Cách Đào Nguyên thôn năm dặm có một trang trại nuôi gia súc, bên trong nuôi không ít trâu bò dê ngựa, bình thường không dễ gì cho người ngoài mượn. Nhưng Lâm Lập Hạ từng giúp nơi đó cắt cỏ suốt hơn mười năm, sớm đã quen thân với mọi người trong trang trại. Người khác mượn không được, nhưng cậu thì khác.
Cậu vừa nói rõ tình huống, đại thúc canh giữ trang trại – Bao đại thúc – chẳng nói hai lời đã chọn cho cậu một con trâu khỏe mạnh nhất, vừa trẻ lại vừa có sức.
Trên đường dắt trâu về thôn, Lâm Lập Hạ vừa nghĩ tới vẻ mặt giật mình của Tống Kinh Chập khi thấy trâu, vừa nhịn không được cười một mình. Cậu mới vào đến đầu thôn thì nghe được tiếng thôn trưởng phu lang – Vinh Xuân Ý – đang đứng dưới gốc cây to nơi đầu làng, miệng không ngớt mắng nhiếc Tống Kinh Chập.
“Thằng Tống Kinh Chập ấy mà, trồng trọt thì biết cái gì! Chiều nay còn tới nhà ta mượn trâu, ta nói vài câu là cụp đuôi bỏ đi, đúng là loại vô dụng! Mà giờ còn muốn nịnh bợ huyện lệnh, chắc chắn là dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn gì đó!”
Nghe vậy, Lâm Lập Hạ tức muốn nổ phổi.
Hóa ra Kinh Chập ca vì không mượn được trâu, mới đành để cậu đi mượn giúp. Cậu biết rõ tính tình mình không thể nhịn được mấy chuyện này, lập tức dắt trâu tới, không kiêng nể gì mà mắng luôn: “Ngươi nhìn như cóc ghẻ còn không biết xấu hổ nói người khác không sạch sẽ! Ngươi cứng cỏi lắm đúng không? Ngươi dám nhìn thấy huyện lệnh mà không run chân đái ra quần thì ta phục ngươi đấy!”
Vinh Xuân Ý chưa kịp phản ứng, đã bị mắng tới mức ngồi cũng không xong, đứng dậy trừng mắt: “Ngươi nói năng cái kiểu gì vậy hả!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT