Trưa hôm sau, có một nhóm người lạ xuất hiện trước cửa, tay xách túi lớn túi nhỏ. Không ai nói rõ họ đến làm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào rồi bắt đầu dàn ra lễ phục, đồ trang điểm cùng các hộp trang sức trên bàn. Gia Miên vừa bước từ phòng ngủ ra liền bị kéo đến ghế ngồi.
Một người trong số họ dịu giọng nói: “Tiểu thư đừng động đậy, chuẩn bị một chút thôi.”
Gia Miên không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng không ai trả lời thắc mắc của cô. Họ làm việc rất nhanh, động tác chuyên nghiệp và vô cùng tỉ mỉ. Đến lúc váy được mặc vào, mái tóc được uốn lượn gọn gàng, khuôn mặt được điểm nhẹ lớp son phấn, cô vẫn chưa được ai cho biết rốt cuộc mình đang chuẩn bị cho cái gì.
Cửa phòng mở ra lần nữa khi mọi thứ gần hoàn tất, Dịch Xuyên bước vào, người đàn ông cao lớn lạnh lùng sải bước đến cạnh cô. Anh không nói gì, chỉ cúi người nhìn lướt qua cổ váy, ngón tay lật nhẹ lớp vải mỏng để kiểm tra mấy dấu vết mờ nhạt trên xương quai xanh và ngực cô.
Gia Miên tưởng anh định làm điều gì đó xấu hổ trước mặt bao người, hoảng hốt đẩy anh ra. Cú đẩy tuy không mạnh nhưng đủ khiến anh lùi lại hai bước. Mọi người trong phòng nín thở, không ai dám lên tiếng.
Dịch Xuyên không nổi giận. Ánh mắt anh chỉ dừng lại một nhịp trên gò má cô rồi xoay người đi lấy áo khoác. Ra đến cửa, anh quay đầu lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng lại cúi thấp bên tai cô nói nhỏ, giọng khẽ như tiếng gió:
“Trở về sẽ phạt em.”
Chỉ một câu ngắn, không có tiếng trách mắng, càng không có sự dịu dàng. Nhưng lưng Gia Miên bỗng cứng lại, trái tim đập mạnh.
Anh nắm tay cô kéo đi, không giải thích, cũng không để cô hỏi.
Gia Miên im lặng, trái tim đập loạn lên vì câu nói kia, nhưng cũng không dám phản kháng.
Xe đưa họ đến một buổi đấu giá trang sức quy mô lớn. Ngồi trong hàng ghế VIP, Dịch Xuyên vẫn giữ dáng vẻ hờ hững, không biểu hiện quan tâm bất kỳ món trang sức nào. Người phụ trách đấu giá lâu lâu lại liếc xuống hàng ghế đầu, dường như rất mong đợi người đàn ông kia mở miệng.
Nhưng anh chỉ nghiêng đầu, lười biếng hỏi:
“Cái đó, em thích không?”
Gia Miên nhìn lên sân khấu, rồi lại nhìn anh, khẽ lắc đầu.
Cứ như thế lặp lại vài lần, anh như đã đoán trước được câu trả lời của cô, cũng chẳng thèm gặng hỏi thêm. Mãi cho đến khi một bộ trang sức bằng kim cương xanh được đưa ra, ánh mắt Dịch Xuyên mới thay đổi. Anh không hỏi cô nữa, mà trực tiếp đưa bảng giơ giá chốt ngay vòng đầu tiên — không trả giá, cũng không đợi.
Cả hội trường thoáng chấn động. Nhiều người vốn định cạnh tranh nhưng thấy Dịch Xuyên lần này mở miệng, mà từ đầu đến giờ anh im lặng không ra tay, liền ngầm hiểu món này anh phải có. Không ai dại gì tranh với người như anh — không thiếu tiền, lại không thiếu thủ đoạn.
Sau buổi đấu giá là tiệc tối trong đại sảnh khách sạn. Dịch Xuyên dẫn cô đi qua từng nhóm người, ai cũng nhìn Gia Miên bằng ánh mắt dò xét nhưng không ai hỏi. Họ đều ngầm hiểu: đây là “người mới” của anh.
Mãi đến khi một ông cụ được dìu từ thang máy xuống, Dịch Xuyên mới thật sự tỏ thái độ. Anh kéo tay cô, dắt đến trước mặt người kia, giọng điềm tĩnh mang chút cung kính:
“Ngài Tưởng, ông vẫn khoẻ ạ?”
Ông cụ gật đầu, ánh mắt nhìn Gia Miên đầy đánh giá.
Dịch Xuyên xoay người sang cô, vòng tay qua eo, nhẹ nhàng nhưng đầy sở hữu:
“Đây là bạn gái cháu, Gia Miên. Chào ông đi.”
Gia Miên ngước lên, mím môi một giây rồi ngoan ngoãn: “Cháu chào ông ạ.”
Ông cụ gật gù, ánh mắt rời khỏi cô, cười có hàm ý: “Con bé này ngoan đấy.”
Dịch Xuyên cũng không phản bác, chỉ siết eo cô một chút như khen ngợi sự phối hợp. Nhưng trong mắt anh, từng hành động nhỏ nhặt của cô đêm nay — ánh mắt ngoan ngoãn, thái độ biết nghe lời — đều đang từng chút trói chặt anh lại.
---
Căn phòng họp rộng rãi mang phong cách cổ điển, ánh đèn ấm áp hắt xuống bàn gỗ dài sáng bóng. Từ khi bước vào, Gia Miên vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Dịch Xuyên, hai tay đặt lên đùi, sống lưng thẳng tắp, không nói một lời.
Buổi đàm phán diễn ra suôn sẻ, lời nói qua lại giữa các bên đều gọn gàng, hiệu quả, mang đầy vẻ lịch thiệp của giới thương trường lâu năm. Sau khi đi đến thoả thuận, thư ký bắt đầu chỉnh lý lại nội dung hợp đồng, không khí trong phòng vì vậy cũng giãn ra đôi chút.
Lúc này, ông Tưởng quay sang Dịch Xuyên, giọng mang theo sự thân tình hiếm thấy:
— Dạo này sức khoẻ của ông nội cậu thế nào?
Dịch Xuyên hơi nghiêng đầu, khoé môi khẽ cong như có như không:
— Vẫn khoẻ ạ. Lão ngoan đồng tuổi lớn nhưng tính tình vẫn cố chấp, rày đây mai đó, suốt ngày đi chơi khắp nơi. Cháu cũng chẳng biết hành tung của ông nữa là.
Hai người tiếp tục trò chuyện một lát thì hợp đồng cũng được đưa đến. Sau khi tất cả đã ký tên, Dịch Xuyên vừa định kéo Gia Miên đứng lên thì ông Tưởng chậm rãi lên tiếng:
— Cô bạn gái này của cháu bao nhiêu tuổi? Là con cháu nhà ai vậy, sao ông chưa từng thấy mặt?
Dịch Xuyên không né tránh, từng câu trả lời đều rất rõ ràng, không nhanh không chậm.
Im lặng một lúc, ông Tưởng bỗng trầm giọng:
— Nếu Tiểu Tịch còn sống... chắc cũng lớn thế này rồi.
Nói rồi, ánh mắt ông rơi lên người Gia Miên. Qua một giây ngắn ngủi, ông nhìn sang Dịch Xuyên:
— Có thể để Tưởng gia nhận cô bé làm cháu gái nuôi không?
Câu hỏi ấy khiến mọi người trong phòng đều khựng lại. Dịch Xuyên không trả lời ngay. Anh nghiêng đầu, ánh mắt trầm lắng đặt lên gương mặt cô gái bên cạnh.
— Em thấy sao?
Gia Miên ngơ ngác, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng khiến cô khẽ lắc đầu.
Dịch Xuyên nhìn cô, rồi quay sang ông Tưởng, vẫn là nét mặt điềm đạm thường ngày. Không ai nói gì thêm. Không khí chỉ như bị gợn sóng một chút, rồi trở lại bình lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
---
Vừa về đến nhà, cửa chưa kịp đóng lại hoàn toàn, Gia Miên đã xoay người đối diện anh. Không đợi Dịch Xuyên lên tiếng, cô ngước mắt nhìn anh, rồi đưa tay tháo cúc áo khoác của mình, ngoan ngoãn nhỏ giọng:
“Em biết là em sai rồi…”
Cô bước đến gần, tự mình quỳ xuống, ngón tay mảnh khảnh lần tìm thắt lưng của anh, vừa cởi vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi ươn ướt như đang năn nỉ.
“Cho em tự xử… để anh đừng tức nữa, được không?”
Dịch Xuyên vẫn đứng yên, ánh mắt tối lại vì hành động bất ngờ này. Cơn giận chưa tan, nhưng rõ ràng ngọn lửa trong mắt đã chuyển hướng.
Suốt quá trình, Gia Miên hết mực phối hợp, không oán than, không tránh né, còn cố tình thở khẽ vào sát xương hông anh như thể đang lấy lòng. Mỗi lần ngẩng đầu liếc nhìn, ánh mắt cô vừa ngoan vừa mềm, như chú mèo con dâng bụng lên chờ được xoa đầu.
Dịch Xuyên nheo mắt, tay siết nhẹ gáy cô kéo lên. “Tưởng làm vậy là có thể chuộc tội?”
Gia Miên vùi đầu vào hõm cổ anh, khẽ gật đầu. “Chỉ mong anh nhẹ tay một chút…”
Anh cười trầm thấp, bế thốc cô lên rồi thả xuống sofa. “Nhẹ tay? Em chọn sai cách rồi.”
Cô vẫn còn thở dốc khi tưởng rằng hình phạt đã qua đi, chân mềm đến mức chẳng đứng nổi. Nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã kéo cô trở lại, lật người ép xuống, bàn tay lần dọc sống lưng cô rồi thì thầm:
“Vừa rồi là trừng phạt.”
Hôn nhẹ lên xương sống cô một cái, anh lại nói tiếp:
“Bây giờ… là lời cảm ơn anh cần được nhận.”
Gia Miên ngơ ngác định quay đầu lại, nhưng anh đã nghiêng sát tai cô thì thầm, giọng khàn đặc:
“Anh tốn mấy trăm nghìn đô cho em. Cả một lời cảm ơn cũng không nói được sao?”
Gia Miên cắn môi, thở gấp:
“Nhưng em không muốn nó…”
Dịch Xuyên khựng lại một giây, rồi bật cười khẽ, tiếng cười như phủ một lớp sương mỏng lạnh lẽo giữa đêm. Anh nghiêng đầu hôn lên bờ vai cô, thong thả đáp:
“Không sao. Anh muốn là đủ.”
---
Căn phòng chìm vào bóng tối dịu nhẹ, chỉ còn lại ánh đèn ngủ vương trên sống lưng mướt mồ hôi của Gia Miên. Cô nằm nghiêng, mệt mỏi đến mức chẳng buồn cử động, hàng mi khẽ run. Dịch Xuyên chống một tay lên đầu, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn cô, như con thú săn vừa được cho ăn no, thong dong mà vẫn rình rập.
Anh cất giọng trầm khàn, vừa như đùa cợt, vừa như cắm cờ:
“Có chỗ từng lạnh như băng, bây giờ lại biết ấm lên vì ai rồi…”
Ngón tay anh khẽ chạm vào hông cô, nhấn nhẹ một cái,
“Đất cằn mà được tưới đều, thì cũng biết mềm ra, đúng không?”
Gia Miên khẽ rụt lại, nhưng anh lập tức giữ chặt eo cô, siết nhẹ, tiếp tục giọng nói thấp như gió thổi bên tai:
“Ban đầu là trốn, sau đó là tránh, rồi cuối cùng lại tự mình tìm đường quay về. Em nói xem… đó là do ai dạy giỏi?”
Cô khẽ quay đầu, gối mặt vào khuỷu tay, không đáp.
Anh bật cười, cúi sát hơn, hơi thở phả lên vành tai cô như lửa nhỏ thổi qua tàn tro:
“Có lẽ em không nhận ra đâu, nhưng cơ thể em… đã sớm học cách nhớ tay anh rồi.”
Một khoảng lặng mỏng manh trôi qua, rồi anh lại nói, giọng gần như dịu dàng nếu không kèm theo cái siết ở eo:
“Cây non không buộc thì mọc lung tung. Anh không buộc, thì ai buộc em lại cho chắc?”
Gia Miên im lặng thật lâu, tưởng rằng anh cuối cùng cũng ngủ rồi, nhưng bàn tay vẫn đặt nơi eo cô, như móc neo găm xuống da thịt. Bỗng anh lại mở miệng, giọng lười biếng đến mức như đang kể chuyện cười giữa khuya:
“Lúc trước cứ tưởng là thú hoang, ai ngờ bây giờ lại biết ngoan ngoãn nằm trong lòng người khác, không động một tiếng.”
Gia Miên rúc mặt vào gối, không nhịn được thì thầm, giọng nghèn nghẹn:
“Là anh ép người ta nằm.”
Dịch Xuyên cười khẽ, tiếng cười trầm như nhấn chìm hết bóng tối:
“Anh mà không ép… thì em nghĩ sẽ có ai khác dám đến gần à?”
Anh nghiêng đầu, môi gần như lướt nhẹ qua hõm vai cô:
“Dấu răng còn chưa tan, mà em đã muốn quên người cắn à?”
Gia Miên cắn môi, giọng nhỏ như muỗi:
“Dấu đó… khó giấu…”
“Vậy thì đừng giấu.” Anh ngắt lời, âm cuối kéo dài như cắn xuống vành tai:
“Càng để người khác thấy thì càng đỡ có kẻ lầm tưởng em vẫn chưa có chủ.”
Cô thẹn đến mức quay đầu, giơ tay đẩy anh một cái, nhưng lại bị anh túm cổ tay kéo ngược về, ghì lên gối.
Dịch Xuyên không làm gì thêm, chỉ thở khẽ bên tai cô, lạnh như gió xuyên rừng:
“Thứ đã được dạy thuần rồi, thì phải biết nghe lời. Lúc cần ngoan, phải ngoan. Lúc anh muốn, đừng trốn.”
Gia Miên run lên, không biết là vì sợ, vì ngượng hay… vì thứ cảm xúc nào đó không thể gọi tên.
---
Sáng hôm sau, trời vừa tạnh mưa, Dịch Xuyên đã đích thân đưa Gia Miên đến trường.
Xe dừng ngay bên cổng phụ — khu ít người lui tới — nhưng anh vẫn xuống xe, cúi đầu chỉnh lại vạt áo khoác đồng phục cho cô. Động tác ấy nhìn qua chẳng khác gì một người anh trai chu đáo, nhưng chỉ cần để ý kỹ ánh mắt anh, sẽ thấy trong đó là một loại chiếm hữu gần như bản năng.
“Tan học anh cho người đón.”
Anh nói, ngữ điệu như thỏa hiệp, nhưng ánh mắt thì như mệnh lệnh.
Gia Miên chỉ dám gật đầu. Cô biết rõ, lời nói của Dịch Xuyên không có cửa thương lượng.
---
Tuy vậy, giữa trưa, khi mới hết tiết thứ ba, một vệ sĩ mặc thường phục đã gọi cô ra khỏi lớp. Không ồn ào, không khiến giáo viên nghi ngờ, chỉ là một mẩu giấy ngắn kẹp trong cuốn sách tham khảo:
“Dịch tổng muốn gặp.”
Gia Miên bị đưa lên xe đen đỗ sẵn ngay gần cổng sau, nội thất kín bưng, điều hòa mát lạnh. Cô không biết chuyện gì, chỉ nắm chặt quai balo, không dám hỏi.
Xe dừng tại bãi đỗ tầng hầm VIP của Dịch thị. Thư ký riêng của Dịch Xuyên đã đứng sẵn bên cửa thang máy nội bộ. Một người phụ nữ tóc búi gọn, sắc bén, giọng nói lịch sự nhưng không có nửa phần cảm xúc thừa.
“Gia Miên tiểu thư, mời theo tôi.”
Trên đường đi, không ai nói gì. Nhưng khi thang máy đến tầng trệt, đi ngang quầy lễ tân chính của Dịch thị, thư ký lại bất ngờ dừng lại. Cô xoay người, nhìn lễ tân viên đang đứng dậy cúi đầu chào, giọng rõ ràng:
“Tổng giám đốc có dặn. Từ giờ nếu Gia Miên tiểu thư đến, không cần đăng ký, trực tiếp đưa lên văn phòng anh ấy.”
Không khí trong sảnh như chững lại một nhịp.
Cô lễ tân gật đầu vội vã:
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng toàn bộ tầng trệt — vốn là nơi quyền lực được đo bằng từng bước chân đi ngang — đều đã ngầm ghi nhớ:
Đây là người của Dịch tổng. Không ai được phép hỏi lý do. Cũng không ai có quyền cản lại.
---
“Dịch tổng nói sau này cô muốn đến lúc nào cũng được.”
Lời vừa dứt, cửa văn phòng đã mở ra. Cô vừa bước vào thì cánh cửa lập tức đóng lại sau lưng.
Không có lời chào hỏi, không có cả ánh mắt thăm dò. Dịch Xuyên từ ghế chủ tọa đứng dậy, chỉ trong vài bước đã kéo cô vào lòng. Cà vạt còn chưa kịp tháo, áo sơ mi anh cũng không bung cúc, chỉ hôn mạnh mẽ lên môi cô, từng hơi thở đầy áp chế.
“Vừa nãy đang họp,” anh trầm giọng, ngón tay siết nhẹ cằm cô, “đột nhiên nhớ đến em... chịu không nổi.”
Anh đè cô lên sofa dài sát cửa sổ, nơi ánh sáng giữa trưa rọi vào, bao trùm thân thể mảnh mai của cô. Không hỏi, không đợi, dục vọng kéo đến nhanh như giông bão.
Đến khi Gia Miên khóc nấc lên, run rẩy không ngừng, anh mới chịu dừng lại một chút, ôm cô vào lòng để cô nghỉ ngơi. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, bàn tay anh lại trượt dọc sống lưng cô, giọng nói khàn khàn bên tai:
“Còn chưa đủ, em nghĩ chỉ một lần là xong sao?”
Gia Miên mím môi, định lùi lại, nhưng lại bị giữ chặt lấy eo.
“Anh đã nhịn cả sáng, không thể để em đi dễ vậy.”
Lần này, không còn là trừng phạt. Là chiếm hữu, là khát cầu, là sự lệch hướng không kịp quay đầu.
Cả căn phòng vẫn ngột ngạt dư vị của dục vọng. Ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu lên lớp da trắng nõn đang áp vào ghế sofa bằng da, nơi Gia Miên vừa nằm co quắp trong vòng tay anh, thân thể run nhè nhẹ. Một vùng tối sẫm trên ghế như bằng chứng của cơn khát thầm kín cô từng cố gắng chối bỏ nhưng rốt cuộc lại chính tay mình ôm lấy.
Dịch Xuyên đứng dậy, cài lại cổ tay áo, ánh mắt vẫn dừng lại trên thân hình bé nhỏ kia như thể đang suy xét xem có nên kéo cô vào vòng nữa hay không. Nhưng rồi anh rút điện thoại nội bộ, giọng trầm thấp, vẫn còn dư âm trầm khàn:
“Chuẩn bị quần áo mới cho Gia Miên tiểu thư. Cả tôi nữa.”
Đặt máy xuống, anh quay lại, chậm rãi cúi người, dùng đầu ngón tay lau đi vệt lệ còn vương nơi khoé mắt cô, động tác vừa dịu dàng vừa mang theo tính chiếm hữu lạnh lẽo.
“Thì ra,” anh cúi sát tai cô, khẽ thì thầm, “cơ thể em đã bắt đầu học được cách mời gọi... mà không cần phải lên tiếng.”
Gia Miên nắm chặt mép áo anh, không biết là vì xấu hổ hay vì muốn giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại sau bão giông. Nhưng ngay cả trong im lặng, cô cũng không phủ nhận.
Anh khẽ cười. “Tốt. Đừng quên cảm giác này. Rồi sẽ còn nhiều hơn thế.”
Gia Miên cắn môi, nước mắt bất ngờ trào ra. Không phải vì bị kéo đến giữa giờ học, không phải vì bị chiếm đoạt vội vã trong văn phòng... mà vì sự thật vừa hiện lên như một cú đánh nặng nề – cô không ghét điều này. Ngược lại... cơ thể lại khao khát hơn cô tưởng.
Cô bật khóc nức nở, như thể muốn trốn khỏi chính mình. Dịch Xuyên cau mày, giọng trầm thấp: “Im lặng, đừng để tôi nghĩ em lại đang đòi thêm một lần nữa.”
Gia Miên không cãi lại, nhưng nỗi hỗn loạn trong cô thì gào thét. Làm sao có thể chấp nhận được – cái cảm giác bị người ta chiếm giữ đến tận cùng lại khiến cô muốn nhiều hơn?
---
Buổi chiều trời đổ mưa nhẹ, giọt nước trượt dài trên ô cửa kính tầng cao, phản chiếu bóng dáng mảnh khảnh của cô gái đang ngồi trên sofa trong văn phòng Tổng Giám đốc. Gia Miên không nhìn mưa. Cô cúi đầu, tay đan chặt vào nhau, ngoan ngoãn như một con búp bê được đặt vào lồng kính.
Dịch Xuyên vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến, đứng dậy đi đến bên cô, múc cho cô vài thìa cơm trắng và canh gà trong hộp giữ nhiệt mà trợ lý đã chuẩn bị. Tay anh thuần thục, như đang cho một đứa trẻ ăn.
“Há miệng.”
Cô ngoan ngoãn nghe theo. Cơm vào miệng không mùi không vị. Nhưng anh nhìn, cô không dám nuốt qua loa. Cô không dám để mình gầy hơn nữa, không dám để bất cứ dấu hiệu nào khiến anh nghĩ cô đang chống đối — dù chỉ trong tiềm thức.
Ăn xong, Dịch Xuyên kéo nhẹ tay cô, ra hiệu đi theo. Xe đã chờ sẵn dưới toà nhà.
—
Phòng khám phụ khoa cao cấp của bệnh viện quốc tế nằm trong hệ thống Dịch thị, trắng đến mức lạnh lẽo. Không có bệnh nhân khác, không có tiếng ồn. Chỉ có bác sĩ riêng của anh, một phụ nữ trung niên có ánh mắt sắc bén và tay nghề được tuyển chọn kỹ càng.
Đây là buổi khám định kỳ mỗi tháng anh dành riêng cho cô.
Trong suốt buổi khám, Gia Miên gần như không thở. Đôi mắt mở to nhìn trần nhà, tay nắm chặt vạt váy bệnh viện.
“Niêm mạc hơi mỏng, cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn phát triển đầy đủ, cậu Dịch nên tiết chế lại.”
Giọng bác sĩ đều đều, không mang phán xét, chỉ như một ghi chú trong sổ y bạ.
Dịch Xuyên nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt không hề dao động. “Tôi biết.”
Nhưng chẳng ai tin rằng anh sẽ thật sự tiết chế.
Cô mặc lại quần áo, mỗi cử động đều cứng đờ, như đang diễn vai chính trong một cảnh phim quay chậm mà mình không thể cắt ngang. Đến khi ra xe, cô mới dám liếc trộm ánh mắt của Dịch Xuyên, nhưng bắt gặp anh đang mải xem báo cáo tài chính.
Cô lành lặn rời khỏi bệnh viện. Nhưng thứ gì đó trong cô dường như đã bị thay thế từ sau ngày hôm đó trên sofa — từ cơn rùng mình hỗn loạn giữa thân thể ướt át, cho đến khoảnh khắc cô không còn thấy ghê sợ bàn tay của anh.
Gia Miên cụp mắt. Cô sợ thứ bản thân vừa khám phá ra: khát vọng.
---
Chiếc xe đen bóng lướt qua cổng sắt rồi nhanh chóng khuất dạng nơi cuối con đường lát đá. Gia Miên đứng dưới mái hiên, tay vẫn giữ quai túi xách, mắt dõi theo ánh đèn hậu của xe anh đến khi hoàn toàn biến mất.
Cô không khóc. Cũng không giận. Chỉ là trong người có thứ gì đó đang trồi lên — mơ hồ và thiêu đốt. Giống như cơn đói, nhưng không dành cho thức ăn.
Vẫn là cảm giác đã bắt đầu từ buổi sáng, khi cô ngồi trên ghế khám lạnh ngắt, để mặc bác sĩ riêng của anh đưa ra hàng loạt dặn dò, còn Dịch Xuyên đứng sau lưng, im lặng đến mức khiến da đầu cô tê rần. Cô biết anh nghe rất kỹ, ghi nhớ từng lời, từng con số chỉ số nội tiết và thời điểm thích hợp nhất cho chuyện “kế tiếp”. Vậy mà khi rời khỏi bệnh viện, anh không hôn trán cô như mọi lần. Cũng không ôm. Chỉ mở cửa xe, nhét cô vào trong và dặn đúng một câu:
> “8h tối gọi video. Trễ một phút, ngày mai em không cần ra khỏi nhà.”
Nói rồi rời đi, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gia Miên đẩy cửa vào nhà, trong lòng rối như mớ chỉ rối bị thắt chặt bởi chính đôi tay mình. Cô biết rõ cơ thể đang phản ứng thế nào, sau hàng loạt đêm anh đẩy cô vào tận cùng cảm giác. Chiếc sofa trong phòng làm việc anh hôm qua... vẫn chưa ai thay mới. Đệm vải vẫn hằn dấu lõm nơi cô cong người, nơi nước mắt, mồ hôi và thứ ẩm ướt khác của cô trộn lẫn thấm sâu vào lớp lót dày. Dấu vết của dục vọng. Dấu vết của khao khát bị nhìn thấy, bị kiểm soát, bị yêu chiều đến mức mất phương hướng.
Cô rút điện thoại, nhấn vào danh bạ quen thuộc.
7:58 PM.
Chưa đầy hai phút. Nhưng tay cô run.
Mỗi tối, đúng tám giờ, cô đều phải gọi cho anh. Là quy tắc. Cũng là sợi xích.
Điện thoại vừa kết nối, màn hình bật sáng. Không có hình anh. Chỉ giọng nói trầm thấp vang lên, xen lẫn âm thanh bận rộn của khách sạn cao cấp:
> “Cởi áo khoác ra. Quay camera về phía giường.”
Gia Miên không hỏi tại sao. Cô chỉ làm theo. Cô học được từ rất sớm — không cần lý do, không cần giải thích. Anh là người ra lệnh. Cô là người tuân phục.
Mấy giây sau, giọng nói kia lại trầm thấp hơn nữa:
> “Em vẫn chưa tắm. Vẫn mặc váy anh cho em mặc từ sáng?”
> “...Vâng.”
> “Tốt. Giữ nguyên như vậy. Nằm xuống. Chân mở ra một chút. Để anh nhìn xem...”
Mắt Gia Miên cay xè. Không phải vì tủi thân. Cũng không phải vì ngại. Là vì cô thấy mình đang chờ đợi khoảnh khắc này, ngay cả khi chưa nhận ra.
Dịch Xuyên không cần ở cạnh cô. Chỉ cần một cuộc gọi, một mệnh lệnh — là cô đã trượt sâu vào cái hố mà anh đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu.
---