Vương Anh sau khi nhìn rõ mặt Ôn Uyển Uyển thì nhíu mày, đây chẳng phải là cô gái đi cùng lão đại sao? Cô ở đây, vậy lão đại của anh ta, có phải cũng ở gần đây không?
"À, đồng chí, hiểu lầm rồi, chúng tôi là công an, đây là chứng minh thư của chúng tôi, tên này là tội phạm chúng tôi đang truy nã.” Vương Anh vội vàng lấy chứng minh thư đưa cho Ôn Uyển Uyển xem. Nhìn dáng vẻ cô gái này, hình quen biết anh ta, chẳng lẽ lão đại chưa từng nhắc đến đồng đội với người nhà sao?
"Ồ, vậy mấy người mang anh ta đi đi, không cần khách sáo.” Nói rồi cô vác sọt lên lưng đi thẳng, để lại mấy người phía sau vẫn còn đang ngỡ ngàng.
"Đội trưởng Vương, anh quen cô gái đó à? Ghê thật đấy!” Vừa nói vừa giơ ngón cái với Vương Anh, đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của anh ta. Cái này mà đã ghê gớm gì, lão đại của anh ta mới là lợi hại nhất, cô gái này là người bên cạnh lão chắc chắn cũng là cao thủ rồi.
Mao Nhị – người vừa nói nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của đội trưởng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, chẳng phải ý của Vương Anh là anh ta còn chẳng bằng một cô gái sao.
Lúc Ôn Uyển Uyển về đến phòng khám Hồi Xuân, Cố Nghĩa đã châm cứu xong, đang đợi cô. Cô chạy vội hai bước đến: "Xong rồi sao? Anh thấy thế nào?”
Cố Nghĩa không nói gì chỉ lắc đầu, Ôn Uyển Uyển thấy vậy cũng không nói gì thêm, đi đến quầy thanh toán tiền thuốc, bỏ vào sọt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT