Phòng khách chỉ còn ánh đèn vàng mờ dịu đổ bóng lên tấm thảm mềm. Dịch Xuyên đẩy cửa bước vào, mùi rượu mạnh bốc lên cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ dính trên áo vest. Cà vạt nới lỏng, cổ tay áo xắn hờ. Anh lướt mắt qua gian phòng, rồi dừng lại ở bóng lưng nhỏ nhắn nơi bàn học.
Gia Miên vẫn ngồi nghiêm chỉnh, tập trung nhìn bài thi giả lập trên laptop, tai đeo tai nghe, hoàn toàn không biết cơn bão đang tiến đến sau lưng mình.
Dịch Xuyên lặng lẽ bước tới, từng bước chậm rãi như dã thú rình mồi. Đến khi chỉ còn cách cô một nhịp thở, anh cúi xuống, bàn tay thô ráp giữ lấy thành ghế.
Gia Miên giật bắn người, vừa định quay lại thì tai nghe bị kéo xuống, ngay giây sau đó, môi cô bị bịt kín bằng một nụ hôn lạnh như rượu.
“Anh say rồi…” – Cô thở hổn hển giữa hơi thở gấp, tay chống lên ngực anh – “Anh đừng như vậy…”
“Không say.” Anh đáp khẽ, môi dời khỏi khóe môi cô, trượt dọc xuống vành tai. “Rất tỉnh. Tỉnh đến mức nhớ cả cái dáng em cắn bút ghi chú, lén nhìn đồng hồ đếm từng phút chờ anh về.”
Gia Miên đỏ bừng cả tai. Cô không nghĩ anh thấy.
Anh vòng tay qua eo cô, kéo người cô ngồi lên đùi mình, lưng dán chặt vào ngực anh. Laptop bị gập lại, rơi sang một bên, đèn bàn vẫn sáng mờ soi rõ từng run rẩy trong đáy mắt cô.
“Gia Miên.” Anh gọi tên cô bằng chất giọng khàn khàn, như một câu thần chú độc địa. “Nếu em còn ngồi ngoan như vậy nữa, thì đêm nay, anh sẽ không để em học được thêm chữ nào đâu.”
Bàn tay anh lần vào áo len mỏng của cô, nhẹ như gió nhưng đủ khiến từng tế bào dưới da run rẩy. Gia Miên muốn tránh, lại không thể. Cô thở gấp, cổ họng nghẹn lại khi đầu anh tựa vào hõm cổ cô.
“Đừng sợ.” Dịch Xuyên cười khẽ, môi lướt qua da thịt mỏng manh. “Em muốn anh dừng lại, hay muốn anh… tiến thêm chút nữa?”
---
Ánh sáng buổi sáng sớm lùa qua rèm cửa, rải những vệt mỏng manh lên tấm drap nhàu. Gia Miên trở mình, cả người đau nhức lạ thường. Cô cau mày, vô thức kéo chăn lên che kín vai, nhưng vừa động đậy liền chạm phải một vòng tay rắn chắc.
“Ưm…” – Cô khẽ rên, chưa mở mắt đã bị kéo trở lại, ôm gọn vào một vòng ôm nóng hổi.
“Dậy sớm vậy?” – Giọng đàn ông còn khàn đặc sau một đêm dài, âm cuối quệt nhẹ vào cổ cô như gió biển.
Gia Miên rụt cổ lại, giọng lúng túng như mèo con vừa trộm cá:
“Anh… anh về phòng đi…”
“Phòng nào?” – Dịch Xuyên bật cười khẽ, cằm anh tựa vào vai cô. “Em tưởng hôm qua xong rồi là anh biến mất hả?”
Gia Miên lắp bắp, hai má đỏ như cà chua luộc:
“Không… không phải… chỉ là… hôm nay tôi còn có lớp.”
“Tôi đưa em đi.” – Anh không thèm thương lượng, một tay nhấc người cô lại gần hơn, giọng trầm đục thì thầm bên tai:
“Yên tâm. Tôi biết giới hạn. Dù hôm qua có hơi… vượt mức chút.”
Gia Miên cắn môi, nhớ lại ánh mắt anh đêm qua – lúc trêu cô tới mức từng lớp áo rơi xuống, từng lời dỗ ngọt biến thành độc dược quyến rũ. Cô lắc đầu quầy quậy, úp mặt vào gối:
“Không nói nữa, anh im đi…”
Dịch Xuyên mỉm cười, tay luồn vào mái tóc cô, nhẹ như vuốt ve cỏ mềm:
“Em trốn cũng không giấu được dấu hôn đâu. Trên vai còn đậm lắm. Có muốn tôi lấy kem che khuyết điểm cho em không?”
Gia Miên “A!” một tiếng, kéo chăn chùm kín đầu. Nhưng chưa kịp trốn, cô đã bị anh kéo ra khỏi ổ, ép nằm ngửa ra, cả người lại rơi vào tầm mắt sâu như biển đêm của anh.
Dịch Xuyên khẽ nhíu mày, ngón tay vuốt dọc sống mũi cô:
“Em có biết…” – Anh cúi xuống, giọng thấp như gió ma sát da thịt – “Tối qua, mỗi lần em gọi tên tôi, là mỗi lần tôi nghĩ mình sẽ không dừng lại nổi.”
---
Gia Miên chưa kịp vùng ra thì cả người đã bị Dịch Xuyên đè xuống. Chăn bị kéo hẳn xuống chân giường. Áo ngủ cô mỏng manh, dây vai trễ khỏi vai từ lúc nào, để lộ dấu đỏ loang lổ chưa kịp mờ.
“Dịch Xuyên— anh…”
“Anh gì?” – Giọng anh trầm thấp, ánh mắt lạnh hơn ban nãy, nhưng không phải giận. Là ghen. Là chiếm hữu. Là cái thứ đen tối đàn ông mang trong máu khi biết người phụ nữ dưới thân là của mình.
“Em nhìn lại mình đi.” – Anh ghé sát, kéo cổ áo cô xuống. “Trên người em, toàn là dấu vết của tôi. Tối qua em gọi tên tôi, rên vì tôi, bây giờ lại dám nói anh về phòng?”
Gia Miên quay mặt đi, nhưng một bàn tay đã siết lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhìn cho rõ. Người làm em cả đêm không xuống giường nổi là ai.” – Dịch Xuyên nhấn từng chữ, môi kề sát, giọng trầm như dội thẳng vào xương.
Gia Miên rụt rè chống tay đẩy anh ra, nhưng vừa nhích một chút đã bị anh siết eo kéo ngược lại, đầu gối anh chen giữa hai chân cô, không cho cô trốn.
“Anh chỉ làm tôi đau thêm thôi đấy…” – Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, mắt đỏ hoe, vừa ngại vừa tức.
“Đau?” – Dịch Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt như dã thú khi nghe con mồi r*n rỉ. “Vậy mà tối qua cứ xin tôi đừng dừng. Miên Miên ngoan của tôi, em quên ai nói ‘thêm nữa’ mấy lần rồi à?”
Gia Miên xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhưng người đàn ông trên người cô không có ý định dừng lại. Anh cúi xuống, liếm nhẹ lên một dấu hôn nơi xương quai xanh:
“Những dấu này vẫn chưa đủ. Em còn dám mặc áo cổ trễ đến trường? Em muốn người khác nhìn thấy?”
“Không có! Tôi… không có!” – Cô hoảng hốt lắc đầu.
“Vậy để tôi dạy lại em một chút...” – Giọng anh trầm khàn, ngón tay lạnh quét qua da thịt cô như tuyết tan trên lửa.
Gia Miên mở to mắt:
“Anh lại muốn…”
“Muốn đóng dấu thêm thôi.” – Dịch Xuyên cúi xuống, giọng cợt nhả nhưng ánh mắt sắc như dao – “Để ai nhìn em cũng biết: người phụ nữ này, là của ai.”
---
Gia Miên cẩn thận nâng chiếc áo vest, giúp anh mặc từng tay áo. Ngón tay cô run nhẹ, nhưng không phải vì sợ.
Dịch Xuyên cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong nhè nhẹ, “Tay còn run, không phải do mệt đấy chứ?”
Gia Miên không trả lời, chỉ khẽ cài khuy áo. Khi xong, anh không vội rời đi, mà cúi xuống nhét vào tay cô chiếc điện thoại.
“Của em.”
Gia Miên sửng sốt ngẩng lên.
“Bắt đầu từ hôm nay, tám giờ tối gọi cho tôi. Không phải nhắn, không phải facetime. Gọi điện. Giọng em, tôi mới dễ ngủ.”
Cô gật đầu, môi mấp máy.
Dịch Xuyên cúi thấp, hơi thở lướt qua tai cô, “Không có miệng à?”
“…Vâng.”
---
Dịch Xuyên cúi đầu, chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, từng động tác mang theo khí chất người từng quen với việc ra lệnh. Anh không nhìn cô nữa, nhưng giọng nói vẫn ném xuống như một chiếc móc câu bén ngót:
“Sau này nếu tôi gọi mà em không bắt máy…”
Ngừng một nhịp.
“…Tôi sẽ đến tận nơi, làm em đến khóc ngay tại đó.”
Gia Miên siết nhẹ chiếc điện thoại trong tay, ngón tay đột nhiên lạnh toát. Cô biết anh không hề nói đùa. Một tháng qua anh cắt đứt mọi liên lạc của cô với bên ngoài, ép cô rơi vào trạng thái lệ thuộc tuyệt đối – giờ lại đưa cô chiếc điện thoại như thể ban ơn, nhưng kèm theo là dây xích vô hình quấn chặt.
Cô cúi đầu nhỏ giọng:
“Tôi biết rồi.”
Dịch Xuyên hài lòng vì sự phục tùng ấy. Anh cúi người, vuốt lại lọn tóc rối của cô, giọng nói dịu hơn nhưng vẫn áp chế:
“Phải học cách nói chuyện. Tôi không thích em cứ im lặng.”
Dứt lời, anh nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, chậm rãi cài nút măng sét rồi quay người bước ra cửa.
Nhưng vừa đặt tay lên chốt cửa, anh khựng lại.
“…Tôi đi rồi, em sẽ nhớ tôi không?”
Gia Miên đứng yên một lúc lâu. Rồi rất khẽ, như thì thầm:
“Có.”
Dịch Xuyên không quay đầu, chỉ nhếch môi cười nhạt, để lại một câu cuối cùng:
“Đừng học cách nói dối, Gia Miên. Em không giỏi.”
---
Gia Miên nghe thư ký anh nói rằng Dịch Xuyên đi công tác, mười ngày.
Cô không rõ vì sao lòng lại trống rỗng kỳ lạ. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi, điện thoại cũng không đổ chuông thêm lần nào kể từ tối hôm đó. Nhưng mỗi tám giờ tối, cô vẫn mở điện thoại ra, nhìn vào màn hình sáng trưng như đang đợi một điều gì đó. Rồi lại tắt máy, không dám chủ động bấm gọi.
Những ngày tiếp theo ở trường, không ai còn xì xào sau lưng cô nữa.
Không có ánh mắt nào soi mói, cũng không còn tin đồn nào râm ran nơi hành lang. Mọi thứ đột ngột trở lại yên tĩnh như chưa từng có sóng gió. Ngay cả một vài giáo viên khó tính cũng không còn tỏ vẻ nghi ngờ hay khinh khỉnh với cô – trái lại, còn bắt đầu trở nên khách khí.
Gia Miên biết không phải vì họ thay đổi.
Mà là vì anh.
Dịch Xuyên đã cho người xử lý sạch sẽ tất cả mọi dấu vết – từ bài đăng, hình ảnh, đến những kẻ lan truyền. Không ai dám nhắc đến cái tên Gia Miên cùng mấy từ "bị bao nuôi" nữa. Có kẻ bị đình chỉ học vì "hành vi xúc phạm người khác", có người thì nhận được điện thoại cảnh cáo từ chính gia đình.
Chỉ cần một cái gật đầu của anh, cuộc đời người khác có thể rẽ hướng.
Một bạn nữ trong lớp từng cười khẩy khi nhìn cô, bây giờ lại bắt đầu dè dặt bắt chuyện, giả vờ thân thiện. Gia Miên không đáp, nhưng cũng không từ chối thẳng. Cô không ngốc – cô hiểu thế giới này vận hành như thế nào.
Buổi chiều ngày thứ bảy kể từ khi Dịch Xuyên đi công tác, điện thoại cô rung lên đúng tám giờ.
Là một tin nhắn từ một dãy số không lưu tên.
> “Vì sao không gọi?”
Cô ngơ ngác nhìn dòng chữ ấy một lúc lâu, rồi run tay gõ lại:
> “Tôi không muốn làm phiền anh.”
Tin nhắn trả lời đến gần như ngay lập tức.
> “Gọi. Ngay.”
Gia Miên hít sâu một hơi, bấm nút gọi. Chuông chỉ đổ đúng một lần.
Đầu bên kia, giọng đàn ông trầm khàn quen thuộc vang lên:
“Em quên rồi à, tôi đã nói gì?”
“Tôi…”
Cô ấp úng.
“Tôi đã bảo tám giờ tối mỗi ngày, gọi cho tôi. Em im lặng bảy ngày.”
Anh dừng một chút rồi lạnh nhạt hỏi:
“Em không nhớ tôi?”
Giọng nói quá lạnh khiến cổ họng cô nghẹn lại, cuối cùng vẫn chỉ có thể mềm giọng thốt lên một tiếng:
“Có…”
---
Hơn tám giờ tối, chuông video call vang lên đúng giờ. Gia Miên ngồi trước màn hình, mái tóc dài buông xõa, trên người là áo ngủ kín đáo, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi. Mấy giây sau, Dịch Xuyên hiện lên, gương mặt vẫn lạnh nhạt như thường, đang ngồi trên ghế sofa trong khách sạn, áo sơ mi chưa cài hết nút.
Giọng anh trầm thấp vang lên, không mang theo biểu cảm:
“Trong mấy ngày tôi đi, em có nói chuyện với đàn ông nào không?”
Gia Miên khựng lại. Mím môi, cô lắc đầu, nhưng nhớ ra camera vẫn đang mở, lại vội vàng nói nhỏ:
“Không… không có.”
Dịch Xuyên cau mày: “Nói rõ.”
Biết giấu cũng không giấu được, Gia Miên rụt rè kể:
“Hôm qua có một bạn nam hỏi bài ở thư viện… tôi chỉ nói hai câu. Còn hôm nay… tôi có chỉ đường cho một bác tài xế bị lạc vào trong trường.”
Dịch Xuyên không đáp ngay, ánh mắt sắc lạnh quét qua màn hình như thể có thể xuyên qua, nhìn thẳng vào tim cô. Ánh mắt ấy khiến Gia Miên căng thẳng đến mức nắm chặt gấu áo, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Vài giây sau, anh bỗng khẽ cười, một nụ cười không rõ là giễu cợt hay hài lòng:
“Cũng biết tự khai rồi à.”
Cô đỏ mặt, không dám nói gì thêm. Anh tựa người ra sau, tiện tay rót một ly rượu vang, rồi lại nhìn cô, như nhớ ra gì đó, hơi nheo mắt:
“Em không bôi thuốc?”
Gia Miên sững lại, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống ngực. Mặc dù đã qua một tuần, mấy dấu vết xanh tím vẫn chưa tan hết. Cô lí nhí:
“Có… nhưng tôi bôi nhẹ, sợ đau.”
Dịch Xuyên im lặng một chốc, như đang nén tiếng thở dài. Rồi anh đặt ly rượu xuống bàn, giọng dịu lại một cách bất ngờ:
“Mai tôi về. Để tôi bôi cho.”
Nghe đến đó, lòng Gia Miên khẽ chùng xuống. Không biết là sợ, là lo, hay là… chờ mong. Sau khi cúp máy, cô ngửa đầu nhìn vào góc trần – nơi camera nhỏ xíu vẫn nhấp nháy ánh đỏ mờ – rồi mới nhẹ nhàng tắt đèn, nhắm mắt nằm xuống giường.
Mỗi tối, đều là anh gọi. Cô không bao giờ dám quên, không bao giờ dám trễ. Và anh – kẻ vừa độc đoán như một ông chủ, lại có thể cúi đầu vì những vết bầm nhỏ bé trên ngực cô – lúc nào cũng khiến trái tim cô rối loạn như thế.
---
Dịch Xuyên trở về không báo trước, cửa vừa khóa lại đã cúi người bế Gia Miên lên, ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ. Không cho cô kịp nói một câu, không hỏi một lời, chỉ có cánh tay siết chặt và ánh mắt như dồn nén suốt mười ngày xa cách.
Cả quá trình đều là anh dẫn dắt. Mỗi lần thở dốc, mỗi tiếng nghẹn ngào đều bị anh nghe vào tai, ghi vào tâm trí, như xác nhận rằng cô vẫn thuộc về anh.
Sau khi buông tay, Gia Miên mệt lả trong vòng tay anh, thậm chí chưa kịp mở mắt đã bị anh bế lên. "Đi tắm trước đã." Anh thì thầm bên tai cô, vừa hôn lên bờ vai in dấu tay mình.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên ba lần, rõ ràng và có phần thúc giục.
Dịch Xuyên cau mày, nhưng không bực bội. Anh khoác áo choàng tắm, cúi người quấn chăn lại cho Gia Miên, cẩn thận như đang bọc lấy một món tài sản riêng tư quý giá. Cửa mở ra, Dịch Hân đứng bên ngoài, giọng điệu chẳng chút khách khí:
“Suốt cả tuần anh đi em đều ngoan ngoãn, còn chăm sóc cho cô ta. Anh trả lại thẻ cho em được không?”
Dịch Xuyên nghiêng người, ra hiệu cho cô vào. Mùi ái tình trong phòng chưa kịp tan hết, Dịch Hân nhíu mày định quay đi thì giọng anh vang lên lạnh lùng:
“Nếu đến xin, thì vào xin Gia Miên.”
Gia Miên vẫn đang ngồi trên giường, quấn chăn kín người, đôi mắt trong veo mở lớn khi thấy Dịch Hân bước vào. Dịch Hân liếc cô, im lặng vài giây rồi cúi đầu: “…Xin lỗi vì những chuyện trước đây.”
Khác hẳn với thái độ miễn cưỡng mọi khi, lần này lời xin lỗi lại rõ ràng và thật lòng.
Dịch Xuyên bước tới két sắt, mở ra, lấy ra cả một xấp thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng. Không hỏi, không giải thích, chỉ bước đến, thả từng chiếc một vào tay Gia Miên.
“Em cho nó đi.”
Gia Miên ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này anh mới quay sang Dịch Hân, giọng điệu không còn mềm mỏng:
“Từ nay anh không muốn thấy em bắt nạt người khác lần nào nữa. Đặc biệt là Gia Miên.”
Anh dừng lại một chút rồi nói rõ từng chữ, đủ để Dịch Hân tái mặt:
“Sau này em có tiền tiêu vặt hay không, sẽ tùy thuộc vào cô ấy.”
---
Dịch Hân vừa rời khỏi phòng, cửa khép lại thì tiếng khóa cũng vang lên cùng lúc Dịch Xuyên quay người lại.
Không một câu thừa thãi, không một ánh nhìn báo trước, anh bước nhanh về phía giường.
Gia Miên còn chưa kịp kéo chăn lên cao đã bị anh vén xuống, thân thể mảnh mai gần như bị kéo trượt về phía anh.
“Còn trốn?” Giọng anh trầm khàn vì dục vọng bị dồn nén quá lâu, xen chút trêu chọc nhẫn nhịn.
Không đợi cô đáp lại, Dịch Xuyên cúi đầu ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, tay anh trượt dọc sống lưng cô rồi kéo cô áp sát lên người mình. Gia Miên khẽ rên lên một tiếng, không phải vì đau, mà vì cảm giác lành lạnh của ngón tay anh chạm lên vết bầm chưa tan trên ngực.
“Vẫn chưa bôi thuốc sao?” Giọng anh thấp hẳn xuống, ánh mắt lướt qua làn da trắng mịn mà vẫn còn vết xanh nhàn nhạt. Nhưng lần này anh không nói gì thêm. Bàn tay to lớn siết lấy eo cô, không để cô có đường lùi, trực tiếp tiến vào như đang muốn trừng phạt sự xa cách suốt mười ngày qua.
Gia Miên không còn ngây ngô như những lần đầu. Dù thân thể vẫn run rẩy vì cảm giác căng chặt bị chiếm giữ đột ngột, nhưng cô đã biết cách ôm lấy cổ anh, cắn nhẹ lên vai anh khi kho*i c*m ập đến từng đợt.
Dịch Xuyên nhận ra điều đó, ánh mắt tối sẫm thêm mấy phần. Cô gái trong ngực anh không còn là con thỏ nhỏ luôn khóc lóc van xin nữa. Cơ thể cô đã bắt đầu nhớ anh, mềm mại, ướt át, nhạy cảm hơn hẳn.
Tiếng thở dốc đan xen, mùi tình dục trở nên nồng nặc, những tiếng va chạm ướt át và tiếng da thịt chạm nhau vang vọng trong căn phòng kín.
Anh không dừng lại dù cô đã gần như mềm oặt trong ngực mình. Ngón tay anh trượt theo vết nước mắt nơi khóe mắt cô, cúi đầu liếm nhẹ, không dịu dàng, chỉ là một cách đánh dấu mới.
“Lần sau anh đi công tác, em ngoan một chút. Đừng để anh phải kiểm tra camera nhiều như vậy.”
---
Nước ấm xối nhẹ trên người, tiếng nước rơi lách tách lên nền đá cẩm thạch. Gia Miên ngồi dựa lưng vào tường, đôi chân trần khép lại theo bản năng. Toàn thân cô mềm rũ, ngón tay bám lấy mép bồn nhưng không còn chút sức lực nào.
Dịch Xuyên ngồi xổm trước mặt cô, cơ thể cao lớn che khuất ánh sáng trần, khiến bóng anh phủ kín lên dáng người nhỏ bé của cô.
Không nói gì, anh đưa tay nắm lấy cổ chân cô kéo nhẹ, khiến cô thuận theo ngã người ra sau, thân dưới lập tức mở ra, làn da trắng hồng lấm tấm vết đỏ tím vừa mới in hằn.
Gia Miên nín thở, cổ họng khô khốc, ánh mắt lảng tránh khi anh nhúng tay vào nước rồi cúi đầu xuống.
“Đừng co người lại,” anh ra lệnh, giọng lạnh như cắt, nhưng động tác lại chậm rãi đến bất ngờ.
Ngón tay anh trượt vào, chậm chạp thăm dò nơi sâu nhất, kéo theo chất lỏng trắng đục còn sót lại chảy ra. Gia Miên cắn môi dưới, cả người nóng rực vì xấu hổ, nhưng lại không thể phản kháng.
“Lần sau biết lo cho mình chút.” Anh trầm giọng, ngón tay không ngừng ra vào, không mang theo kho*i c*m mà chỉ có sự dọn sạch tỉ mỉ đến mức tàn nhẫn.
Cô rùng mình khi anh rút tay ra, rồi lấy khăn sạch thấm khô, sau đó mở nắp một tuýp thuốc mỡ.
“Tách ra.” Anh lạnh lùng nói, không để cô có quyền từ chối.
Gia Miên nghe lời, cố gắng dang hai chân, thân thể khẽ run vì lạnh và cả xấu hổ. Dịch Xuyên nghiêng người, một tay giữ lấy đùi cô, tay còn lại cẩn thận bôi lớp thuốc mỏng lên nơi sưng đỏ.
Thuốc lạnh, ngón tay anh lại nóng, trái ngược rõ rệt khiến cô hít vào một hơi.
“Chỗ này bị rách một chút. Đừng động vào, để tự lành.”
Anh không nhìn cô, cũng không hôn cô như những lần trước, chỉ đứng dậy, lấy áo choàng tắm quấn lên người cô rồi bế bổng lên khỏi sàn.
“Ngày mai đừng rời giường. Buổi trưa anh về.”
---