"Lão Nhị không có nhà, chị dâu không làm phiền em chứ?"
Cố Nghĩa đi theo Tiểu Tứ tiếp tục đào giun đất, trong phòng chỉ còn mỗi Ôn Uyển Uyển, bèn để Dương Tây Mai vào ngồi: "Chị dâu có việc gì sao?"
Dương Tây Mai mở chiếc túi đang cầm trên tay ra, lấy trong đó ra một hộp bánh: "Đây là bánh anh cả em mua hôm trước lúc lên trấn đấy, em đừng chê nhé, em cho hai đứa nhỏ quả táo to như vậy, chị dâu cũng không biết cảm ơn em thế nào cho phải."
Nhìn hộp bánh, Ôn Uyển Uyển nghĩ chắc là bánh mua cho hai đứa nhỏ ăn. Nhưng mà, người ta cho mình quả táo, mình cho người ta hộp bánh, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ, nhưng dù sao cũng là đồ của con nít, không thể nhận không được.
Ôn Uyển Uyển nhận lấy hộp bánh đặt lên bệ cửa sổ, sau đó quay người lại lấy từ trong rương ở đầu giường - thực chất là trong không gian - ra một ít kẹo trái cây, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, còn có thêm vài miếng vải.
"Chị dâu, hộp bánh này em nhận, đây là một ít kẹo với vải em mang theo, chị may cho hai đứa nhỏ mấy bộ đồ mặc nhé."
Nhìn thấy những thứ Ôn Uyển Uyển đưa, Dương Tây Mai không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy biết trưởng làng vẫn luôn cưng chiều cô con gái này của Ôn gia, của hồi môn chất đầy cả một rương, nhưng cô ấy nào dám nhận những thứ này chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT