Hút hết một điếu thuốc, Lý Như Thâm cũng vừa trò chuyện xong với người kia và quay lại chỗ Chúc Tinh Hòa.
Ngồi cách nhau một chiếc bàn, mùi thuốc lá thoang thoảng vẫn len lỏi từng đợt quanh đầu mũi Chúc Tinh Hòa, khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Người đàn ông đối diện vẫn đẹp trai đến mức vô lý. Hơn nữa, ánh đèn trong quán còn phủ lên anh một lớp filter ánh sáng dịu dàng, khiến anh càng thêm ưa nhìn, quyến rũ, tựa như một hồ ly tinh chuyên đi câu hồn đoạt phách. Thế nhưng Chúc Tinh Hòa đã được giải trừ mê hoặc, cảm giác tim đập loạn nhịp khi nãy đã một đi không trở lại. Dù chưa đến mức lòng lặng như nước nhưng cũng gần như vậy, cậu đã dám nhìn thẳng vào đối phương, không còn ngại ngùng hay né tránh nữa.
Lý Như Thâm nhạy bén nhận ra ánh mắt Chúc Tinh Hòa nhìn mình dường như có chút khác lạ so với trước đây. Anh cho rằng sự thay đổi này là điều tự nhiên khi cả hai dần tìm hiểu sâu hơn về nhau, vì vậy cũng không mấy để tâm.
Chúc Tinh Hòa đưa menu đồ uống cho anh: “Tôi mới gọi đồ của mình thôi, anh xem muốn uống gì.”
Chủ quán bar này là bạn học cấp ba của Lý Như Thâm, và anh cũng là khách quen ở đây. Chẳng cần nhìn menu, anh trực tiếp ra hiệu gọi phục vụ, gọi một ấm trà Phượng Hoàng Đơn Tùng cùng một đĩa đồ ăn nhẹ kèm trà. Anh còn phải lái xe nên không thể uống rượu.
Vị trí họ ngồi cách sân khấu không xa, trên sân khấu có một nam một nữ, người nam là nhạc công keyboard, còn người nữ ôm đàn guitar, vừa đàn vừa hát một bản tình ca xưa dịu dàng, quyến luyến, vô cùng phù hợp với không khí của quán.
“Có bài nào muốn nghe không?” Lý Như Thâm khẽ hỏi: “Có thể yêu cầu bài hát đấy.”
Chúc Tinh Hòa rất muốn yêu cầu bài "Giới Yên" của Lý Vinh Hạo, nhưng nghĩ lại rồi thôi, thấy không cần thiết. Cậu cười lắc đầu: “Anh chọn đi.”
Trên bàn có sẵn giấy ghi chú và bút, Lý Như Thâm nhanh chóng viết vài dòng rồi đợi nhân viên phục vụ đi ngang qua thì đưa mảnh giấy cho họ, để họ chuyển lại cho nhạc công keyboard.
Khi bản tình ca xưa kết thúc, nhạc công keyboard và nữ ca sĩ chính khẽ trao đổi vài câu. Nữ ca sĩ đưa mắt nhìn về phía Chúc Tinh Hòa và Lý Như Thâm nhưng không nói gì, rồi lại tiếp tục gảy những nốt nhạc du dương.
Khúc dạo đầu vừa vang lên, Chúc Tinh Hòa đã nhận ra ngay đó là bài "To the End" của Blur. Hồi Tết cậu đã nghe đi nghe lại bài này suốt một thời gian, thậm chí còn đăng lên Weibo để giới thiệu cho mọi người nữa. Cậu gục xuống bàn, khẽ kéo gần khoảng cách với Lý Như Thâm, tò mò hỏi: “Sao anh lại chọn bài này thế? Nó còn già hơn cả anh đấy.”
Lý Như Thâm cũng học theo cậu, gục xuống bàn, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu từng nghe rồi à?”
Chúc Tinh Hòa đáp: “Hồi nghỉ đông tôi có xem một bộ phim truyền hình Anh, bài này là nhạc phim. Giai điệu hay quá nên tôi đã thêm vào danh sách phát của mình, tiện thể khai quật luôn thông tin về ca sĩ hát bài này. Hóa ra đó là một ban nhạc rock Anh cực kỳ đình đám, có rất nhiều bài hay.”
Lý Như Thâm nói: “Tôi thì thích bài ‘Fool's Day’ và ‘Sweet Song’ của họ.”
Chúc Tinh Hòa thắc mắc: “Vậy sao lúc nãy anh không chọn hai bài đó?”
Lý Như Thâm đáp: “‘To the End’ tôi cũng thích.”
Giọng tiếng Anh của anh vô cùng chuẩn xác, vừa nghe đã biết là người từng du học hoặc sinh sống ở nước ngoài. Dù Chúc Tinh Hòa không có ý định du học, nhưng cậu lại vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài, đặc biệt là Bắc Âu. Cậu đang định hỏi thêm điều gì đó thì nhân viên phục vụ mang trà và điểm tâm tới, thành ra lại quên béng mất.
Phần bánh ngọt Chúc Tinh Hòa gọi được tạo hình bông hoa mẫu đơn trông rất đẹp mắt. Cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh, Lý Như Thâm bèn hỏi: “Có cần tôi chụp giúp cậu không?”
Chúc Tinh Hòa liền đưa điện thoại cho anh, sau đó bưng đĩa bánh lên, mỉm cười nhẹ với ống kính. Sau khi Lý Như Thâm chụp xong và trả lại điện thoại. Chúc Tinh Hòa xem ảnh mà mắt sáng rỡ: “Oa, anh chụp đẹp thật đấy!”
Lý Như Thâm định nói “Đó là vì cậu vốn đã ưa nhìn rồi”, dẫu đây là sự thật, nhưng thốt ra có vẻ hơi sến súa nên anh bèn đổi lời: “Nhiếp ảnh là một trong số ít những sở thích của tôi. Có điều, tôi thường chụp phong cảnh hơn, ít khi chụp người.”
“Thảo nào.” Chúc Tinh Hòa bất giác nghĩ đến Kỷ Tùng Thẩm, cái đồ tay mơ chụp ảnh, toàn cho ra đời mấy tấm hình xấu đến độ khiến cậu tối mắt tối mũi, tỷ lệ ảnh đẹp thấp đến đáng sợ: “Tôi mơ ước có được một người bạn chụp ảnh có tâm lắm đấy.”
Động tác rót trà của Lý Như Thâm khựng lại trong thoáng chốc, một cách gần như không thể nhận ra.
Bạn bè ư… Dù rất có thể Chúc Tinh Hòa chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng anh vẫn bất giác cảm thấy một chút khủng hoảng.
Anh hiểu rất rõ khuyết điểm lớn nhất của mình là gì. Anh nhất định phải nói nhiều hơn mới được.
Lý Như Thâm đưa cho Chúc Tinh Hòa một tách trà, rồi quay lại chủ đề trước đó: “Bộ phim Anh mà cậu nhắc đến lúc nãy là phim gì vậy?”
“‘One Day’, tên tiếng Trung là ‘Một Ngày’.”
“Tôi xem rồi.”
“Không thể nào?” Chúc Tinh Hòa hơi ngạc nhiên: “Bộ phim này khá là kén người xem, số người đánh giá trên Douban chắc chỉ có vài nghìn thôi. Hơn nữa, trông anh hoàn toàn không giống kiểu người sẽ xem thể loại phim tình cảm lãng mạn này.”
“Vậy cậu nghĩ tôi thích xem thể loại nào?” Lý Như Thâm hỏi.
Chúc Tinh Hòa nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: “Mấy bộ phim nghệ thuật khó hiểu, có chiều sâu ấy, ví dụ như tác phẩm của Lâu Diệp hoặc Giả Chương Kha.”
Lý Như Thâm nói: “Tác phẩm của hai vị đạo diễn ấy tôi đều xem không nhiều. Giả Chương Kha thì còn tạm được, chứ kỹ thuật quay phim và phong cách kể chuyện của Lâu Diệp thì tôi không thích lắm.”
“Vậy anh thích thể loại nào?” Chúc Tinh Hòa hỏi.
“So với phim người đóng, tôi thích phim hoạt hình hơn.” Lý Như Thâm vừa nghĩ vừa liệt kê: “Ví dụ như của nước ngoài có ‘Wall-E’, ‘Coco’; trong nước thì có ‘Đại Thánh Trở Về’, ‘Dương Tiễn’. Gần đây bộ tôi thích nhất là ‘Robot Dreams’.”
Câu trả lời này quả thực nằm ngoài dự đoán, nhưng lại rất cộng điểm. Nếu Lý Như Thâm nói anh thích những bộ phim như “Bố Già” hay “The Shawshank Redemption”, có lẽ Chúc Tinh Hòa đã hơi thất vọng về anh một chút rồi.
“‘Robot Dreams’ hình như mới chiếu gần đây phải không ạ?” Chúc Tinh Hòa nhớ mình từng lướt Weibo thấy nhiều lời khen cho bộ phim này. Cậu cầm điện thoại lên: “Tôi vẫn chưa kịp xem, không biết đã ngừng chiếu chưa nữa.”
“Ngừng chiếu từ tháng Bảy rồi,” Lý Như Thâm nói.
“Vậy à,” Chúc Tinh Hòa lại đặt điện thoại xuống, tiếc nuối nói: “Đành phải xem trên mạng vậy.”
“Thế bình thường cậu thích xem gì?” Lý Như Thâm hỏi ngược lại.
Chúc Tinh Hòa đáp: “Tôi thuộc dạng xem tạp lắm, từ phim tiên hiệp cổ trang của nước mình, phim boylove Thái Lan, cho đến phim bom tấn Hollywood, thể loại nào tôi cũng xem tuốt.”
Dù sao thì chim tình yêu cũng đã vỗ cánh bay đi mất rồi, cậu chẳng cần phải cố tỏ ra mình là người có gu trong lời nói hay cử chỉ nữa, cứ thành thật là được.
Sau một khoảng lặng ngắn, Lý Như Thâm lại chủ động lên tiếng: “Lúc chụp ảnh cho cậu ở công viên, tôi có thấy hình nền điện thoại của cậu. Cậu thích Nguyễn Úc à?”
Chúc Tinh Hòa đột nhiên tròn xoe mắt: “Không lẽ anh cũng thích Nguyễn Úc sao?”
Vẻ mặt sáng rỡ của cậu trông hệt như một chiếc emo đáng yêu, tiếc là không thể lưu lại được. Lý Như Thâm bất giác mỉm cười, nói: “Không phải tôi, là mẹ tôi. Bà ấy là fan của Nguyễn Úc.”
“Thật ạ?” Chúc Tinh Hòa ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Tôi với mẹ anh lại là đồng gánh, kỳ diệu thật đấy.”
“Đồng gánh?”
“Là thuật ngữ trong giới fan, ý chỉ cùng thích một ngôi sao.”
“Ồ… Mẹ tôi nói bà ấy là fan mẹ, còn cậu thì sao?”
“Tôi là fan sắc đẹp kiêm fan diễn xuất. Anh có xem tác phẩm nào của Nguyễn Úc chưa?”
Lý Như Thâm thầm nghĩ, miễn không phải fan vợ là được. Anh từ tốn đáp: “Bộ phim ‘Thiên Nga Mộng’ chiếu hồi tháng Tám ấy, ngay hôm công chiếu là mẹ tôi đã kéo cả nhà đi xem rồi. Xem xong còn phải lên app đặt vé với Douban cho năm sao nữa chứ. Bà ấy còn bắt bố tôi bao cả rạp, mời toàn bộ nhân viên công ty đi xem, coi như là phúc lợi công ty luôn.” ( truyện trên app t.y.t )
“Dì ấy đúng là giả công tế tư*, giúp Nguyễn Úc cày doanh thu phòng vé đây mà. Chỉ có doanh thu tăng vùn vụt thì rạp mới chịu xếp lịch chiếu nhiều.” Chúc Tinh Hòa cũng vậy, mỗi lần Nguyễn Úc có phim mới, cậu đều cố gắng mua thêm vài vé, mời bạn bè người thân đi xem. Dù sức mạnh của fan chỉ là hạt cát giữa sa mạc so với lượng khán giả đại chúng đông đảo, nhưng đã là fan thì sao có thể không góp gạch xây nhà cho sự nghiệp của idol mình chứ: “Xin lỗi cho tôi hỏi hơi đường đột, dì năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
*Lợi dụng việc công để làm lợi cho việc tư.
“Năm mươi hai.”
“Người nhà anh không thấy phiền khi dì ấy theo đuổi thần tượng ạ?”
“Tại sao phải thấy phiền?”
“Bởi vì nhiều người cho rằng theo đuổi thần tượng là chuyện không tốt, nào là lãng phí thời gian, tiền bạc, rồi thì văn hóa fandom độc hại các kiểu. Tôi từng đọc được không ít bài đăng của các bạn nữ hỏi ‘bạn trai không thích tôi mê idol thì phải làm sao’, rồi cả những bài con cái than phiền mẹ mình đu idol nữa, toàn là lời chỉ trích với oán giận, đọc mà tăng xông luôn ấy.”
“Trước khi trở thành vợ của bố tôi và mẹ của tôi, thì bà ấy phải là chính mình. Không ai có quyền can thiệp vào sở thích của bà ấy. Dù sao thì mẹ cũng có thừa thời gian và tiền bạc để lãng phí, chỉ cần mẹ vui là được. Đến tuổi của mẹ rồi mà vẫn có thể tìm thấy giá trị tinh thần từ một việc gì đó, thực sự là điều vô cùng quý giá ().”
“Không khí gia đình anh tốt thật đấy.” Chúc Tinh Hòa thật lòng mừng cho người đồng gánh mà cậu chưa từng gặp mặt này: “Dì có dùng Weibo không ạ? Tôi muốn theo dõi dì ấy.”
“Có,” Lý Như Thâm đáp: “nhưng tôi không biết tài khoản là gì.”
Chúc Tinh Hòa hiểu ra ngay. Người bình thường ai cũng sẽ giấu nhẹm tài khoản phụ của mình, không để người quen biết được.
Họ lại trò chuyện thêm rất nhiều xoay quanh chủ đề theo đuổi thần tượng. Dù việc Chúc Tinh Hòa yêu thích một người đàn ông khác khiến Lý Như Thâm không khỏi có chút ghen tị, nhưng anh càng thấy may mắn hơn vì đã tìm đúng chủ đề. Nghe Chúc Tinh Hòa nói chuyện là một sự hưởng thụ kép: không chỉ giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, mà biểu cảm của cậu cũng vô cùng sinh động và ưa nhìn.
Bánh ngọt đã ăn xong, nước trái cây cũng đã uống cạn, Chúc Tinh Hòa cảm thấy đã đến lúc kết thúc buổi xem mắt đầy thăng trầm này rồi: “Chúng ta về chứ?”
Lý Như Thâm nói: “Đợi tôi năm phút.”
Chúc Tinh Hòa ngỡ anh muốn vào nhà vệ sinh, nào ngờ anh lại đứng dậy rồi đi thẳng về phía sân khấu.
…Không lẽ anh ấy định hát sao? Sao tự dưng lại chuyển từ người hướng nội sang người hướng ngoại thế này?
Chúc Tinh Hòa nhanh chóng hiểu ra, Lý Như Thâm đây là muốn thể hiện sức hút của mình với cậu, một hành vi tìm bạn tình tương tự như kiểu khổng tước xòe đuôi.
Nữ ca sĩ chính nhường chỗ, Lý Như Thâm ngồi xuống trước giá micro, chỉnh micro cao hơn một chút rồi gật đầu với nhạc công keyboard, ra hiệu có thể bắt đầu.
Trông anh vô cùng bình thản và điềm nhiên, không hề để lộ chút căng thẳng nào.
Sau đoạn dạo đầu ngắn ngủi, Lý Như Thâm cất giọng:
“City of stars
Are you shining just for me
City of stars
There's so much that I can't see.”
Anh hát ca khúc chủ đề của bộ phim "La La Land". Ở cuối phim, nam nữ chính sau bao ngày xa cách đã tình cờ gặp lại nhau trong một quán rượu nhỏ. Nam chính ngồi trên sân khấu đệm đàn giai điệu của "City of Stars", còn nữ chính là khán giả ngồi phía dưới. Một khả năng khác của cuộc đời cứ thế hiện ra theo từng nốt nhạc, vừa tươi đẹp lại vừa bi thương, sầu muộn.
Giờ phút này, khung cảnh nơi họ đang ở gần như giống hệt với phân cảnh trong phim. Chúc Tinh Hòa vừa giơ điện thoại lên quay, vừa dùng cả mắt và tai để thưởng thức. Cậu và người đàn ông mới gặp lần đầu này chẳng có quá khứ nào để hồi tưởng, cũng chẳng có tương lai nào để ước vọng. Thứ họ có chỉ là khoảnh khắc hiện tại chóng vánh này mà thôi. Nghĩ đến đây, Chúc Tinh Hòa không khỏi cảm thấy tiếc nuối và xót xa, bất giác thấy mắt mình hoe hoe.
“I don't care if I know
Just where I will go
'Cause all that I need is this crazy feeling
A rat-tat-tat on my heart
Think I want it to stay.”
Lý Như Thâm vừa hát, vừa lặng lẽ nhìn Chúc Tinh Hòa. Trái tim bé nhỏ của Chúc Tinh Hòa cũng đập rộn ràng “rat-tat-tat” y như lời bài hát – một người đàn ông gần như hoàn hảo, tựa như hoàng tử bạch mã, đang hát tình ca cho riêng bạn, thử hỏi có ai mà không rung động cho được? Dẫu có là người chết đóng đinh trong quan tài, cũng phải dùng giọng nói mục ruỗng mà hét lên một câu: Tôi nguyện ý!
Cảm xúc đang cám dỗ cậu: Cả đời này cậu khó mà gặp được người đàn ông nào tốt hơn Lý Như Thâm nữa đâu. Bỏ lỡ anh ấy, chắc chắn cậu sẽ hối hận. Chỉ cần lờ đi khuyết điểm kia, cậu sẽ có thể rơi vào lưới tình rồi.
Nhưng lý trí lại mách bảo cậu: Cậu không làm được, ít nhất là bây giờ vẫn chưa thể.
“City of stars
Are you shining just for me
City of stars
You never shined so brightly.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Lý Như Thâm gật đầu cảm ơn nhạc công keyboard và nữ ca sĩ chính, rồi đứng dậy bước xuống sân khấu.
Chúc Tinh Hòa không tài nào rời mắt khỏi Lý Như Thâm. Cả người anh như đang tỏa sáng lấp lánh, tựa hồ bước ra từ một chiều không gian khác.
Chúc Tinh Hòa chợt nhớ đến lời bà Chúc từng nói, rằng cho dù so với ngôi sao mà cậu yêu thích, Lý Như Thâm cũng không hề thua kém.
Lúc ấy trong lòng cậu thực ra có chút xem thường, bởi vì trên đời này chẳng ai có thể sánh ngang với idol của cậu được. Nhưng bây giờ, cậu phải thừa nhận bà Chúc đã nói đúng – đối với một người theo đuổi thần tượng mà nói, đây không nghi ngờ gì chính là lời đánh giá cao nhất dành cho một người đàn ông.