Đại ca, đừng có alo nữa, dù có alo thêm thì người ta cũng đâu nghe thấy.
Tạ Nhiên đau đầu cúp máy, sau đó mở app gọi xe, chọn chế độ ưu tiên tài xế gần đó rồi ngồi đợi.
Đường vào khu biệt thự khá khó đi, Tạ Nhiên lơ ngơ lần theo chỉ dẫn, đến được cổng bảo vệ thì đã qua nửa tiếng.
Lý sư phó cứ mười phút lại gọi một cuộc, hai ba cuộc đầu đều bị Tạ Nhiên từ chối. Đợi đến khi cậu ra khỏi khu bảo vệ, Lý sư phó đã đứng bên đường trông ngóng nhìn vào biệt thự, miệng lầm bầm: “Giàu có mà làm gì, làm việc chậm chạp thấy sợ.”
Từ xa ông đã thấy một thiếu niên cao gầy từ bên trong đi ra, đeo balo, dáng vẻ chừng mười bảy mười tám tuổi.
Chưa kịp nhìn kỹ, thiếu niên ấy đã thấy ông, bước thẳng tới.
Lý sư phó thử hỏi: “4379 phải không?”
Chỉ thấy thiếu niên mặt không cảm xúc giơ điện thoại lên, trên màn hình hiển thị lịch sử trò chuyện giữa hai người trong ứng dụng gọi xe.
Lý sư phó bật cười, mở cửa xe: “Mạng ở mấy khu biệt thự kiểu này đúng là chán thật, tôi gọi ba bốn cuộc mà không tài nào kết nối được.”
Tạ Nhiên: “……”
Lý sư phó tự thấy mình nói chuyện hài hước, nhưng Tạ Nhiên vốn đã mệt, lại không tiện mở lời, thành ra chẳng đáp gì.
Trên đường đến bệnh viện lại mất thêm một thời gian nữa. Đến nơi cũng đã gần 5 giờ chiều.
Sau khi làm các thủ tục kiểm tra, Tạ Nhiên ngồi đợi kết quả ở sảnh chờ. Theo đánh giá sơ bộ của bác sĩ, nguyên chủ dường như không hề uống thuốc ngủ, chỉ bị vật nặng trên tủ rơi trúng trán nên bất tỉnh – và cũng chính khoảnh khắc ấy, Tạ Nhiên xuyên tới.
Bác sĩ không tỏ vẻ ngạc nhiên vì việc cậu không nói được, chỉ dịu giọng hỏi han kỹ càng, trước khi đi còn khuyên: “Người trẻ phải lạc quan, cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, hãy dùng trái tim mà cảm nhận.”
Tiếc là, nếu có ai nói những lời này với nguyên chủ sớm hơn một chút thì tốt biết bao.
Bác sĩ và y tá đều rất bình thường, nhưng những người khác trong bệnh viện thì không hẳn vậy. Mặc dù Tạ Nhiên không chủ ý lắng nghe, cậu vẫn vô thức nghe thấy tiếng người bàn tán. Điều đó khiến cậu không tránh khỏi cảm giác rằng mọi người đều đang nói về mình.
Không rõ là do thể chất hay do tâm lý, Tạ Nhiên nhận ra bản thân trở nên rất nhạy cảm với ánh mắt xung quanh.
Vốn dĩ cậu là người tùy ý, cũng không đến mức quá để tâm đến mọi việc, nhưng giờ lại cảm thấy đồng cảm với nguyên chủ – như thể chính mình cũng đang chịu tổn thương.
Nguyên chủ thật sự không dễ sống. Ngoài xuất thân tốt một chút thì gần như chẳng có ai quan tâm hay yêu thương.
Tạ Nhiên đành cầm điện thoại chơi tạm, dời sự chú ý sang chuyện khác.
Một số hạng mục phải vài ngày sau mới có kết quả, nên cậu chỉ xem được báo cáo tạm thời. Chỉ số dinh dưỡng có phần kém, những thứ khác còn ổn. Vấn đề giọng nói của nguyên chủ cần kiểm tra kỹ hơn, nhưng do hôm nay thời gian hạn hẹp nên đành để sau, đợi ổn định rồi làm lại sau.
Khi rời bệnh viện thì trời đã sụp tối.
Cậu định vị địa chỉ nhà trên app, đồng thời gửi tin về máy mình – đoạn đường về không còn trở ngại gì.
Lúc vẫy xe, Tạ Nhiên viết địa chỉ vào sổ đưa cho tài xế. Người kia thấy cậu đưa sổ mà không hiểu, đến khi Tạ Nhiên chỉ vào cổ họng thì mới bừng tỉnh.
“Trẻ tuổi thế mà đã tự mình đến bệnh viện rồi,” bác tài vừa lo vừa ngại, nhiệt tình bắt chuyện, “Không cần đáp đâu, ngồi ghi ghi chép chép cũng phiền. Chỗ siêu thị cậu bảo cách đây chín cây, tôi đưa cậu tới liền.”
Tạ Nhiên gật đầu, cậu cần ghé siêu thị mua ít đồ ăn dự trữ bỏ vào tủ lạnh.
Cậu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ tạm. Rồi từ từ sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu – đại khái cũng chắc chắn đây là xuyên thư, mà xem chừng cũng không thể trở về được, đành phải thích nghi mà sống ở thế giới này thôi. Hơn nữa, cảm giác có thứ gì đó chặn lại khi cậu định rời khỏi phòng buổi chiều, khiến cậu hiểu rằng: nếu muốn sống yên ổn, e là phải giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện trước đã.
Tâm nguyện "trở nên mạnh mẽ" nghe thì dễ. Nếu đây là truyện võng du, thì leo lên bảng xếp hạng trò chơi cũng được coi là mạnh. Nhưng những chuyện sau này thì sao, cậu vẫn chưa rõ. Với tình hình gia đình hiện tại, tình thân dành cho nguyên chủ cũng chỉ có giới hạn. Cha mẹ thờ ơ, anh trai lạnh nhạt, muốn thay đổi cần rất nhiều thời gian.
Tạ Nhiên là người trưởng thành, nguyên chủ lại còn chưa đủ tuổi. Dù có thể thông cảm phần nào, nhưng nhiều việc vượt quá khả năng của cậu cũng không thể miễn cưỡng. Kịch bản chỉ nói hướng phát triển đại khái, còn chi tiết thì mù mờ.
Tạ Nhiên mở điện thoại, trong danh bạ ngoài cha mẹ còn có một người là bảo mẫu – chắc là dì Trần trong biệt thự kia. Cha mẹ thì quanh năm vắng mặt…
Danh bạ nổi bật nhất là một số lạ không ghi chú gì.
Cậu xem tin nhắn thì mới biết là anh trai – Tạ Thời Thanh.
Chuyện bảo mẫu là phải giải quyết dứt điểm. Với tình trạng sức khỏe và tâm lý hiện tại, nguyên chủ rõ ràng là một người bệnh. Để mặc một đứa trẻ như vậy ở nhà là thiếu trách nhiệm. Nhìn thái độ của dì Trần, e rằng chuyện này không phải lần đầu. Dù cha mẹ và anh trai không thân thiết với nguyên chủ, cũng không đến mức hoàn toàn không để tâm.
Khả năng cao là dì Trần thấy nguyên chủ yếu đuối nên bắt nạt, còn người nhà thì không hề hay biết.
Thôi thì, chuyện này cần phải báo cáo.
Tạ Nhiên soạn tin nhắn, kể rõ sự việc bằng những dòng ngắn gọn. Cậu còn đính kèm vài bức ảnh chụp từ sáng đến chiều để làm bằng chứng. Việc xong, cảm giác mệt mỏi mới từ từ ập đến.
Xe dừng trước một siêu thị, lúc thanh toán cậu còn viết thêm mấy dòng, hỏi bác tài có thể đợi mình một lát được không.
Tài xế là người rất nhiệt tình: “Bên cạnh siêu thị có bãi đậu xe ngoài trời, tôi sẽ đỗ xe ở đó. Nếu nửa tiếng không thấy cậu ra thì tôi đi nhận cuốc khác nhé.”
Tạ Nhiên gật đầu, viết mấy chữ cảm ơn lên tờ giấy đưa cho bác tài, sau đó xoay người đi vào siêu thị.
Tài xế cầm lấy tờ giấy, nhìn hàng chữ mạnh mẽ rõ ràng, cảm khái nói: “Chữ viết đẹp ghê, nếu mà nói được nữa thì càng hay, lớn lên cũng tuấn tú thế này.”
Tạ Nhiên đi thẳng tới khu rau củ và thịt tươi. Cậu không thể giống nguyên chủ trước kia sống nhờ cơm hộp qua ngày — vấn đề dinh dưỡng quá kém bắt nguồn từ thói quen ăn uống. Cậu muốn chăm sóc lại cơ thể này thật tốt.
Trước khi xuyên thư, Tạ Nhiên đã quen sống một mình, ba bữa đều tự lo, nấu nướng với cậu chỉ là kỹ năng sống cơ bản.
Cậu chọn hết nguyên liệu cần dùng trong vài ngày gần nhất, tiện tay lấy thêm vài loại thực phẩm bổ dưỡng phổ biến trên thị trường, rồi tranh thủ rời siêu thị trước giờ đóng cửa khoảng nửa tiếng. Lúc thanh toán, cậu suýt nữa gây ra hiểu lầm nhỏ với nhân viên thu ngân — vì cậu không biết ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, nên toàn bộ giao tiếp đều phải viết tay hoặc gõ chữ.
Chuyện tưởng đơn giản, hóa ra cũng không đơn giản như vậy.
Không ngoài dự đoán, tài xế vẫn đang chờ cậu ngoài xe. Thấy hai tay cậu xách không ít túi lớn túi nhỏ, bác tài còn chủ động bước tới giúp đỡ.
Tạ Nhiên vừa lên xe lại viết một tờ giấy nhét vào phía trước ghế lái, bác tài vừa lên xe liếc thấy, liền cười ha hả: “Không chỉ mặt mũi tuấn tú, ngay cả chữ viết cũng tuấn tú luôn!”
Tạ Nhiên mỉm cười, sau đó tốn chút thời gian giải thích địa chỉ cần đến. Tài xế nhìn màn hình điện thoại của cậu, mí mắt giật giật: “Biệt thự khu đó à, tôi biết chỗ. Tôi đưa cậu đến cổng thôi chứ xe không vào được đâu.”
Tạ Nhiên gật đầu.
Tài xế thật không ngờ cậu trai này lại là người ở khu biệt thự S thành — chỗ đó là nơi dân nhà giàu tụ họp.
Khi xe đến ngoài khu biệt thự thì đã hơn chín giờ tối. Bác tài giúp Tạ Nhiên lấy đồ xuống xe, nhìn thấy tay cậu ôm không ít túi lớn, bèn đề nghị: “Hay là cậu hỏi bảo vệ xem có ai phụ xách vào được không?”
Tạ Nhiên lắc đầu, lại gật đầu ra ý cảm ơn, rồi tự mình xách đồ đi vào.
Cậu chỉ không thể nói, chứ thân thể hoàn toàn bình thường, đồ nặng cỡ này vẫn tự mang được.
Tạ Nhiên rời khỏi nhà lúc ban ngày, giờ tối quay lại, đường đi trong khu biệt thự trở nên vô cùng xa lạ. Ký ức của nguyên chủ với cậu chẳng khác nào một đoạn văn mô tả, muốn tìm đường vẫn phải tự mình mò.
Trước kia cậu không nghĩ mình mù đường, nhưng ban đêm đèn mờ, đường ngang lối dọc nhìn đâu cũng giống nhau. Mò mẫm một hồi, cậu có cảm giác mình lại quay về chỗ cũ. Biển chỉ đường cũng bỏ lỡ vài cái, không biết mình đang lạc ở góc nào trong khu biệt thự này.
Thật là… không ngờ ngày đầu tiên xuyên sách đã bị “mê cung” đánh bại, ngay cả đường về nhà cũng không tìm ra.
Định vị chỉ giúp xác định được vị trí tương đối, chứ không chỉ rõ từng căn biệt thự. Mà lúc cậu lưu địa chỉ cũng không phải lưu đúng số nhà — đúng là đau đầu.
Đang không biết xử lý sao, may thay lại nhìn thấy có người đang dắt chó đi ngang. Tạ Nhiên lập tức xách đồ bước nhanh tới, mạo muội gọi người.
Ánh đèn ban đêm chiếu không quá xa. Chử Hi đang dắt chó đi nửa đường thì nghe bên phải có tiếng động, quay đầu liền thấy một thiếu niên mặc áo khoác vàng nhạt, quần xám tro đang bước ra từ lối đá cuội. Trán cậu ta dán băng cá nhân, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ mệt mỏi.
Ngũ quan thiếu niên tinh xảo, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, dù sắc mặt kém nhưng vẫn có chút thần khí, trông ngoan ngoãn đáng yêu. Nhìn kỹ lại có phần quen mặt.
Chử Hi kéo nhẹ dây dắt, giữ chó sang bên, tránh để nó làm phiền người khác, sau đó hơi nhíu mày nhìn đối phương, chờ cậu mở miệng.
Cuối cùng cũng có người!
Tạ Nhiên nhìn thấy người thanh niên mặc áo trắng quần đen đối diện, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sau gọng kính vàng trầm ổn mà có chút nghiêm khắc.
Tạ Nhiên không sợ chó, nhưng đột nhiên lại thấy hơi e ngại người này.
Cậu hơi cúi đầu — người đàn ông kia đang dắt một con chó lông vàng, hiện tại còn đang há mồm thở về phía cậu.
Chử Hi thấy cậu mãi chưa lên tiếng, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tạ Nhiên buông một tay khỏi đống đồ, giơ điện thoại gõ vài chữ rồi đưa cho người thanh niên kia xem.
—— Anh biết đường đến địa chỉ này không?
Cậu đã mở ảnh chụp địa chỉ được ghi lại sẵn, là nơi cậu căn cứ ký ức nguyên chủ ghi lại để phòng thân.