【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: ??? Đợi đã, mày cmn có biết bây giờ là tình huống gì không?
Tạ Nhiên thấy câu này, liền gõ: “Biết chứ, mấy người không phải đang thủ thi(*) à?”
(*) canh giữ xác người khác trong game MMORPG, không cho hồi sinh
【trước mặt】ăn quả xoài: Sao thế, nằm bẹp dưới đất mà còn bày đặt lên mặt? Có tí tiền là ghê gớm? Mặc đồ như ăn mày rồi còn lên giọng dạy người?
Tạ Nhiên không thèm phản ứng hai đứa chát chít kia, mà mở bảng thuộc tính nhân vật, hiểu sơ bộ về tình hình game hiện tại và nhân vật nguyên chủ chơi. Vai chính ban đầu chọn nhân vật là Vân Ca – phái trị liệu duy nhất trong game Long Chiến, chơi tài khoản nữ, còn gọi là vú em.
Nhưng nguyên chủ không biết build đồ, chỉ biết ngu ngơ mua trang bị hiếm. Thoạt nhìn chỉ số khá ổn, nhưng phối đồ chẳng ra hệ thống gì, toàn chuyển trị liệu thành công kích, HP thì thấp, def lại chẳng đủ.
Cực chẳng đã, đống kim trang đó cũng không hợp với phái Vân Ca, build loạn xạ khiến lượng hồi máu thấp tịt, ngược lại damage lại vọt cao. Tạ Nhiên đang ôn lại đống kỹ năng từng chơi hồi đại học, giờ thấy chi bằng đổi sang pháp sư còn dễ chịu hơn.
【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: Tao cười muốn chết. Hợp tác trộm dược thảo của người ta còn tự thấy đúng? Không cho mày ăn hành là mày không biết sợ à?
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: Đừng vội, gấp gáp thế định đi vệ sinh à?
Cậu vừa gõ chữ, vừa tắt bảng thuộc tính, mở giao diện kỹ năng ra xem rồi bắt đầu chỉnh lại hết mấy cái kỹ năng bị nguyên chủ sắp xếp lung tung.
【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: Cmm!
May mà game Long Chiến này cũng tương tự game hồi đại học cậu từng chơi, nên hiểu cũng không khó. Có điều đây là lần đầu cậu chơi vú em, trước toàn chơi pháp sư các kiểu. Nhưng kỹ năng khá giống, chuyển đổi qua cũng ổn, miễn sao có hiệu quả.
Tạ Nhiên càng nhìn càng thấy Long Chiến thực chất chỉ là đổi gói giao diện, bên trong kỹ năng và cách build đều giống hệt game cũ. Phái Vân Ca cũng không khác gì vú em của game kia.
【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: Con gà còn biết giãy giụa, nằm im không được à, chỉ cái mồm là giỏi.
【trước mặt】ăn quả xoài: Ghê thế thì nằm làm gì? Lên, cho anh mày chơi vài chiêu coi!
Tạ Nhiên lướt nhanh một cái, gõ chữ ——
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: Nhớ mang theo giấy đó.
Bọn thủ thi tức điên người, thay phiên spam tục tĩu. Tạ Nhiên không thèm nhìn, một tay nhéo trán, tay kia click chuột đọc kỹ năng chi tiết, mở luôn video minh họa kỹ năng rồi chỉnh về phím tắt quen dùng.
Làm xong hết mới gõ lại.
【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: Đmm, ngon thì đừng sống lại.
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: Mới khuyên đi vệ sinh nhớ mang giấy mà cũng nóng máu vậy sao?
【trước mặt】ăn quả xoài: Đồ ăn hại.
Bang hội Bá Phục phái mấy người tới thủ thi, ngoài Bạch Long Mã với Quả Xoài còn gõ chat thì mấy đứa khác treo máy, chắc là canh từ lâu rồi. Tạ Nhiên mở bảng trang bị của họ xem, thấy mình dù là vú em nhưng trang bị vẫn còn dùng được, chủ yếu là lòe thiên hạ thôi.
Nhưng mà, vừa hay hợp ý cậu.
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: Ồ?
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: Lên đông thế chán lắm, ba đánh một tôi đâu có ngu.
【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: Cười chết, nói như thể mày solo thắng nổi một đứa ấy.
【trước mặt】ăn quả xoài: Đừng bảo ba ba không cho cơ hội. Mày sống lại đi, solo PK.
Tạ Nhiên đọc thấy Quả Xoài trả lời, khóe môi hơi nhếch, chắc từ lúc xuyên sách tới giờ, đây là lần đầu tâm trạng cậu thấy tốt.
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: Nói thật?
【trước mặt】ăn quả xoài: Ông mày đây chơi game không biết xạo, sống lại đi.
Tạ Nhiên giờ đầu không còn đau, cả server này anh em lên nhạc theo hết. Cậu click sống lại, vừa lên thì Bạch Long Mã với Quả Xoài cũng không đánh cậu, cậu liền ngồi xuống hồi máu hồi mana cho đầy mới đứng lên.
Đối phương còn ga-lăng hỏi một câu: "Chuẩn bị xong chưa?"
Tạ Nhiên gõ chữ: “Đến đi.”
Nguyên chủ trang bị cũng ổn, chỉ tiếc build sai hệ. Phái Vân Ca có ba nhánh kỹ năng – trị liệu chính, hỗ trợ và công kích. Cậu dẹp luôn nhánh hồi máu, chỉ lấy hỗ trợ và sát thương mà xài.
Quả xoài là thích khách, thấy cậu đứng im là lao lên combo mấy phát muốn sốc chết luôn.
Tạ Nhiên chậm rãi nhấn một cái khinh công lùi lại, quăng ra chiêu làm chậm, kéo giãn khoảng cách rồi xả damage. Quả Xoài bị úp sọt không kịp trở tay, rõ là không ngờ Tạ Nhiên lại biết chơi như vậy, dính hai khống chế, bị combo một mạch tiễn lên bảng.
Phái Vân Ca này kỹ năng phụ trợ và tấn công đều có hiệu ứng phản damage, giống như kiểu độc chồng, khống chế dồn lại là damage tăng ngất ngưỡng, đặc biệt hiệu quả với mấy phái da mỏng như thích khách.
Nhìn thấy đồng đội Quả Xoài bị một vú em đánh lăn quay, Bạch Long Mã ban đầu còn hóng hớt giờ cũng chẳng dám đứng xem, rút đại đao lao về phía Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên vốn dĩ đã chẳng trông mong gì việc cả hai sẽ thật sự tuân thủ quy tắc 1v1, nên lúc nào cũng phòng bị tên chiến sĩ Bạch Long Mã ở bên cạnh. Hiện tại, ba kỹ năng chính vẫn đang trong thời gian hồi, cậu không hề hoảng hốt, vừa lùi sau vừa dùng kỹ năng làm chậm để thả diều Bạch Long Mã. Đợi đến khi kỹ năng hồi xong, cậu lập tức tung debuff, áp trạng thái xấu lên đối phương rồi lôi người ta đi gọn ghẽ như nước chảy mây trôi.
【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: Vãi? Thay người giữa trận à?
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: [mỉm cười]
【trước mặt】Hắc ám kỵ sĩ: Sao thế? Mấy người các cậu sao lại nằm rồi?
Đúng lúc này, người huynh đệ đứng treo máy ban nãy cũng đã trở lại. Nhìn thấy hai đồng đội của mình nằm sõng soài dưới đất, còn tên vú em vốn bị họ khống chế không biết từ khi nào đã sống lại, hiện đang đạp lên xác huynh đệ mình mà diễu võ dương oai.
Hắc ám kỵ sĩ vốn định hỏi rõ chuyện gì đang diễn ra thì đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng thoắt lướt qua màn hình. Ngay sau đó, nhân vật của hắn bắt đầu hỗn loạn chạy vòng vòng, kỹ năng từ tên vú em kia cứ như mưa trút xuống người hắn không ngơi nghỉ!
“Vãi chưởng!!!”
Chỉ thấy máu hắn tụt ầm ầm, cùng vú em cầm cự được mười mấy giây mà không ăn thua, cuối cùng bị combo khống chế rồi tiễn về thành dưỡng sức, theo gót hai huynh đệ nằm chung sàn.
【trước mặt】Phong Dục Nhiên: Đừng khách khí. Nằm dưới đất thấy thoải mái không?
Kênh thế giới lập tức nổ tung, vài người bắt đầu mắng chửi loạn cả lên. Tạ Nhiên chẳng thèm để tâm, trực tiếp đóng gói toàn bộ tin nhắn, gửi hết vào hộp thư nội bộ của nguyên chủ. Sau đó không chút khách khí xử lý đám người kia bằng cách buộc họ out game ngay tại chỗ.
Cậu không có thời gian rảnh mà đi đùa với mấy người này.
【trước mặt】Bạch Long Mã không bạch: Dựa????
【trước mặt】Ăn quả xoài: Giết xong rồi out luôn?
……
Tạ Nhiên đánh xong liền dứt khoát logout, không buồn nhìn lại đám người giữ xác đang giậm chân mắng chửi.
Trang bị acc của nguyên chủ thuộc dạng không chính quy, chỉ số tấn công cũng không quá cao, may mà toàn đồ xịn, lượng trị liệu tuy không mạnh nhưng sát thương lại đủ để hạ gọn ba người giữ xác. Ví dụ như bộ vũ khí kvàng lấp lánh kia — đáng tiếc nguyên chủ không biết chơi, nếu không thì combo khống chế rồi giết ba người kia là chuyện dễ như trở bàn tay.
Có lẽ… đây chính là ưu thế tiềm tàng của dân chơi nạp tiền?
Tạ Nhiên vừa rời game, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng, cảm giác quái lạ lúc trước đã biến mất, có vẻ như ý thức cuối cùng của nguyên chủ cũng đã tan vào hư không.
Cậu dừng lại trước cửa, trầm mặc một lát rồi mới nhấc chân ra ngoài.
Theo ký ức của nguyên chủ, trong biệt thự này chỉ có cậu, người anh trai Tạ Thời Thanh, và bảo mẫu dì Trần cùng sống. Cha mẹ do công việc bận rộn nên hiện định cư tạm ở nước ngoài, nửa năm chưa chắc về một lần. Anh trai thì lo xử lý công việc trong nước, quan hệ với cậu lại không thân thiết, thường sống ngoài chung cư, hiếm khi về nhà.
Cho nên trong nhà hầu như chỉ còn lại nguyên chủ và dì Trần.
Tạ Nhiên ngẫm lại — bình hoa rơi xuống đất cũng không phải tiếng động nhỏ, nhưng từ nãy đến giờ trên lầu gây ầm ỹ như vậy, thế mà dì Trần không hề xuất hiện.
Khi cậu xuống tầng, trong đại sảnh trống trơn không một bóng người. Nội thất phủ đầy bụi, tựa như đã lâu không được lau dọn.
Cậu cố nhịn cơn đau đầu, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ tìm đến vị trí đặt hộp y tế, lục ra lọ thuốc sát trùng cùng vài vật dụng sơ cứu khác.
Trong hộp thuốc, hơn phân nửa vật phẩm đều sắp hết hạn. Sắc mặt Tạ Nhiên trầm xuống — trong ký ức, dì Trần là người lơ đễnh, nhưng cậu không ngờ lại tắc trách đến mức không thay cả thuốc y tế trong nhà. Huống hồ trong nhà còn đang có một đứa trẻ câm, không thể tự lên tiếng cầu cứu.
Tạ Nhiên siết chặt chai thuốc trong tay, ánh mắt sâu thẳm. Xem ra hoàn cảnh nguyên chủ còn tệ hơn cậu tưởng.
Phòng bếp vẫn còn nguyên hộp cơm sáng của nguyên chủ. Giờ đã gần ba giờ chiều, nghĩa là thân thể này đã gần bảy tiếng chưa ăn gì.
Tạ Nhiên sơ cứu vết thương ở trán, rồi gom rác trong bếp lại, mở tủ lạnh kiểm tra — hai ngăn đều trống rỗng, chỉ còn vài lọ gia vị và chút nguyên liệu chẳng thể ăn ngay.
Xem ra ngoài việc đến bệnh viện, cậu còn phải tranh thủ mua thêm ít đồ về nhà.
Cậu cúi đầu lục điện thoại của nguyên chủ, từ vài tin nhắn trừ tiền ngân hàng trống rỗng tìm ra được tin mới nhất là đơn đặt cơm sáng. Số dư trong tài khoản vẫn còn gần 9 triệu, vật chất thì ít nhất cũng không cần lo nghĩ.
Sau khi dọn dẹp xong, cậu mới chuẩn bị ra ngoài. Vết thương trên trán được băng kín lại, tránh làm người khác sợ hãi.
À phải rồi — giấy bút. Cậu không biết ngôn ngữ ký hiệu, mà đánh chữ trong điện thoại đôi khi lại bất tiện, nên mang theo sổ tay vẫn chắc ăn hơn. Cậu cũng tranh thủ viết lại địa chỉ nhà nguyên chủ, chụp một tấm ảnh lưu trong điện thoại để phòng lúc cần đến.
Tạ Nhiên mở app gọi xe, tìm bệnh viện gần nhất, mang theo sổ và bút viết rồi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, tài xế gọi tới: “Chào bạn, tôi là tài xế Lý xe biển số xxx. Xe không vào được khu biệt thự, tôi đợi bạn dưới cây đa bên phải cổng chính nhé.”
Tạ Nhiên vừa ra khỏi cửa, vừa bắt máy: “……”
Cậu quên mất — mình không nói được!
“Bạn còn đó không? A lô?” Tài xế gọi hai tiếng nữa…