Buổi chiều, tan học về đến nhà, Gia Miên còn chưa thay đồng phục đã bị gọi xuống dùng cơm. Dịch Xuyên vẫn như thường lệ ngồi đầu bàn, áo sơ mi trắng cài kín cổ, tay lật từng trang tài liệu như thể hoàn toàn không bận tâm đến sự có mặt của cô.
Nhưng khi bữa cơm kết thúc, anh đột ngột đứng dậy, kéo tay cô giữ lại.
“Anh—”
Chưa kịp nói hết câu, Gia Miên đã bị đè xuống bàn ăn. Chiếc ghế ngã xuống sàn phát ra tiếng động chói tai, nhưng Dịch Xuyên không buông tay, chỉ nghiêng đầu hỏi khẽ:
“Em sợ bọn người làm nghe thấy?”
Gia Miên run rẩy gật đầu. Lúc này, nỗi xấu hổ như muốn đốt cháy cô từ trong ra ngoài.
“Anh đã bảo bọn họ lui cả rồi. Về dãy nhà sau.”
Lời nói thản nhiên như thể anh chỉ đang thông báo trời mưa. Nhưng ngay sau đó, tay anh đã siết lấy eo cô, kéo sát vào mình.
Gia Miên không dám phản kháng nữa. Mặt cô áp vào mặt bàn gỗ lạnh, môi hé ra thở dốc. Những kháng cự trong đầu bị kéo đứt từng sợi một, thay vào đó là tiếng thở gấp bị kìm nén và cơ thể đang dần phối hợp theo nhịp của anh.
Trong không gian chỉ còn tiếng thở, tiếng cọ xát gấp gáp và lời nói trầm thấp bên tai:
“Nhìn thẳng về phía trước, đừng né tránh.”
Một lúc sau, khi tất cả đã lắng lại, Dịch Xuyên mới ngồi xuống, nhẹ nhàng cài lại cổ tay áo, rồi hỏi như thể vừa nhớ ra:
“Hôm nay đi học lại thế nào?”
Gia Miên đang mặc lại váy, tay khựng lại, mắt đỏ hoe. Cô cắn môi, không trả lời.
Dịch Xuyên nghiêng người, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:
“Dịch Hân có nói gì với em không?”
---
Gia Miên không nói gì, chỉ khẽ rũ mắt, hàng mi vẫn còn vương chút ướt át. Dịch Xuyên ngồi bên mép bàn, kéo váy cô xuống một cách dứt khoát, giọng nói khàn khàn nhưng lạnh lùng như thể đang trừng phạt:
“Không nói à? Em tưởng im lặng là được tha sao?”
Cô rùng mình vì cú chạm có phần thô bạo của anh, thân thể lại một lần nữa bị kéo vào tiết tấu của anh. Tận đến khi kết thúc, hơi thở anh vẫn chưa ổn định, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh rồi dừng lại trên ngực cô, nhẹ vuốt ve rồi vỗ một cái như dấu ấn, giọng trầm thấp vang lên:
“Lần sau Hân Hân còn ăn hiếp em, cứ thẳng tay mà tát lại.”
Gia Miên định cúi đầu, nhưng cằm đã bị anh nâng lên. Dịch Xuyên nhíu mày nhìn chăm chăm vào mắt cô, hơi cúi xuống, lạnh nhạt hỏi:
“Nó đánh có đau không?”
Gia Miên cắn môi, không lên tiếng. Dịch Xuyên liếc mắt, với lấy điện thoại trên bàn, gọi thẳng:
“Sang nhà anh ngay. Mười phút.”
Không thèm để đối phương đáp, anh cúp máy, ném điện thoại xuống bàn, giọng dửng dưng như vừa gọi món ăn:
“Em gái anh cần được dạy lại cách cư xử với bạn gái của anh.”
---
Dịch Hân xuất hiện trong chưa đầy mười phút sau, còn chưa kịp đổi đồng phục, đôi giày cao gót bước lên sàn đá hoa cương vang lên từng nhịp lanh lảnh.
Vừa bước vào phòng khách biệt thự, cô đã thấy Dịch Xuyên ngồi thảnh thơi trên sofa, áo sơ mi đen còn chưa cài lại hết nút, bên cạnh là Gia Miên đang quấn tạm khăn lụa dài của anh.
Anh không nhìn lên, chỉ đưa tay chỉnh lại đồng hồ rồi buông một câu:
“Tháng này cắt hết tiền tiêu vặt. Patek Philippe anh cũng huỷ đặt rồi.”
Dịch Hân sửng sốt:
“Vì cô ta á? Anh—”
Cô chưa nói dứt câu, ánh mắt của Dịch Xuyên chậm rãi dời lên, lạnh đến mức như vừa từ hầm băng bước ra. Giọng anh không cao nhưng khiến cả căn phòng như lặng đi một nhịp:
“Hoặc em để cô ấy tát lại. Ngay bây giờ. Ngay trước mặt anh.”
Dịch Hân nắm chặt túi xách, mặt trắng bệch.
Dịch Xuyên khẽ nghiêng đầu, liếc Gia Miên:
“Em muốn chọn tay nào?”
---
Dịch Hân đứng chết trân.
Dưới ánh mắt của anh trai, cô gái từng được nuông chiều nhất nhà lại như bị dội một chậu nước lạnh. Không còn dám cãi, cô miễn cưỡng quay sang Gia Miên, cắn răng nói:
“…Xin lỗi.”
Gia Miên khẽ cúi đầu, không đáp. Dịch Hân tưởng như vậy là xong, định quay lưng thì giọng Dịch Xuyên đã vang lên, sắc như dao cắt:
“Anh cho em hai lựa chọn, không phải ba.”
Dịch Hân siết chặt nắm tay, môi run lên, cuối cùng bật khóc:
“Anh hết thương em rồi đúng không? Trước giờ có ai dám để người ngoài đánh em? Anh bây giờ vì cô ta mà—”
“Cô ấy làm gì em mà em đánh người?” Dịch Xuyên đứng dậy, tiếng giày da trầm thấp đạp xuống sàn khiến Dịch Hân hoảng sợ lui lại nửa bước. Anh cao hơn cô một cái đầu, lúc đứng trước mặt cô, cả khí thế như đè xuống:
“Dáng vẻ tiểu thư hào môn của em vứt sạch rồi đúng không?”
Anh cười lạnh, ngón tay thon dài nâng cằm em gái lên:
“Anh dạy em ra ngoài hống hách gây chuyện à?”
Dịch Hân bật khóc nức nở, nhưng không dám cãi lại nữa.
---
Mắng xong, Dịch Xuyên lạnh nhạt liếc Dịch Hân một cái, giọng ra lệnh không cho phản bác:
“Lên thư phòng, đợi anh.”
Dịch Hân còn định mở miệng, nhưng ánh mắt của anh đã đủ để khiến cô ngậm miệng, run rẩy gật đầu rồi đi trước.
Dịch Xuyên lúc này mới quay sang Gia Miên, ngữ khí dịu xuống nhưng vẫn là giọng cứng rắn không cho từ chối:
“Lên phòng tắm rửa đi, đồ anh đã sai người chuẩn bị.”
Gia Miên nhìn anh một cái, mím môi không nói gì, xoay người rời khỏi phòng khách.
…
Trong thư phòng, Dịch Hân đứng chờ trước bàn làm việc, thấy anh bước vào liền bĩu môi, hậm hực ngồi xuống ghế sô pha, giọng vẫn còn mang theo ấm ức:
“Em chỉ—”
“Im miệng.” Dịch Xuyên không nhìn cô, đi thẳng đến tủ gỗ phía sau bàn, mở khoá két rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng đồng hồ.
“Anh nói cho rõ.” Giọng anh lạnh như băng:
“Ở trường không được đụng đến cô ấy. Dù chỉ là lời nói.”
“Ít nhất là khi anh còn chưa chơi chán.”
Dịch Hân cắn môi, giọng như muốn khóc:
“…Vậy nếu sau này anh chơi chán rồi thì sao?”
Dịch Xuyên rút chiếc Patek Philippe dòng Twenty~4, phiên bản giới hạn mà cô nhắm từ đầu tháng, đặt lên bàn trước mặt cô, thản nhiên đáp:
“Chuyện sau này, em không cần quan tâm.”
Cô gái nhỏ vừa nãy còn khóc lóc giờ lặng im nhìn hộp đồng hồ, môi run lên, cuối cùng vẫn là đưa tay cầm lấy, mắt hoe đỏ, nhưng không dám nói thêm gì nữa.
---
Sau khi đuổi Dịch Hân lên xe quay về Dịch gia, Dịch Xuyên mới quay lại phòng khách lầu ba.
Cánh cửa mở ra, ánh đèn vàng dịu hắt xuống gương mặt yên tĩnh của Gia Miên. Cô đang khoanh chân trên sofa, đầu cúi thấp, tay cầm bút máy viết lại từng dòng bài học bỏ lỡ trong mấy hôm nghỉ. Cái dáng nghiêm túc, mềm mại ấy khiến bước chân của anh khựng lại nửa giây, rồi mới chậm rãi tiến đến.
Dịch Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì, đưa tay mở hộp nhung trong tay ra rồi rút ra chiếc Patek Philippe phiên bản nữ, dây da màu xám sương mờ, mặt tròn nhỏ nhắn—hoàn toàn giống cái anh vừa đưa cho Dịch Hân.
Gia Miên ngẩng lên nhìn, mày hơi nhíu lại.
Anh cầm tay cô, lạnh nhạt đeo đồng hồ lên cổ tay cô gái nhỏ, kim loại mát lạnh áp vào da thịt khiến Gia Miên hơi rùng mình.
Cô cúi đầu nhìn cổ tay, giọng khẽ khàng:
“…Tôi không cần.”
Vừa định đưa tay gỡ ra, bàn tay anh đã giữ chặt lấy cổ tay cô.
“Em không muốn đi học nữa?”
Gia Miên khựng lại.
Cô mím môi, gật đầu một cách rất khẽ, như thể chỉ một chút nữa thôi là nước mắt sẽ trào ra. Rồi lí nhí nói, gần như thì thầm:
“Anh nói không cho vệ sĩ theo vào trường…”
Chưa kịp nói hết, giọng anh đã lạnh lùng ngắt lời:
“Có người giám sát mà ngày đầu đi học đã bị đánh. Anh không cho người xem chừng, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?”
Anh buông cổ tay cô ra, ngả người ra sau sofa, khoanh tay nhìn cô như đang ra đề thi, mắt lạnh như băng.
“Là em chọn đi học, không phải anh ép.”
“Nhưng nếu đã vào trường rồi mà không có khả năng bảo vệ bản thân, thì anh có quyền sắp xếp lại.”
Gia Miên cắn môi dưới, mắt đỏ hoe nhưng không dám cãi. Cô biết rõ, một khi anh đã mở miệng, không ai thay đổi được ý định đó nữa.
---
Dịch Xuyên nhìn cô cúi đầu im lặng rất lâu, mãi đến khi Gia Miên tưởng anh sẽ không nói thêm gì nữa thì giọng trầm thấp lại vang lên:
“Qua đây.”
Gia Miên giật mình ngước lên, tay vẫn đặt hờ lên mặt đồng hồ, ngập ngừng:
“Không phải lúc nãy đã…”
Cô còn chưa nói hết, người đã bị anh kéo qua, ngã vào lồng ngực rộng nóng hổi. Dịch Xuyên cúi đầu, mắt lạnh như băng nhìn cô:
“Dịch Hân muốn có Patek Philippe phải đỗ thủ khoa đầu vào.”
“Em làm được gì?”
Gia Miên lập tức phản bác, giọng không lớn nhưng rõ ràng:
“Tôi không cần.”
Cô chưa kịp thu hết câu vào miệng, khóe môi Dịch Xuyên đã cong lên, nụ cười rất nhạt nhưng lạnh đến buốt gáy:
“Anh lặp lại lần nữa.”
Ánh mắt anh khóa chặt cô:
“Miên Miên, em không có quyền lựa chọn.”
---
Anh vừa dứt câu, Gia Miên còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị kéo mạnh xuống lòng, cả người ngồi không vững, ngã nghiêng vào ngực anh.
“Dịch Xuyên…!” Cô gọi tên anh, giọng đầy lo lắng, nhưng anh chẳng thèm đáp.
Tay anh đã luồn vào trong lớp vải mỏng, không chút báo trước. Hành động quá mức thân mật khiến Gia Miên trợn mắt, cả người cứng đờ.
“Đừng… đừng như vậy…” Cô giãy nhẹ, nhưng không dám dùng sức, chỉ có thể trốn tránh vô vọng trong vòng tay anh.
“Em không cần, đúng không?” Dịch Xuyên lặp lại lời cô khi nãy, giọng khẽ khàng nhưng không giấu được cơn lạnh lẽo âm u trong đáy mắt.
Ngón tay anh không hề dịu dàng, lại cố tình lướt chậm rãi nơi mẫn cảm nhất khiến cô không thể không run rẩy.
“Dịch Xuyên… A… Tôi sai rồi… đừng, đừng nữa…”
Cô vội vàng giữ tay anh lại, tiếng nói đã bắt đầu run lên, nhũn người trong lòng anh như con thỏ nhỏ bị dọa đến phát khóc.
Nhưng anh chỉ nghiêng đầu ghé sát tai cô, giọng trầm thấp như dụ hoặc:
“Sai chỗ nào?”
Gia Miên gần như sắp nức nở, tay chân vô lực, chỉ có thể mềm nhũn trong lòng anh, rút từng hơi thở gấp:
“Tôi… tôi không dám nữa… tôi nghe lời anh… đừng như vậy nữa mà…”
Dịch Xuyên rốt cuộc mới dừng lại, chậm rãi rút tay ra, mắt nhìn Gia Miên đỏ bừng cả mặt, tóc mái rối tung, ngón tay vẫn đang run run nắm vạt áo.
Anh khẽ cười, giọng lại dịu xuống như thể vừa rồi chưa từng tàn nhẫn:
“Biết sai là tốt.”
Rồi anh đưa tay sửa lại cổ áo cho cô, ánh mắt dừng trên cổ tay nhỏ trắng bệch bị đồng hồ quá lớn đè lên:
“Patek Philippe, em đeo hợp hơn Dịch Hân nhiều.”
---