Tiết đầu tiên vừa điểm danh xong, cửa lớp bật mở.
Gia Miên bước vào, vẫn là bộ đồng phục đơn giản như mọi ngày, tóc buộc thấp sau gáy, mặt mày bình tĩnh, chẳng son phấn gì, nhưng chỉ một món phụ kiện trên cổ tay trái đã khiến cả lớp sững sờ.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe mặt số ngọc trai ánh bạc, mẫu giới hạn toàn cầu chỉ sản xuất đúng ba cái, mà trong đó, một cái… đang nằm trên tay Gia Miên.
Dịch Hân vô thức quay phắt đầu lại, ánh mắt dừng trên cổ tay cô, trong mắt lập tức hiện rõ vẻ khiếp ngạc và không tin nổi. Cô gái ấy rõ ràng là một con nhím nhỏ hay cúi đầu không dám lên tiếng, sao hôm nay lại…
Mắt Dịch Hân như muốn trợn lên, đang định mở miệng mắng thì bỗng thấy từ cửa sổ lớp học, thấp thoáng vài người mặc đồ đen đứng ngoài hành lang, dáng vẻ lạnh lùng, mỗi người đều đeo tai nghe bluetooth, rõ ràng không phải học sinh bình thường.
Cô lập tức siết chặt tay.
Lời anh cô nói hôm qua như một nhát roi quất thẳng vào trí nhớ:
> “Đừng động vào người của anh. Nếu em còn muốn nũng nịu sống yên trong nhà họ Dịch, thì giữ cái miệng em lại.”
Dịch Hân cắn chặt răng, giận đến tay run lên nhưng vẫn phải cố nuốt cục tức xuống. Cô vẫy tay gọi:
“Gia Miên, qua đây ngồi.”
Gia Miên khựng lại nửa giây rồi cũng đi đến, im lặng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dịch Hân.
Không khí giữa hai người như có dòng điện vô hình chạy qua.
Dịch Hân liếc nhìn đồng hồ trên tay cô, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn không nói thêm lời nào.
Chỉ là sau một lúc, cô nghiêng đầu, giọng thấp đủ chỉ hai người nghe thấy:
“Đồng hồ của tôi, cô đừng tưởng đeo được là có thể trèo cao. Anh tôi sẽ không bao giờ thật lòng với loại người như cô.”
Gia Miên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh lạ thường.
“Phải không?” – Cô nhẹ giọng, mắt vẫn nhìn thẳng bảng – “Vậy sao hôm qua anh ấy lại dùng tay... khiến tôi khóc cả tiếng mà không dừng lại?”
Dịch Hân biến sắc.
---
Dịch Hân đẩy Gia Miên vào góc khuất của lớp, ép sát tai cô, giọng nhỏ nhưng đầy căm phẫn:
“Cô có biết xấu hổ không? Cô dám quyến rũ anh tôi à?”
Gia Miên nghiêng đầu tránh hơi thở gấp gáp của cô, khẽ đẩy ra:
“Cô đi mà quản anh cô.”
Một tiếng chát vang lên, không khí như đông cứng.
Dịch Hân vừa dứt tay, chưa kịp nói thêm, thì ngoài cửa lớp vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một nam sinh lạ mặt bước vào, mặt không biểu cảm, đưa điện thoại ra trước mặt Dịch Hân.
Trên màn hình là hình ảnh cô vừa vung tay tát Gia Miên — rõ nét đến từng biểu cảm.
Giọng người kia rất bình tĩnh:
“ Dịch tiểu thư, tiên sinh dặn tôi mang thứ này cho cô xem. Bên ngoài có người đợi đưa cô về Dịch trạch.”
Dịch Hân tái mặt, môi run rẩy:
“...Không... không phải tôi—”
Cậu ta cắt lời:
“Tiên sinh không cần cô giải thích.”
Gia Miên vẫn cúi đầu, tay ôm má, không nói gì.
Một lúc sau, Dịch Hân cắn môi, cuối cùng đành đi theo người kia. Trước khi ra khỏi lớp, cô ngoái đầu lại, ánh mắt đỏ hoe:
“...Cô sẽ phải hối hận.”
---
Buổi chiều, Gia Miên vừa đẩy cửa bước vào nhà, chưa kịp thay giày thì giọng Dịch Xuyên đã vang lên từ sofa phòng khách:
“Qua đây.”
Giọng anh trầm, lạnh, rõ ràng là đang giận.
Gia Miên giật mình, bước chân chậm chạp, không dám nhìn thẳng anh. Vừa đến gần, Dịch Xuyên đã kéo cô ngồi xuống đùi mình, cánh tay rắn chắc giữ chặt eo cô, không cho cô chạy.
Soạt—
Váy bị anh cởi ra dễ như trở bàn tay.
“Không phải anh đã nói, nếu nó còn dám đánh em, em cứ tát lại nó à?”
"Tôi..." Gia Miên lí nhí, nước mắt lập tức rưng rưng.
“Tôi không dám...”
Bốp! Bốp!
Hai cái tét mông dứt khoát vang lên trong phòng khách yên ắng. Gia Miên đau đến nín thở, nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
“Em khóc cái gì? Người đau hơn là anh.”
Dịch Xuyên ném váy lên sofa, kéo cô đứng dậy, ôm thẳng lên phòng ngủ tầng hai.
Cửa phòng vừa đóng, anh đã đè cô xuống giường, giọng khàn đi vì tức và dục vọng chồng lấn:
“Em càng chịu đựng, người ta càng ức hiếp em.”
“Anh bảo vệ em, không phải để em cúi đầu trước ai.”
Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nóng bỏng. Môi anh cắn lấy môi cô, từng nút áo bị tháo ra gấp gáp, như trút giận. Gia Miên vừa khóc vừa cắn môi, nhưng không dám phản kháng.
Đúng lúc quần áo gần như đã bị anh tháo sạch, chuông điện thoại vang lên.
Màn hình hiện lên hai chữ: Dịch Hân.
Dịch Xuyên không định nghe, nhưng cô gọi liên tục ba lần.
Anh rút điện thoại, trượt trả lời, giọng vẫn lạnh:
“Nói.”
"Anh cắt tiền tiêu vặt của em?!" Dịch Hân hét lên bên kia đầu dây, “Cả mấy thẻ phụ cũng bị khóa hết! Anh điên à!”
“Tỉnh táo hơn rồi nhỉ. Biết đau là tốt.”
“Em chỉ... chỉ là—”
"Dám đánh người của anh, còn muốn nói điều kiện với anh?" Dịch Xuyên ngắt lời, ngữ điệu âm trầm, “Từ giờ trở đi, em chỉ được nhận đúng sinh hoạt phí cố định mỗi tháng. Mọi khoản khác, tự nghĩ cách mà sống.”
"Anh!" Dịch Hân tức đến mức nghẹn lại, “Vì con nhỏ đó, anh muốn ép chết em?”
Dịch Xuyên không trả lời, ngắt máy.
Anh đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, quay lại nhìn Gia Miên đang quấn chăn, mặt vẫn còn vệt nước mắt, ánh mắt run rẩy.
“Không ai được phép ức hiếp em, kể cả người nhà anh.”
Rồi anh cúi xuống, tiếp tục phần trừng phạt còn dang dở.
---
Buổi tối hôm đó, cơn giận chưa nguôi, Dịch Hân đẩy cửa bước vào nhà, vừa kịp nghe thấy tiếng người con gái nức nở khe khẽ vọng từ phòng khách. Cô khựng lại nơi hành lang.
Giọng của Gia Miên…?
Rèm cửa buông nửa kín, ánh đèn vàng nhạt phủ lên đường nét sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi trên sofa. Dịch Xuyên cởi bỏ áo vest, tay vẫn giữ lấy cổ tay của Gia Miên, kéo cô áp sát vào người. Mái tóc dài che đi gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, giọng cô khản đặc, gần như là van nài:
> “Tôi xin lỗi rồi mà… Đừng… Tôi đau…”
Dịch Xuyên cười nhạt, giọng lạnh lùng như gió đêm xuyên qua kẽ lá:
> “Bị người ta bắt nạt xong chỉ biết trốn ở nhà khóc, em nghĩ thế là xong à?”
Tay anh siết chặt lấy eo cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình. Gia Miên hoảng hốt lắc đầu, muốn né tránh nhưng không thể.
> “Tôi biết lỗi rồi, thật sự biết rồi...”
Ngoài cửa, Dịch Hân đã đứng chết lặng. Cô chưa từng thấy anh trai mình như vậy – ánh mắt vừa lạnh vừa dịu dàng, như thể đang trách móc... lại như đang dỗ dành. Mà người con gái kia, lại là Gia Miên.
Một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng Dịch Hân. Cô siết chặt quai túi, quay đầu rời khỏi, bước chân rối loạn mà bối rối, lần đầu tiên không rõ rốt cuộc là ai quyến rũ ai.
---
Sáng hôm sau, Gia Miên không đến trường như thường lệ. Sau một đêm dài trằn trọc và mệt mỏi, cô vừa mệt vừa xấu hổ không dám ngẩng mặt nhìn ai. Nhưng đến gần trưa, một chiếc xe Maybach đen bóng dừng trước cổng trường nữ sinh danh tiếng ở thành phố.
Cửa xe mở ra, Dịch Xuyên bước xuống, dáng người cao lớn cùng khí thế lạnh lùng khiến cả sân trường như đông cứng lại. Anh vòng sang bên kia xe, mở cửa, cúi người dắt Gia Miên xuống. Cô đi bên anh, tay vẫn còn in vết hằn đỏ mờ mờ do đêm qua bị giữ chặt.
Không khí im lặng đến ngột ngạt. Dịch Hân từ xa vừa bước ra khỏi lớp học, thấy cảnh đó liền khựng lại. Cô bĩu môi rõ ràng khó chịu, nhưng ánh mắt không còn cái căm ghét dữ dằn như hôm trước. Không phải cô đã mềm lòng—mà là sợ. Cô biết rõ, hôm qua sau khi trở về, toàn bộ tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, thậm chí xe riêng và người giúp việc đều bị anh hai ra tay "đóng băng".
Gia Miên hơi nép sát vào người Dịch Xuyên khi thấy Dịch Hân. Cô tưởng anh chỉ đưa mình tới cổng, ai ngờ tay anh đè nhẹ lên vai cô, cúi đầu thấp giọng nói:
– “Tự đi vào, không ai dám làm gì em nữa đâu.”
Anh không cần nói thêm, chỉ cần ánh mắt ấy liếc một vòng, cả sân trường đã cúi đầu im lặng. Và ngay cả Dịch Hân, cuối cùng cũng quay người đi thẳng, không để lại một câu nào.
---
Gia Miên vừa bước qua cổng trường đã cảm nhận được bầu không khí khác thường. Nhóm nữ sinh hay tụm năm tụm ba hôm nay lại len lén nhìn cô rồi cúi đầu thì thầm. Một vài ánh mắt rõ ràng là khinh miệt, vài người còn không kiêng dè mà xì xào ngay khi cô đi ngang:
— “Chính là con bé đó hả? Hôm qua bị em gái của Dịch tổng tát ngay trước cổng trường mà hôm nay còn được người ta đưa tới tận nơi.”
— “Nghe nói là được bao nuôi đó. Em gái người ta bắt gian giữa ban ngày ban mặt.”
Gia Miên cắn môi, không dám ngẩng đầu. Cô biết dù có giải thích thế nào, cũng chẳng ai tin. Thậm chí chính cô cũng không biết nên gọi mối quan hệ này là gì.
Nhưng bất ngờ nhất là... giọng nói vang lên từ phía sau:
“Các cậu có quá rảnh không?” – Giọng Dịch Hân nhàn nhạt, nhưng đủ khiến người khác câm lặng.
Một bạn nam rụt rè nói: “Không phải cậu… từng không ưa cô ta sao?”
Dịch Hân nhếch môi: “Không thích là chuyện của tôi. Nhưng mấy lời mấy cậu đang nói đâu có đúng. Gia Miên là bạn thân của tôi, tôi biết rõ cô ấy thế nào. Cô ấy không bám ai cả, càng không có chuyện ‘bao nuôi’ gì hết. Đừng nói mấy lời rác rưởi như vậy nữa.”
Người nọ cứng họng, nhóm còn lại cũng im bặt. Ai cũng biết, dù là công chúa kiêu căng cỡ nào, Dịch Hân chưa từng đứng ra bênh ai, cũng chẳng bao giờ nhận ai là “bạn thân”.
Câu cuối cùng của Dịch Hân trước khi quay lưng rời đi, là:
“Với lại, Gia Miên là bạn gái của anh trai tôi.”
---
Mấy đứa còn lại cứng họng. Dịch Hân không nói thêm lời nào, đi thẳng đến kéo tay Gia Miên rời khỏi hành lang.
Đi được một đoạn, Dịch Hân mới nghiêng đầu thấp giọng:
— Tôi không thích cậu, nhưng tôi không mù. Tối qua tôi thấy rồi. Cậu bị ép. Tôi không bênh vì sợ anh trai tôi, mà vì tôi ghét nhìn người vô tội bị bôi nhọ.
Gia Miên không nói nên lời, mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên, cô thấy Dịch Hân không chua ngoa như mọi khi. Hơi lạnh đầu thu len qua khe áo, nhưng trái tim cô lại thấy ấm đến lạ thường.