Xe chạy êm trên tuyến đường nội đô, xuyên qua những khối kiến trúc hiện đại và tĩnh mịch.
Trợ lý ngồi phía trước, nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp ánh mắt Gia Miên đang trầm mặc bên ô cửa kính. Cô không hỏi gì, nhưng yên lặng của cô đủ để khiến anh ta chủ động lên tiếng.
“Cô đừng sợ, cấy que là lựa chọn nhẹ nhàng nhất rồi. Ít nhất là không đau bằng Dịch tổng khi nổi giận.”
Gia Miên nghiêng đầu, mắt khẽ nhíu lại. Vẻ lạnh nhạt không che giấu được chút hoang mang:
“Anh ta… luôn làm vậy với người khác?”
“Không,” người trợ lý đáp nhanh. “Cô là người đầu tiên ở trong nhà chính.”
Xe dừng lại khi đèn đỏ, anh ta quay đầu, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế da:
“Cô là người đầu tiên được đưa đến viện riêng để cấy que. Cũng là người đầu tiên được đưa ra ngoài ăn tối cùng anh ấy. Trước giờ, Dịch tổng không bao giờ để ai ở lại qua đêm.”
Gia Miên im lặng, bàn tay siết chặt quai túi xách.
“Anh ấy không nói nhiều, nhưng hành động luôn có lý do,” trợ lý nói tiếp. “Dù cho là cách cư xử có phần... cưỡng ép.”
Cô khẽ mím môi.
Trợ lý nhìn thấy phản ứng đó, nói như giải thích:
“Dịch tổng không tin vào tình yêu. Anh ấy chỉ tin vào kiểm soát.”
---
Dịch Xuyên đẩy cửa phòng, ánh đèn ngủ dìu dịu hắt lên bóng dáng mảnh khảnh đang co người trên chiếc giường lớn.
Cô ngủ rồi.
Anh không vội tiến lại, chỉ đứng tựa khẽ vào khung cửa, ánh mắt lạnh nhạt quét qua gương mặt đỏ ửng lạ thường của cô. Ánh nhìn ấy thoáng dừng lại.
Anh bước đến, cúi xuống, đầu ngón tay chạm lên trán cô. Nhiệt độ cơ thể rõ ràng cao hơn bình thường. Sốt.
“Bị gì rồi hả?” Giọng anh trầm thấp, không rõ đang hỏi cô hay đang tự nói với mình.
Anh rút điện thoại, gọi nhanh cho người giúp việc:
“Lên phòng tôi, mang thuốc hạ sốt và nước ấm.”
Chưa đầy năm phút, người giúp việc mang mọi thứ đến. Dịch Xuyên nhận lấy, phất tay ra hiệu họ rời đi.
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay nâng gáy cô dậy. Cô lờ mờ tỉnh, ánh mắt vẫn ngái ngủ pha chút mơ hồ.
“Uống đi.” Anh khẽ ra lệnh, giọng tuy nhạt nhưng chậm rãi hơn thường lệ.
Cô chưa kịp phản ứng, ly nước đã kề đến môi. Dưới ánh đèn mờ, cô nuốt thuốc trong sự nửa tỉnh nửa mê, giọng khàn khàn khẽ bật ra:
“Tôi không sao…”
Dịch Xuyên hạ ly xuống, nhìn gương mặt cô lúc này không còn phòng bị. Mái tóc rối, lông mi ướt mồ hôi, và khuôn miệng khẽ hé vì hơi thở gấp gáp của cơn sốt.
Anh thở khẽ, lặng lẽ đặt khăn lạnh lên trán cô. Ngồi đó một lúc lâu.
Cô đã ngủ lại, nhưng lần này ngủ yên.
---
Ánh nắng mờ đầu ngày rọi qua rèm cửa, rót lên gương mặt đang dần tỉnh lại. Gia Miên cau mày, cảm thấy cổ họng khô rát, người mỏi nhừ như bị xe cán qua.
Cô khẽ xoay người — nhưng chưa kịp ngồi dậy, giọng nói trầm thấp quen thuộc đã vang lên:
“Muốn ngất lần nữa à?”
Gia Miên giật mình.
Anh đang ngồi trên ghế đơn cạnh giường, áo sơ mi trắng xắn tay lộ cổ tay thon dài, đôi chân bắt chéo. Tay trái cầm một tập văn kiện chưa mở, tay phải lười biếng gác trên tay ghế. Gương mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lạnh băng lại đặt thẳng lên người cô.
Gia Miên hoảng loạn ngồi dậy, theo phản xạ kéo cao chăn che kín vai.
“Sao… anh còn ở đây?”
Dịch Xuyên nhướng mày, ánh mắt quét qua gương mặt đỏ bừng vì sốt đêm qua, giọng nhàn nhạt:
“Cô sốt đến hôn mê, nơi này là nhà tôi, tôi còn chưa đủ tư cách ở lại?”
Gia Miên cắn môi. Cô không dám đáp.
Một lúc sau, cô nhỏ giọng:
“Tôi muốn về trường học.”
Dịch Xuyên chẳng thèm ngước mắt lên:
“Xin tôi?”
Cô im lặng, hai tay siết lấy mép chăn. Ánh mắt to tròn mang theo chút cầu xin, giọng càng lúc càng nhỏ:
“Tôi muốn được đi học lại… chỉ cần mỗi chiều về đúng giờ, tôi sẽ không gây thêm phiền phức…”
“Không cần lấy cớ ngoan ngoãn để mặc cả.”
Dịch Xuyên ngắt lời cô, cuối cùng cũng đặt tập hồ sơ xuống, chậm rãi đứng dậy tiến đến đầu giường. Bóng anh phủ xuống, áp lực vô hình khiến Gia Miên vô thức rụt vai.
Anh cúi xuống, bàn tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Giọng anh không nhanh không chậm, rõ ràng và lạnh lùng:
“Em có đi học hay không, không phải do cái miệng này nói gì.”
“…Vậy do gì?”
Anh cười khẽ, nụ cười không chạm đến đáy mắt:
“Lấy lòng tôi. Khiến tôi hài lòng.”
Mặt Gia Miên thoắt cái trắng bệch.
Dịch Xuyên buông cằm cô ra như thể chạm phải món đồ không mấy thú vị, rút tay vào túi quần.
“Cô không ngu. Tôi càng không rảnh nuôi người không biết điều.”
Anh quay lưng bước ra ngoài, giọng nói vang lên trước khi cửa khép lại:
“Thứ tôi muốn, đừng để tôi nhắc hai lần.”
---
Buổi chiều, thư ký mang một hộp lễ phục được đặt riêng tới, lịch sự nói:
“Dịch tổng mời cô thay đồ, lát nữa xe sẽ đưa cô đến nơi ngài đang tiếp khách.”
Gia Miên ngập ngừng:
“Tôi… cần phải đi sao?”
“Cô chỉ cần làm theo lời dặn” thư ký nhã nhặn, không giải thích gì thêm.
Chiếc xe đưa cô đến một toà dinh thự nằm trong khu biệt lập, bảo vệ nghiêm ngặt. Vừa bước vào sảnh tiệc, âm nhạc, rượu và ánh sáng mờ ảo vây quanh, mọi người đều cười nói hào nhoáng, nhưng giữa những ánh mắt ấy lại mang theo vẻ buông thả khó giấu.
Dịch Xuyên ngồi ở ghế chủ, mắt liếc thấy cô liền ngoắc tay. Khi Gia Miên bước đến gần, anh kéo cô ngồi xuống cạnh, tay tùy ý khoác lên eo cô.
“Thấy không?” Anh nghiêng đầu thấp giọng nói, hơi thở chạm vào vành tai cô, “So với chỗ này, em nên cảm thấy may mắn vì mình được ở bên tôi.”
Cô không đáp, ngón tay nắm chặt vạt váy.
Anh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, ngồi giữa đám đông, nhưng mắt không rời khỏi gương mặt cô.
---
Ánh đèn trong sảnh tiệc mờ ảo, vạt váy lụa vương nhẹ trên thảm đỏ, tiếng cười nói lẫn với nhạc jazz trầm thấp như dây thần kinh đang bị kéo căng. Gia Miên chỉ đứng một lúc đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Không khí nơi đây không giống bất kỳ bữa tiệc nào cô từng biết. Rượu rót không ngừng, ánh mắt những người đàn ông dõi theo các cô gái trong phòng như đang lựa chọn món đồ chơi mới. Một người phụ nữ ngồi trên đùi ai đó, váy trễ gần ngực, tiếng cười vang lên chói tai. Một đôi khác đã không thèm kiêng dè gì mà nghiêng người hôn nhau trước mặt bao người.
Gia Miên không dám nhìn nữa.
Cô cứng đờ cả người, vô thức dịch sát vào người bên cạnh. Tay nắm vạt áo Dịch Xuyên, mặt vùi vào ngực anh, như thể đó là chỗ duy nhất còn an toàn trong căn phòng đầy hỗn loạn này.
Dịch Xuyên cụp mắt nhìn xuống — hiệu quả anh muốn, cuối cùng cũng đạt được.
Anh không nói gì, chỉ nhấc tay lên ôm eo cô, đỡ cô đứng dậy.
“Đi,” giọng anh trầm khàn, xen chút hài lòng, “Lên phòng nghỉ một lát.”
Gia Miên ngoan ngoãn gật đầu. Cô không còn hỏi tại sao, cũng không cố giãy khỏi bàn tay anh. Những điều đã thấy trong sảnh tiệc đủ để khiến cô hiểu, thế giới của anh không phải chốn mà cô có thể phản kháng.
Căn phòng trên lầu yên tĩnh lạ thường. Dịch Xuyên đặt cô xuống ghế sofa, rót một ly nước ấm đặt vào tay cô, rồi nới lỏng cà vạt.
Gia Miên không nói gì, chỉ lặng lẽ cụp mắt.
Từ khoảnh khắc đó, cô không còn cố vùng vẫy nữa.
---
Đêm ấy, căn phòng trên tầng cao ngập trong ánh sáng vàng dịu, rèm cửa khép hờ, bên ngoài là màn đêm nhấp nháy ánh đèn thành phố như bầu trời bị đảo ngược.
Gia Miên ngồi trên mép giường, gương mặt trắng bệch, đôi mắt cụp xuống. Khi Dịch Xuyên bước ra từ phòng tắm, khăn vắt hờ trên cổ, cô không đứng dậy chạy trốn như mọi lần. Chỉ ngồi yên, tay nắm vạt váy đến mức khớp ngón trắng bệch.
Anh nhìn thấy điều đó, đôi mắt đen sẫm không gợn sóng cảm xúc.
“Biết điều rồi à?” – Giọng anh vang lên, chậm rãi mà mỉa mai. “Tôi còn tưởng em sẽ khóc lóc cầu xin như lần trước nữa cơ.”
Gia Miên ngẩng đầu, nhưng không nói gì. Ánh mắt ươn ướt, phản chiếu bóng anh như mặt nước vỡ vụn. Dịch Xuyên tiến lại gần, nâng cằm cô lên bằng đầu ngón tay lạnh.
“Muốn đi học lại đến thế cơ à?” Anh cười, không giấu vẻ giễu cợt. “Cũng phải thôi. Với loại người như em, dùng thân thể để đổi lấy cơ hội... chẳng phải là chuyện quá khó.”
Gia Miên siết tay, nhưng vẫn không phản kháng.
Dịch Xuyên nhìn biểu cảm cam chịu của cô, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia bức bối không tên. Rõ ràng là anh thắng, rõ ràng là cô đã thuận theo... nhưng tại sao thứ anh cảm thấy lại không phải là thỏa mãn?
Anh buông tay, giọng chậm rãi, từng chữ như giáng xuống:
“Đừng giả bộ đáng thương. Em vốn không có tư cách đó.”
---
Đêm ấy, Gia Miên không phản kháng nữa.
Cô nằm yên dưới người anh, làn da trắng như ngó sen hiện rõ dưới ánh đèn vàng nhạt. Hơi thở cô phập phồng nhưng không còn giãy giụa. Dịch Xuyên chống tay bên gối, gương mặt tuấn tú áp sát, mắt nhìn cô đầy khinh bạc.
“Biết điều rồi đấy,” anh nghiêng đầu, giọng nói thấp như gió đêm. “Không phải thứ gì vùng vẫy cũng có thể thoát.”
Gia Miên nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ nhưng không còn ánh kháng cự. Cô khẽ nghiêng mặt đi, mặc cho môi anh chạm đến cổ, rồi trượt xuống xương quai xanh đang run rẩy.
Dịch Xuyên siết cằm cô quay lại, ép cô nhìn thẳng vào mình. “Sợ? Hay là... đang quen dần rồi?”
Cô ngập ngừng một chút, rồi gật đầu, chỉ một cái thật khẽ.
Anh cười khẽ, nụ cười không chạm đến đáy mắt, như thể mọi biểu cảm của cô đều là thứ anh đã tính trước.
“Vậy thì... ngoan ngoãn tiếp đi.”
Bàn tay anh lần xuống, mang theo cả sự đòi hỏi không khoan nhượng. Gia Miên hơi cong người lên, nhưng không kêu thành tiếng. Cô cắn môi, đôi mắt khép hờ, hàng mi khẽ run – tất cả mọi biểu hiện đều khiến người đàn ông phía trên như được tiếp thêm quyền lực.
“Ừ, đúng rồi.” Giọng anh khàn khàn. “Thế này mới đúng là món đồ tôi nuôi.”
Gia Miên chẳng rõ thứ ướt át nơi khóe mắt là nước mắt hay mồ hôi. Chỉ biết rõ một điều: anh là người duy nhất cô không thể trốn thoát, càng không thể quên.
---
Trong bóng tối nhập nhoạng của phòng ngủ, hơi thở nặng nề hòa quyện thành một nhịp u mê.
Dịch Xuyên cúi người, kề sát bên tai Gia Miên. Hơi thở anh nóng bỏng, đều đặn, phả lên làn da trắng lạnh như tuyết. Tay anh vẫn siết chặt eo cô, như sợ nếu nới lỏng một chút, cô sẽ biến mất khỏi thế giới của anh.
“Gia Miên,” giọng anh trầm khàn, rì rầm như lời nguyền. “Em đang quen dần rồi, đúng không?”
Cô không trả lời. Mí mắt khép chặt, mái tóc ướt đẫm dính vào má, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến sưng nhẹ.
Dịch Xuyên dừng lại, nhìn cô chăm chú. Mắt anh như hồ nước sâu, đen đến mức khiến người khác không thể soi ra ranh giới giữa lạnh lẽo và đam mê.
“Thích không?”
Một câu hỏi, thốt ra nhẹ nhàng nhưng nặng như đòn trí mạng. Cô mím môi, không trả lời. Nhưng thân thể run rẩy lại không thể lừa được ai — từng tiếng thở dốc không kịp nuốt lại, từng lần cong người theo động tác của anh, tất cả đã phản bội sự im lặng ấy.
Dịch Xuyên cười nhẹ, nụ cười không mang lấy một tia dịu dàng. Ngón tay anh nâng cằm cô, buộc cô đối diện với ánh mắt tối tăm đó.
“Không cần nói. Cơ thể em nói rồi.”
Anh cúi xuống, hôn lên hõm cổ đã đẫm mồ hôi. “Nó muốn tôi. Nó học cách thích tôi.”
Cô quay mặt đi, cố trốn tránh, nhưng tiếng rên khẽ vô thức vừa trượt khỏi cổ họng lại khiến anh cười khẽ lần nữa.
“Gia Miên,” anh thì thầm, giọng gần như mê hoặc, “ngoan như vậy... tôi không buông em được nữa rồi.”
---
Gia Miên tưởng như mọi thứ đã kết thúc khi Dịch Xuyên cuối cùng cũng buông cô ra. Cô rũ xuống ga giường, toàn thân không còn chút sức lực. Hơi thở vẫn còn rối loạn, trong lòng chỉ muốn được ngủ, hoặc chết đi một lúc cũng được.
Nhưng Dịch Xuyên thì không.
Anh cúi người, hôn lên lưng cô một cái, nhẹ đến nỗi tưởng chừng dịu dàng – nhưng khi bàn tay anh vòng ra trước, ôm ngang eo kéo cô đứng dậy, cô mới hiểu sự thật tàn nhẫn.
“Còn chưa sạch sẽ,” giọng anh khàn đặc, mang theo một thứ ham muốn chưa hề hạ nhiệt. “Đi tắm.”
“Dịch Xuyên… đừng…” cô run rẩy, giọng khàn khàn đến khổ sở.
Nhưng anh không trả lời. Anh kéo cô vào phòng tắm như kéo một con rối. Dưới ánh đèn trắng sáng lạnh lẽo, tấm gương mờ sương phản chiếu dáng người hai kẻ dính lấy nhau — anh đứng sau cô, vừa bật vòi sen vừa cúi xuống cắn nhẹ sau gáy.
“Nếu ngoan, tôi sẽ để em đi học.”
Một câu nói rơi xuống như giọt nước lạnh xé tan hơi nóng giữa họ. Gia Miên khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh trong gương. Mắt cô ngân ngấn nước, run giọng: “Anh nói thật?”
Dịch Xuyên cười nhẹ. “Ừ. Nhưng có điều kiện.”
Cô mím môi, trái tim đập mạnh. “Gì cũng được…”
Anh trượt tay xuống, giữ chặt hông cô, cúi đầu nói từng chữ bên tai:
“Muốn đi học, thì chủ động. Đêm nay, em phải để tôi thấy em thực sự muốn tôi. Không trốn, không né, không kháng cự.”
Gia Miên cắn môi, lắc đầu, nhưng lại không đẩy anh ra. Dịch Xuyên nhếch môi, kéo cằm cô ép nhìn thẳng vào gương.
“Và,” anh thì thầm, giọng nguy hiểm như lưỡi dao sát cổ, “mỗi ngày đến trường đều có người đưa đón. Mọi hoạt động của em đều nằm trong kiểm soát của tôi. Em là của tôi, Gia Miên, dù ở trên giường hay ở giảng đường.”
Nước chảy ào ào từ vòi sen như tiếng vỗ tay cho bản án cô vừa nhận. Gia Miên không nói gì. Nhưng khi anh kéo tay cô đặt lên thắt lưng anh, cô không rụt lại nữa.
Dịch Xuyên nhắm mắt. Anh cười khẽ.
“Tốt, học nhanh hơn tôi tưởng.”
---
Buổi sáng, Gia Miên thay đồng phục xong, vừa đi xuống tầng thì đã thấy hai người vệ sĩ mặc vest đen, kính đen, ngồi ngay hàng ghế trước trong xe chờ sẵn.
Cô lập tức cau mày, quay sang nhìn Dịch Xuyên:
— Tôi không thể đến trường với hai vệ sĩ kè kè sau lưng được. Kỳ cục lắm.
Dịch Xuyên không nói gì, chỉ nghiêng người mở cửa xe, kéo tay cô vào ghế sau.
Động tác dứt khoát, thái độ quen thuộc như thể cô là người của anh từ lâu rồi.
Cửa xe “cạch” một tiếng đóng lại, Dịch Xuyên liếc mắt, nói như chẳng có gì to tát:
— Họ không vào trường. Đưa đến cổng rồi quay xe.
Gia Miên còn chưa kịp phản ứng, xe đã khởi động. Trên đường đi, Dịch Xuyên một tay đặt lên gối cô, vuốt ve nhịp nhàng như đang trấn an một đứa trẻ con đang giận dỗi.
Đến cổng trường, đúng như lời anh nói, hai vệ sĩ xuống xe trước, mở cửa cho Gia Miên. Cô vừa đặt chân xuống đất đã nghe giọng con gái vang lên bên cạnh:
— Anh làm gì ở đây?
Gia Miên quay đầu lại. Là một nữ sinh vóc dáng cao, tóc buộc cao gọn gàng, khoác đồng phục trường kèm áo khoác varsity. Gương mặt có vài phần giống Dịch Xuyên nhưng ánh mắt thì sắc lạnh và lười biếng hơn.
Dịch Hân — em gái ruột của Dịch Xuyên.
Cô nhìn lướt qua Gia Miên đang đứng hơi sau lưng anh trai mình, ánh mắt nửa như đánh giá, nửa như tò mò. Cô và Gia Miên có học cùng lớp, nhưng kỳ học này mới bắt đầu chưa đầy một tháng, Gia Miên thì vừa nhập học được mấy ngày đã đột nhiên mất tăm cả tuần, chẳng ai rõ lý do, bạn bè cũng chỉ biết nhắn tin không trả lời, gọi không bắt máy.
Dịch Xuyên ung dung trả lời:
— Dẫn bạn gái mới đến trường.
Dịch Hân nheo mắt, rõ ràng không tin, lại nhìn Gia Miên lần nữa rồi nhếch môi:
— Cô ấy học lớp em.
— Vậy thì canh chừng giúp anh. Đừng để cô ấy giở trò. — Giọng Dịch Xuyên dửng dưng như nói về một món đồ cần quản lý chặt.
Gia Miên nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi, nhưng lại không dám phản bác.
Dịch Hân khoanh tay, lướt ngang qua cô, khi đi ngang còn thấp giọng nói nhỏ đủ để hai người nghe:
— Đi học mà có anh tôi đưa tận nơi, đúng là danh hiệu bạn gái không hề nhẹ.
Rồi bước đi, không ngoảnh đầu lại.
Gia Miên nhìn theo bóng lưng thon dài đó, bỗng cảm thấy năm học mới này… có vẻ sẽ dài hơn tưởng tượng rất nhiều.
---
Gia Miên vừa bước đến cửa lớp thì đã bắt gặp ánh mắt của Dịch Hân. Cô bạn ngồi nghiêng người, gác chân hờ hững, đầu hơi nghiêng ra hiệu cho Gia Miên đến. Cả lớp lác đác người, không ai chú ý. Gia Miên không muốn đi, nhưng vẫn bước đến, ngồi xuống cạnh cô ấy.
“Nghe nói cô vừa từ nhà anh tôi về?” Dịch Hân mở lời, giọng nhẹ nhàng như hỏi chuyện sáng nay ăn gì.
Gia Miên lặng thinh. Cô không muốn dây dưa, cũng không muốn trả lời câu hỏi đó.
Dịch Hân nghiêng đầu nhìn, khoé môi nhếch lên:
“Không nghĩ cô lại nhanh đến vậy. Mới bao nhiêu tuổi đầu mà thủ đoạn cũng đâu kém ai. Leo lên giường anh tôi… không phải chuyện đơn giản. Nhưng mà, cô làm được.”
Gia Miên cắn nhẹ môi, cố giữ bình tĩnh. Tớ không phải người như cậu nghĩ… Nhưng cô chưa kịp nói, Dịch Hân đã nghiêng người lại gần hơn, nói nhỏ:
“Cô mà khóc là cả lớp biết chuyện đấy.”
Chỉ một câu nói, gọn nhẹ, nhưng đủ khiến Gia Miên thấy rõ áp lực đang ép xuống vai mình.
---