CSKH Được rồi, lão bản.

Bên kia nhanh chóng gửi tới loạt ảnh chụp nhiệm vụ. Tạ Nhiên click mở từng tấm ảnh, sau đó theo hướng dẫn từ nhân viên, trực tiếp đặt gói tiền thưởng trị giá 10 vạn.

Sau khi đặt hàng thành công, cậu nhận được phương thức liên hệ riêng qua VX ( wechat ) của phòng làm việc Thần Ảnh Vô Tung.

CSKH: Lão bản, thêm VX nha, tiện để gửi ảnh chụp nhiệm vụ và báo cáo tiến độ.

Tạ Nhiên cầm điện thoại định thêm tài khoản của nguyên chủ, nhưng tìm cả buổi ngoại trừ app Chim Cánh Cụt thì không thấy có VX. Hồi tưởng lại kỹ càng mới phát hiện nguyên chủ đúng thật chưa từng đăng ký.

Cậu đành phải lập một tài khoản mới. Sau khi đăng ký thành công, Tạ Nhiên thêm bạn với CSKH, không cẩn thận ấn nhầm vào nút "thêm liên hệ đề cử", thế là toàn bộ danh bạ bị cậu... tiện tay thêm hết.

Cũng được, đối mặt trực tiếp với người nhà để bồi dưỡng tình cảm thì hơi khó, trước cứ thêm bạn cái đã, tiện thể dò xét tính cách từng người.

Khách phục vừa thêm bạn xong thì thấy ông chủ vẫn để ảnh đại diện mặc định, lập tức gửi tin nhắn:

Tiểu Thất: Lão bản ngài khoẻ, tôi là số 7 phụ trách đơn lần này của ngài. Chúng tôi sẽ theo thiết lập trò chơi để truy dấu và xử lý mục tiêu. Nếu sau này muốn thêm mục tiêu trả thù mới, ngài cứ liên hệ trực tiếp với tôi qua VX nhé ^_^

Tạ Nhiên: Số 7 ? Giọng không lạnh lắm ha?

Tiểu Thất: Ngài thích kiểu lạnh lùng sao? Ngài thích kiểu nào tôi đều có cả =w=

Tạ Nhiên: “…”

Dịch vụ đúng là rất… tận tâm.

Tiểu Thất: Sau này ảnh kết liễu mục tiêu tôi đều gửi cho ngài. Bao giờ đập tới mức bên kia không dám online hay phải đổi tài khoản mới thôi.

Tạ Nhiên: Ok. À đúng rồi, bọn họ là người của công hội top đầu Diệt Thần, các người xử lý nổi không?

Tiểu Thất: Ngài cứ yên tâm, đội của chúng tôi là nhóm ám sát số 1 toàn server, trong đoàn có cả sát thủ và buff. Nhận đơn là làm tới cùng, công hội top đầu tụi tôi không thèm để vào mắt đâu. [ảnh đính kèm]

Ảnh đính kèm là giao diện thông tin trang bị và thuộc tính của các tài khoản sát thủ trong đội. Buổi chiều Tạ Nhiên cũng đã tìm hiểu qua bối cảnh trò chơi, dựa vào kinh nghiệm trước đây, có thể khẳng định đây đều là dàn tài khoản sát thủ top đầu.

Cậu gửi toạ độ hiện tại của mình cho phòng làm việc, rồi tranh thủ lướt web tra hướng dẫn chơi phái Vân Ca Lâu trong trò chơi.

Phòng làm việc nhận được toạ độ liền hành động tức thì. Trong lúc Tạ Nhiên đang xem hướng dẫn, có thể nhìn thấy tab VX trên máy tính liên tục nhảy thông báo. Khi cậu đọc xong hướng dẫn quay lại nhìn thì khu vực quanh nhân vật của cậu đã sạch bóng.

Mở VX kiểm tra, hơn chục tấm ảnh chụp cảnh tiêu diệt nằm gọn trong khung trò chuyện.

Tạ Nhiên: “…”

Hiệu suất của phòng làm việc này thật sự không thể chê.

Cậu chọn sống lại tại chỗ, sau đó lững thững chạy về chủ thành tính mua thêm trang bị.

Khoảng thời gian này không ai quấy rầy cậu. Tạ Nhiên mở kênh Thế Giới, thấy có một nhóm người đang cãi nhau kịch liệt, nhưng vì không rõ quan hệ giữa các nhân vật nên cũng không xen vào. Cậu nhìn thêm mấy tấm ảnh tiêu diệt từ góc nhìn khác rồi logout.

Tạ Nhiên trước kia là cú đêm chính hiệu, thường xuyên thức trắng làm báo cáo, nhưng giờ mới chưa tới 11 giờ, thân thể này đã mệt rã rời. Có vẻ nguyên chủ thật sự có vấn đề về thể chất.

Dạo này vẫn còn duy trì lịch trình sinh hoạt lành mạnh, ngày mai cũng nên bắt đầu rèn luyện thân thể.

Tạ Nhiên nằm trên giường suy nghĩ: thân thể nguyên chủ thật sự quá yếu. Dáng người trước kia của cậu có cơ bắp rõ ràng, giờ thì da dẻ trắng mềm như sữa, trông như kiểu dễ bị bắt nạt.


Sáng hôm sau, Tạ Nhiên bị chuông báo thức gọi dậy. Vừa tỉnh lại còn hơi mơ hồ, nhớ ra mình đã bắt đầu cuộc sống mới ở nơi xa lạ, cảm giác vẫn chưa thật sự quen.

Việc rèn luyện bắt đầu từ đi bộ nhẹ nhàng. Tạ Nhiên nhớ kỹ bài học hôm trước, lần này vừa ra ngoài vừa kết hợp quan sát đường sá quanh khu để tránh mấy tình huống bất ngờ như tối hôm qua.

Dù sao cũng không thể lúc nào cũng mong gặp người tốt bụng như vậy.

Cậu rời giường lúc 6:30, đến khi chỉnh tề ra khỏi nhà thì đã 6:45. Vốn định đi bộ vì hôm qua còn bị thương, nhưng cảm giác đau đầu dường như đã biến mất từ tối qua. Tạ Nhiên thử chạy một chút, cảm thấy cơ thể không có dị thường gì mới yên tâm chạy chậm.

Dù vậy sức khoẻ vẫn yếu, chỉ mới chạy quanh tiểu khu vài phút đã thở hồng hộc. Cậu cố gắng kiên trì 15 phút mới chuyển sang đi bộ chậm. Dường như dị trạng trong cơ thể đã biến mất hoàn toàn, tình huống này tuy không khoa học lắm, nhưng đã xuyên sách rồi thì còn gì là logic nữa đâu.

Khu biệt thự này khá dễ nhớ, Tạ Nhiên vừa đi vừa ghi nhớ giao thông và cột mốc.

Sáng sớm trong khu có nhiều người lớn tuổi rèn luyện. Cậu đi ngang một khu vườn nhỏ thấy mấy dì đang tập Thái Cực, mỗi người chiếm một khoảng sân khá rộng. Một số cụ dắt chó đi dạo, không khí rất nhàn nhã.

Tạ Nhiên đứng nhìn một lúc, rồi len lén đi theo mấy dì tập Thái Cực.

Có lẽ vì ở đây hiếm thấy người trẻ tuổi tập cùng, mấy dì vừa đánh một lát đã quay sang hỏi han đủ chuyện. Tạ Nhiên tuy muốn giao lưu nhưng không thể phát ra tiếng, đành chỉ biết xấu hổ cười gật đầu ứng phó.

Trước khi rời đi, mấy dì còn nhiệt tình mời cậu mai lại tới tập cùng.

Tạ Nhiên quay về theo đường cũ.

Sau khi cậu rời đi, mấy dì nhìn nhau:

“Thằng bé này tư thế chuẩn lắm, chăm chỉ tập chắc đánh đẹp lắm đấy.”

“Người trẻ tuổi hay hứng lên nhất thời thôi, mai chắc không tới nữa đâu.”

Ông Trương, người trò chuyện nhiều nhất với Tạ Nhiên, cãi lại: “Nónhất định sẽ quay lại.”


Chử Hi đang tưới hoa ngoài sân thì thấy một người thở hồng hộc chạy qua trước cổng biệt thự, sau đó quẹo vào sân bên cạnh rồi biến mất.

Hai người là hàng xóm, khoảng cách giữa hai biệt thự chỉ là một con đường nhỏ đủ cho xe chạy. Đứng ở hàng rào nhà mình, Chử Hi có thể thấy rõ tình hình sân nhà Tạ gia.

Người vừa rồi là đứa thứ hai nhà họ Tạ – Tạ Nhiên. Cái dáng vẻ này là vừa chạy bộ xong sao?

Chử Hi nhướng mày đầy bất ngờ. Đây là lần đầu tiên anh thấy Tạ Nhiên ra ngoài vận động…


Tạ Nhiên về đến nhà thì thấy trong nhà có nhiều người. Cạnh cửa chất đống vài túi rác, anh trai cậu đang ngồi ở phòng ăn xem bảng công việc.

Ngoài ra còn có một dì chừng bốn, năm chục tuổi, mặt tươi cười nhìn có vẻ nhiệt tình, nhưng lại khiến Tạ Nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Cảm giác này không phải do cậu, mà là phản ứng theo bản năng từ nguyên chủ – người rõ ràng rất sợ người dì trước mặt này.

Cậu thấy vậy liền nhíu mày, không khó đoán ra người đang đứng ở đó là ai—hẳn là dì Trần, bảo mẫu tự ý trở về.

Tạ Nhiên không rõ vì sao bà ta lại về sớm như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ ân cần bày biện bữa sáng, không cần đoán cũng biết là vì Tạ Thời Thanh.

“Tiểu thiếu gia đã trở lại?” Dì Trần tươi cười niềm nở chào hỏi, “Bữa sáng chuẩn bị xong rồi.”

Tạ Nhiên cau mày càng sâu, nụ cười nhiệt tình kia không một kẽ hở, nếu không nhờ cậu còn giữ ký ức của nguyên chủ, suýt nữa đã bị vẻ ngoài này lừa gạt.

Tạ Thời Thanh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nhiên. Nhìn thấy cậu đầy đầu mồ hôi cùng gương mặt tái nhợt, giọng nói trầm xuống: “Chạy bộ à?”

Tạ Nhiên gật đầu, cậu liếc nhìn bữa sáng trên bàn nhưng không ngồi xuống, mà rẽ hướng bước vào phòng bếp.

Dì Trần tỏ vẻ kinh ngạc: “Tiểu thiếu gia hôm nay lại ra ngoài chạy bộ? Thật là hiếm thấy.”

Kỳ thật bà ta càng ngạc nhiên là vì Tạ Thời Thanh lại chủ động mở lời, mà Tạ Nhiên cũng chịu đáp lại.

“Rèn luyện thân thể rất kỳ quái sao?” Tạ Thời Thanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem báo.

Dì Trần cười gượng không đáp.

Bà ta sáng nay cố ý nhờ con trai chở đến đây sớm. Tối qua khi Tạ Thời Thanh gọi điện hỏi về tình hình, thật sự khiến bà ta hoảng sợ. Ban đầu cứ tưởng Tạ Nhiên mách tội, nhưng nghĩ lại với quan hệ giữa hai người thì điều đó là không thể.

Tạ Nhiên ngày thường đến một câu cũng không nói với Tạ Thời Thanh, sao có thể đi mách lẻo?

Huống hồ bà ở Tạ gia đã nhiều năm, Tạ Nhiên có tính cách thế nào bà hiểu rất rõ.

Trong phòng bếp, nhìn thấy vẻ mặt “vô tội” nhưng dối trá của dì Trần, Tạ Nhiên cảm thấy ghê tởm. Cậu mở tủ lạnh, quả nhiên nguyên liệu nấu ăn cậu mua từ tối qua gần như bị dùng hết. Trên bàn ăn vài món nguyên liệu vốn là phần cậu chuẩn bị cho bữa trưa dinh dưỡng của mình, vậy mà giờ lại bị người khác tự tiện lấy dùng.

Cậu lạnh mặt, nhìn thấy chậu đậu nành đã ngâm bị đổ lộn xộn trong bồn rửa. Đó là nguyên liệu cậu chuẩn bị để sáng nay nấu sữa đậu nành, giờ thì bị coi như rác thải đổ đi mất.

Ai mới là chủ nhà ở đây?

Tạ Nhiên quay lại phòng khách, lúc này dì Trần đang quét dọn bên kia. Cậu ngồi xuống bàn ăn, vẫn giữ khoảng cách với Tạ Thời Thanh.

Hai người yên lặng ăn hết bữa sáng. Tạ Nhiên trong lòng cân nhắc thái độ của Tạ Thời Thanh, bởi vì không thể mở miệng, nên việc muốn tìm cơ hội hỏi chuyện cũng trở nên khó khăn.

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Trợ lý và tài xế của tổng tài Tạ gia đã đến. Dì Trần đang ở gần cửa, thấy thư ký đến thì bước vào thông báo với Tạ Thời Thanh: “Đại thiếu gia, thư ký Trình tới rồi.”

Tạ Nhiên thấy một người đàn ông mặc vest giày da đầy khí thế bước vào, lại liếc dì Trần một cái. Vị trợ lý Trình này vừa xuất hiện, dì Trần liền dừng tay không dọn dẹp nữa. Cậu đoán được tâm tư của bà ta: có lẽ đang nghĩ chỉ cần Tạ Thời Thanh rời đi thì mình cũng không cần làm gì thêm, dù gì ngày thường Tạ Thời Thanh vốn chẳng mấy khi trở về nhà.

Nhưng Tạ Nhiên sẽ không để bà ta có cơ hội đó. Việc sa thải dì Trần, cậu nhất định phải làm cho bằng được.

Tạ Nhiên bất ngờ để cái thìa rơi vào chén, tiếng va chạm vang lên thanh thúy khiến tất cả mọi người chú ý.

Cậu thấy Tạ Thời Thanh nhíu mày, ánh mắt lướt qua dì Trần ở xa đang cười gượng, rồi lại nhìn trợ lý Trình vẫn giữ nụ cười công thức lễ phép.

Không khí yên tĩnh bị tiếng thìa va chạm khuấy động.

Tạ Nhiên đưa điện thoại đã chuẩn bị sẵn từ trước đến trước mặt Tạ Thời Thanh.

【 Chuyện tối qua, anh hai định giải quyết thế nào? 】

Tạ Thời Thanh nhìn nội dung trên điện thoại, ánh mắt dừng lại trên hai chữ “anh hai” một lúc lâu rồi mới ngẩng lên nhìn Tạ Nhiên. Hắn phát hiện Tạ Nhiên hiện tại so với dáng vẻ nhút nhát lúc trước có phần mạnh mẽ hơn. Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt ấy lại ánh lên đôi mắt trong sáng, trong lòng hắn bỗng mềm nhũn.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là chuyện về tin nhắn đêm qua.

Tuy là anh em ruột, nhưng thời gian họ sống cùng nhau không dài. Dẫu vậy, hắn vẫn hiểu rõ tính cách em trai mình—một người vốn yếu đuối, bị bắt nạt cũng không nói một lời, chỉ duy nhất là với hắn thì không hề e dè.

Nhưng từ việc nhắn tin, nấu mì buổi tối, dậy sớm chạy bộ… Tất cả đều không phải là hành vi của Tạ Nhiên trước kia.

Tạ Thời Thanh biết, em trai mình chưa bao giờ làm điều gì bốc đồng, lần này cũng vậy. Cậu gửi tới toàn bộ chứng cứ cho thấy dì Trần không làm tròn trách nhiệm. Dù những chứng cứ đó đều là ghi hình tạm thời, chỉ cần dì Trần phản ứng nhanh là có thể giảo biện được, nhưng Tạ Nhiên dường như chẳng hề lo ngại chuyện đó.

Hắn nghĩ, con chim từng bị nhốt trong lồng, xem ra vẫn giữ lại được bản năng hoang dã vốn có.

Tạ Thời Thanh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Lúc này, thư ký Trình bước qua dì Trần, tiến đến trước mặt Tạ Thời Thanh: “Tạ tổng, đây là bản báo cáo điều tra ngài yêu cầu tối qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play