Ôn Sở Sở đem hai viên thuốc ngủ đặt trước mặt An Phỉ Lãnh, tận mắt nhìn hắn nuốt xuống mới yên tâm rời đi.
Cô nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, dịu dàng chúc hắn ngủ ngon rồi trở về phòng mình. Vì tránh để lộ dấu vết, cô lập tức thổi tắt đèn, nằm xuống giả vờ ngủ say.
Thực tế, cô nằm trằn trọc trên giường, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm chờ đợi. Đợi mãi đến khi tuyết rơi ngoài trời dần ngớt, băng sương phủ đầy tán cây sồi bên ngoài, cô mới cẩn thận ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn về phía phòng bếp.
Đêm tuyết tối đen như mực, không trăng không sao. Trong bóng tối, cô chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được bóng cây lờ mờ và căn bếp nhỏ được che chắn sơ sài.
Do mấy ngày liên tục có bão tuyết, củi gỗ không đủ nên hai người không thể dựng thêm một phòng riêng biệt. Họ chỉ có thể miễn cưỡng mở rộng phòng bếp, vách tạm ra một gian nhỏ đơn sơ để An Phỉ Lãnh tạm trú, tránh phải chen chúc trong căn bếp chật ních mùi khói dầu.
Ôn Sở Sở nhìn chằm chằm căn phòng nhỏ ấy, khẽ hít sâu một hơi. Cô mặc thêm áo khoác, rón rén băng qua sân nhỏ ngập tuyết, bước nhanh tới cánh cửa gỗ phía đối diện.
Giống như một tên trộm, cô ghé sát tai vào cửa, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong. Mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi rào rạt từ lá cây phía trên vang vọng khẽ khàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play