phòng khách xem “dì Trần” là người thế nào. Cậu lạnh mặt bước ra, ai ngờ vừa ra đến nơi đã đối diện với một người đàn ông mặc vest giày da — hoàn toàn không phải dì bảo mẫu nào cả.
Người nọ có gương mặt giống hệt nguyên chủ, nhưng so với nét thanh tú của cậu thì góc cạnh hơn, ngũ quan sắc sảo và mang khí chất bức người. Khóe mắt nhướng lên, toàn thân đều toát ra vẻ bá đạo tổng tài không dễ lại gần.
Tạ Nhiên giật mình — chẳng lẽ là…
Người mà nguyên chủ ghét nhất, anh cả cùng cha khác mẹ — Tạ Thời Thanh, người hiện đang nắm quyền điều hành Tạ thị ở trong nước.
Không thể không nói, người Tạ Nhiên hiện tại sợ gặp nhất chính là Tạ Thời Thanh. Không chỉ vì IQ cao, tâm tư sâu, mà quan trọng nhất là anh chính là người giám hộ hợp pháp của nguyên chủ.
Mới xuyên sách chưa bao lâu, chưa kịp sắp xếp lại thông tin thì đã chạm trán BOSS lớn ngay đầu truyện. Tạ Nhiên thầm rên trong bụng — kịch bản này có vẻ không dễ đi chút nào…
“……”
Tạ Nhiên lập tức đổi sắc mặt, khí thế định dùng để dằn mặt bảo mẫu cũng rút sạch, cậu nhanh chóng xoay người trở lại phòng bếp, tiếp tục ăn mì cà chua.
Trốn là thượng sách!
Tạ Thời Thanh bước vào, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra chiếc bình hoa gần cửa — đúng là nơi từng xuất hiện trong bức ảnh Tạ Nhiên gửi kèm tin nhắn tố cáo bảo mẫu.
Quả nhiên vừa chạm tay là thấy bụi bám đầy.
Nội dung tin nhắn kể rõ tình trạng của bảo mẫu trong nhà, còn nói chuyện này không chỉ xảy ra một hai lần. Giờ tự mắt nhìn thấy đồ đạc bị thay đổi vị trí, Tạ Thời Thanh càng xác nhận điều mình nghi ngờ.
Gọi điện hỏi, dì Trần nói đã xin phép Tạ Nhiên rồi mới rời khỏi nhà, vài ngày nữa sẽ quay lại.
Nhưng tình hình rõ ràng không đơn giản như vậy.
Tạ Thời Thanh không tranh cãi với dì bảo mẫu. Tăng ca xong liền trở về xem thử tình hình, ai ngờ vừa bước vào nhà đã thấy cậu em trai đội băng trên trán, sắc mặt tái nhợt, đeo tạp dề, tay cầm thìa.
“Đứng lại.” Tạ Thời Thanh cau mày, giọng trầm xuống. “Trán em làm sao vậy?”
“……”
Bị gọi lại, Tạ Nhiên quay đầu nhìn anh, đầu óc bắt đầu xoay như chong chóng.
Nguyên chủ ngày thường nói chuyện với Tạ Thời Thanh như thế nào cơ!?
Mới xuyên thư mà đã đụng độ nhân vật nguy hiểm nhất, thật sự không nằm trong kế hoạch. Theo ký ức còn sót lại, mối quan hệ giữa hai anh em vốn đã rất căng thẳng. Nguyên chủ thiếu tình thương từ cha mẹ, trong khi họ lại đặc biệt cưng chiều Tạ Thời Thanh, dần dà trong lòng nảy sinh ganh ghét…
Huống chi nguyên chủ vốn là người câm, không giỏi biểu đạt, càng không thể giải thích rõ ràng.
Quan hệ anh em trở nên căng thẳng cũng là điều dễ hiểu, có điều giờ đổi thành cậu đến xử lý mối quan hệ này... chẳng phải là đang dỗ con nít giận dỗi hay sao? Mấu chốt là Tạ Thời Thanh lại còn chọn cách xử lý lạnh nhạt, như vậy rất dễ khiến tình cảm anh em quay sang thù địch!
Tạ Thời Thanh thấy cậu không trả lời, liền bước tới, lại hỏi lần nữa: “Đầu em bị sao vậy?”
Tới thật rồi!
Tạ Nhiên nhìn ánh mắt nghiêm túc kia của anh, thoạt nhìn giống như một người anh cả nghiêm khắc. Cậu tuy có trong đầu bản tóm tắt nhân vật của nguyên chủ cùng hơn phân nửa ký ức cuộc đời, nhưng nói đến chi tiết cụ thể, thật ra vẫn rất mơ hồ.
Tạ Thời Thanh nhanh chóng nhận ra em trai mình hôm nay có chút khác thường. Bình thường thấy mình về nhà, Tạ Nhiên đều trực tiếp quay đầu đi vào phòng, chưa bao giờ dừng lại bên ngoài lâu như vậy, lại còn cứ nhìn anh chằm chằm.
Chưa đợi Tạ Thời Thanh bước đến gần, Tạ Nhiên đã quay đầu bỏ đi.
Tạ Thời Thanh khựng lại một chút, nghĩ thầm tên này lại định giở trò gì, ánh mắt liền dõi theo thấy Tạ Nhiên rẽ vào phòng bếp.
Ngay sau đó, từ trong bếp bất chợt truyền ra mùi thơm đặc biệt hấp dẫn, sắc mặt Tạ Thời Thanh trầm xuống, nhìn thấy Tạ Nhiên bưng một tô mì nóng hổi đầy màu sắc đi ra, hoàn toàn làm lơ anh, thẳng bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Tạ Nhiên lựa chọn kiểu đối xử này với Tạ Thời Thanh, cũng là sau một hồi cân nhắc theo tính cách nguyên chủ mà tạm thời đưa ra phương án hành xử. Cứ làm lơ anh ta là được chứ gì? Trước kia nguyên chủ cũng toàn như vậy với Tạ Thời Thanh, quá nhiệt tình lại dễ khiến anh nghi ngờ.
Tạ Nhiên quyết định cứ xem Tạ Thời Thanh như không khí mà vượt qua tình huống khó xử trước mắt, sau này rồi tính cách cải thiện cách ở chung, ít nhất bây giờ thì chưa đến lúc.
Chỉ là sao Tạ Thời Thanh lại về đúng lúc này?
Trước giờ anh một tháng mới về nhà một hai lần, thậm chí bận quá thì dứt khoát chẳng thèm quay về.
“Dì Trần không về à?”
Tạ Thời Thanh vừa nói vừa đi vào phòng bếp, nhìn thấy nồi chưa rửa, bảo mẫu cũng không có mặt, bát mì kia chẳng lẽ là thằng nhóc kia tự nấu?
Tạ Nhiên vẫn luôn chờ hắn rời đi, rõ ràng hai người trước giờ ghét nhau, đến cả mặt cũng không muốn nhìn, thế mà hôm nay Tạ Thời Thanh về rồi lại không chịu vào phòng mình?
Cả hai đều ôm tâm tư riêng, cuối cùng vẫn là Tạ Thời Thanh rời đi trước.
Trên đường ngang qua bàn ăn, Tạ Nhiên đột nhiên nghe thấy một tiếng bụng kêu, vang lên rõ ràng giữa không khí yên tĩnh của biệt thự.
Tạ Nhiên không nói được, Tạ Thời Thanh mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc.
Nhưng cậu có thể thấy ai kia bước chân hơi khựng lại, xấu hổ đến mức muốn chôn mình. Mà Tạ Nhiên, cậu thật sự muốn bật cười mất rồi!
Tạ Nhiên vốn chẳng phải kiểu người chậm chạp, tính cách cũng chẳng giống nguyên chủ chút nào.
Cậu vừa nhớ tới tiếng bụng kêu kia, lại nghĩ tới gương mặt đen sì của Tạ Thời Thanh, lập tức không nhịn được mà bật cười, kết quả đang ăn thì bị sặc, ho khan cả nửa ngày mới dừng lại được.
Tạ Thời Thanh: "……"
Sắc mặt Tạ Thời Thanh vẫn không đổi, nhưng vừa quay đầu liền thấy em trai mình ho đến đỏ bừng cả mặt. Anh còn chưa kịp nói gì thì người kia đã kéo ghế đứng dậy, nhanh chóng bước vào phòng bếp.
Tạ Thời Thanh còn tưởng cậu muốn đi nôn, nào ngờ lại thấy Tạ Nhiên bưng ra thêm một tô mì nữa, thẳng bước đến bàn ăn, không thèm giải thích nửa lời, trực tiếp túm lấy tay áo vest hắn kéo xuống ghế.
Trước mắt là một tô mì màu sắc hài hòa, nước dùng thanh đạm, mùi hương ngòn ngọt khiến người ta muốn ăn ngay lập tức.
Tạ Thời Thanh có chút bất ngờ: “Cho anh?”
Tạ Nhiên vốn chẳng định quan tâm, nhưng nghe tiếng bụng kêu đó, cái vỏ ngoài giả vờ lạnh nhạt của cậu lập tức sụp đổ.
Tiếng bụng kêu kia thật sự quá…gây chú ý.
Cậu nấu đủ một tô lớn, vì không tìm được tô bự, nên chia ra hai bát nhỏ. Chia một phần cho Tạ Thời Thanh cũng chẳng có gì đáng nói.
Tạ Nhiên thấy anh không động đũa, bèn liếc sang tô mì đặt trên bàn.
Không ăn hả?
Tạ Thời Thanh không hiểu ánh mắt đó có ý gì, chỉ thấy Tạ Nhiên nhét đũa vào tay anh, sau đó quay về chỗ cũ tiếp tục ăn của mình.
Lúc này anh mới nhận ra, em trai là muốn anh ăn cùng.
Ngửi mùi đã thấy ngon, nhưng nhìn tô mì kia lại khiến anh hơi ngần ngại. Em trai anh trước nay có bao giờ vào bếp đâu?
Hơn nữa Tạ Nhiên ngày thường toàn cho anh sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên lại ân cần thế này, chẳng lẽ có ý đồ gì?
Thứ này... thật sự ăn được sao? Tạ Thời Thanh đầy nghi hoặc, do dự rất lâu, cuối cùng nhìn thấy Tạ Nhiên ở bên kia ăn đến vui vẻ, mới thử nếm một miếng.
Mì vừa đủ lửa, dai ngon vừa miệng, nước dùng thanh thanh mà ngọt.
Tạ Thời Thanh vừa tăng ca xong về, vốn không thích hợp ăn đồ dầu mỡ, tô mì cà chua đơn giản này không những hợp khẩu vị, mà còn khiến cả người hắn thấy thư giãn, giống như mỏi mệt được xoa dịu, thậm chí còn có chút ấm lòng.
“Em muốn anh giúp chuyện gì?” Tạ Thời Thanh nhìn Tạ Nhiên, cảm thấy việc làm này của cậu chắc chắn là có mục đích.
Tạ Nhiên ngơ ngác nhìn anh— đưa cho anh một tô mì cũng cần đòi hỏi cái gì hả?