Trời đêm bao trùm bởi mây đen dày đặc. Tiếng sấm gầm vang như dự báo một vận mệnh không tầm thường sắp giáng xuống thế gian.
Tại phủ Công tước Vermillion – nơi ánh sáng quyền quý soi rọi từ tầng lớp cao nhất của đế quốc – một đứa trẻ vừa ra đời trong cơn mưa bão dữ dội. Khác với những đứa trẻ khóc ré ngay khi chào đời, đứa trẻ này mở mắt, ánh nhìn trầm tĩnh, lạnh lẽo như thể... cậu đang quan sát thế giới bằng sự hiểu biết vượt khỏi lẽ thường.
> “Ta xuyên rồi…”
Là ý niệm đầu tiên bật lên trong tâm trí cậu bé.
Elion – hay đúng hơn là một thanh niên đến từ thế giới hiện đại, từng đọc qua một bộ tiểu thuyết ngôn tình kỳ ảo với dàn nhân vật... có phần lố bịch. Một hoàng tử độc đoán, một nữ chính đầy hào quang, và hàng tá tình tiết khiến cậu lắc đầu ngao ngán. Thế mà giờ đây, cậu lại trở thành một nhân vật phụ – "Elion Vermillion", con trai độc nhất của một công tước trong truyện.
> “Thế giới này không dành cho người yếu. Ta không cần tình yêu, không cần 'nam nữ chính'. Ta chỉ cần sức mạnh và quyền lực đủ để tồn tại.”
Cậu quyết định từ giây phút ấy – không để ai điều khiển cuộc đời mình.
**
Thời gian trôi qua.
Elion lớn lên với dáng người mảnh khảnh nhưng rắn rỏi. Vẻ ngoài tinh xảo, đẹp đến mê hoặc, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngoái đầu. Nhưng đằng sau khuôn mặt tuyệt mỹ ấy là một trí tuệ lạnh lùng và ánh mắt như lưỡi dao giấu dưới nụ cười lịch sự.
Ngay từ năm 6 tuổi, Elion đã bắt đầu học kiếm. Không phải để “bảo vệ bản thân” như những quý tộc khác, mà là để thống trị chiến trường. Cậu luyện tập điên cuồng, đọc từng quyển sách chiến lược, học cả phép thuật – dù không giỏi – nhưng Elion chưa từng bỏ sót thứ gì có thể giúp mình mạnh hơn.
> “Phép thuật là để lừa kẻ ngu.
Kiếm là để giết kẻ thông minh.”
Và rồi – khi vừa tròn tám tuổi – Elion được mời đến buổi yến tiệc hoàng gia, lần đầu tiên ra mắt hoàng thất với tư cách "tiểu công tước". Mọi người chờ đợi để xem cậu bé có thật sự tài giỏi như lời đồn.
Cũng trong buổi yến ấy, Elion gặp hắn.
Aurelian D’Arken – hoàng tử đầu tiên, người thừa kế ngai vàng tương lai – đang đứng một mình bên khung cửa lớn, ánh mắt u trầm như màn đêm, nhìn Elion không chớp mắt.
Cái nhìn ấy – không mang vẻ ngạc nhiên, cũng không chứa sự khinh thường – mà là... một thứ gì đó sâu hơn. Như thể đã chờ đợi từ rất lâu.
> “Ngươi là Elion Vermillion.”
“Phải. Còn ngươi là hoàng tử kế vị.”
“Chúng ta sẽ gặp lại.”
Chỉ ba câu, và rồi Aurelian rời đi. Không có xã giao, không có lễ nghi, không có nụ cười.
Elion nhíu mày. Đôi mắt tím bạc lạnh lẽo khẽ hẹp lại.
> “Hắn... nhìn ta như thể đã nắm chắc thứ gì đó.”
Cậu chưa biết – ánh mắt ấy, chính là ánh mắt của một kẻ thầm yêu, nhưng đã sớm quyết định: nếu không thể có, thì sẽ cướp.
---