Gió đầu thu phả nhẹ qua vườn kiếm của phủ Vermillion. Ánh sáng mặt trời phản chiếu lên lưỡi kiếm bạc trong tay Elion, khiến nó lấp lánh như ánh trăng trên hồ đêm. Cậu bé mười tuổi, với dáng người mảnh mai và gương mặt tuyệt mỹ như bức họa sống động, đang luyện kiếm như thể cả thế giới ngoài kia chẳng hề tồn tại.
Mỗi đường kiếm là một nhịp thở, mỗi chuyển động là một phần bản năng đã được tôi rèn không biết mệt mỏi. Dưới ánh nhìn của gia nhân, Elion không phải một đứa trẻ... mà là một lưỡi dao sống.
> “Thiếu gia... có khách tới.”
“Ai?”
“Hoàng tử Aurelian – người đã gửi thiệp trước đó.”
Elion không trả lời. Cậu thu kiếm, lau mồ hôi trên trán, thản nhiên như việc hoàng tử đến phủ là điều xảy ra hàng ngày.
**
Phòng khách yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Aurelian – mới mười một tuổi – ngồi thẳng lưng trên ghế cao, mắt dõi theo từng bước đi của Elion khi cậu bước vào.
Cậu bé tiểu công tước mặc một bộ y phục đen thêu viền bạc, tóc dài buộc thấp, ánh nhìn trầm lạnh như tuyết đầu đông.
> “Lại gặp nhau, Aurelian.”
“Elion, hôm đó tại yến tiệc... cậu rất ấn tượng.”
“Và hôm nay hoàng tử đích thân đến phủ chỉ để nói thế?”
Aurelian bật cười. Nhưng nụ cười không chạm tới mắt.
> “Ta đến để mời cậu... cùng học phép thuật tại Học Viện Hoàng Gia.”
“Không hứng thú. Phép thuật làm ta thấy phiền.”
“Nhưng đó là nơi duy nhất trong đế quốc đào tạo kiếm sư và pháp sư cùng lúc.”
“Ta đã đủ để giết người mà không cần lý thuyết.”
Không khí chùng xuống. Đầy cạnh tranh. Đầy lạnh lẽo.
Nhưng rồi – Aurelian rút ra một viên kẹo nhỏ, màu hổ phách trong suốt, đặt lên bàn.
> “Nghe nói cậu thích đồ ngọt.”
Elion khựng lại một giây.
> “...Ai nói với ngươi?”
“Không ai cả. Ta đoán.”
“Ngươi theo dõi ta?”
Aurelian không trả lời. Nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt đã dõi theo từ buổi yến tiệc, từ những báo cáo kín đáo về quá trình huấn luyện điên cuồng của Elion, từ từng lần Elion lén ăn bánh mật một mình sau giờ luyện kiếm…
> “Ngươi không cần phải làm bạn với ta, Aurelian. Nếu định lợi dụng ta, hãy thẳng thắn.”
“Ta không có ý định lợi dụng cậu.”
Elion không nói nữa. Đôi mắt cậu rũ xuống, hờ hững. Nhưng bàn tay – đã khẽ khàng cầm viên kẹo đặt lên môi, không nói lời nào.
Và Aurelian cười – lần đầu tiên là một nụ cười thật. Lặng lẽ, tĩnh như mặt hồ, nhưng trong mắt hắn, một ngọn lửa chiếm hữu đã được châm lên.
---