Gió sông mơn man gương mặt, mang theo từng đợt khí lạnh sảng khoái, thế nhưng chẳng thể nào xua tan bầu không khí ngượng ngùng bao trùm.

Ngượng ngùng khiến người ta bức bối, bức bối làm người ta khát nước. Chúc Tinh Hòa vặn nắp chai, uống vài ngụm trà ô long, quay đầu nhìn sang thì thấy Lý Như Thâm cũng đang uống nước. Yết hầu nhô cao của anh chuyển động lên xuống theo từng ngụm nuốt vào, hai chữ "gợi cảm" ngay khoảnh khắc này bỗng trở nên hữu hình, khiến Chúc Tinh Hòa đứng hình mất mấy giây.

Cậu không dám nhìn lâu, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại ở những ánh đèn neon bên kia sông. Trên màn hình lớn ngoài trời của một tòa nhà cao tầng nào đó đang hiển thị hai chữ cái viết tắt của một cái tên, ở giữa còn có một trái tim màu đỏ, không phải tỏ tình thì cũng là cầu hôn.

Ánh mắt cậu bất giác lại hướng về người đàn ông bên cạnh, nhưng ngay khi chạm phải ánh nhìn của đối phương, cậu liền vội vàng nhìn sang chỗ khác. Chúc Tinh Hòa cảm thấy mình có cảm giác như đang làm chuyện vụng trộm rất rõ rệt, cứ như thể cậu không phải đến để xem mắt, mà là đến để vụng trộm.

"Anh..."

"Cậu..."

Cả hai gần như đồng thanh lên tiếng. Chúc Tinh Hòa cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận nhìn sang: "Anh nói trước đi."

Lý Như Thâm nhường lời: "Cậu nói trước đi."

Chúc Tinh Hòa ném ra một chủ đề vừa thịnh hành lại vừa dễ bắt chuyện: "MBTI* của anh là gì?"

*MBTI là viết tắt của Myers-Briggs Type Indicator – phương pháp xác định tính cách thông qua một loạt câu hỏi trắc nghiệm thuộc 16 nhóm tính cách. 

Lý Như Thâm đáp: "Tôi không thích tự dán nhãn cho mình, cho nên chưa từng làm thử."

Chúc Tinh Hòa: "..."

Thôi được rồi, lại cụt hứng nữa rồi.

Nhưng riêng việc không thích dán nhãn, cậu hoàn toàn giơ cả hai tay hai chân tán thành.

Cư dân mạng ngày nay thật sự quá thích dán nhãn rồi: người hướng nội, người hướng ngoại, người có cảm xúc mãnh liệt, người có cảm xúc ôn hòa, hội chứng sợ xã hội, người hướng ngoại năng nổ, fan only công, fan only thụ, yêu nam giới, yêu nữ giới, trai thẳng hơi cong, gái thẳng hơi les, vợ yêu, liếm cẩu, não yêu đương, chiến binh tình yêu thuần khiết... Những nhãn dán này phân loại đủ mọi hạng đàn ông phụ nữ. Có những nhãn dán thì ôn hòa vô hại, nhưng cũng có những nhãn lại mang tính công kích và sát thương rất mạnh, hễ một chút là có thể dấy lên cả một trận khẩu chiến trên mạng xã hội, bởi vậy trên mạng lúc nào cũng khói lửa mịt mù, mưa máu gió tanh.

Bản thân Chúc Tinh Hòa cũng bị chính mình và người khác dán cho vô số nhãn mác. Là một người bình thường luôn chạy theo xu hướng, cậu rất khâm phục việc Lý Như Thâm có thể giữ vững lập trường riêng biệt như vậy.

Lý Như Thâm nhận ra mình đã trở thành kẻ phá đám câu chuyện, bèn vội vàng chữa lời: "Nhưng xem nhiều rồi cũng biết sơ sơ, tôi chắc là kiểu 'người hướng nội' mà mọi người hay nói."

"Nhìn là biết mà," Chúc Tinh Hòa mỉm cười: “Anh 'I' rõ ràng lắm."

"Tôi đoán cậu là người hướng ngoại." Giọng Lý Như Thâm đầy quả quyết.

"Không phải đâu," Chúc Tinh Hòa đáp: “Tôi là INFP*."

*INFP được gọi là The Mediator (Người hòa giải) do tính cách và phong cách giao tiếp của họ có xu hướng tìm kiếm sự hòa hợp và đồng thuận trong các mối quan hệ. 

Lý Như Thâm gật đầu, không tiếp tục chủ đề mà anh chưa tìm hiểu sâu này nữa, để tránh bị hớ.

Thay vì cứ ngồi ngượng nghịu thế này, chi bằng cứ đi tiếp về phía trước. Chúc Tinh Hòa vừa định mở lời thì một tiếng mèo kêu ngay bên tai đã thu hút sự chú ý của cậu. Cậu quay đầu lại thì thấy một bé mèo tam thể nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh ghế dài, mắt tròn xoe nhìn cậu.

Chúc Tinh Hòa ngay lập tức chuyển sang giọng điệu nũng nịu: "Mèo con ơi, xin chào nha~"

Nhóc con này cũng gan dạ phết, nhảy thẳng lên ghế dài, dụi người vào chân Chúc Tinh Hòa, cọ đến mức khiến lòng cậu ngứa ngáy không yên: "Em xinh quá, anh sờ em một chút được không?"

Bé mèo kêu "meo" một tiếng đầy nũng nịu, rồi nhảy lên đùi Chúc Tinh Hòa. Hai chiếc vuốt sau của nó đặt trên vùng da trần của cậu, mang lại một cảm giác mềm mại ấm áp.

Một chú mèo hoang quấn người thế này đúng là của hiếm khó tìm. Chúc Tinh Hòa muốn ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này, một tay nhẹ nhàng vuốt ve thân mình bé mèo, tay kia thì lục trong túi xách lấy điện thoại ra, đưa cho Lý Như Thâm, nhỏ giọng nhờ vả: "Phiền anh chụp giúp tôi một tấm."

Lý Như Thâm nhận lấy điện thoại, ánh mắt dừng lại trên hình nền màn hình khóa một thoáng, sau đó ngón cái vuốt lên, mở máy ảnh, hướng ống kính về phía người và mèo – "Tách!"

Trong môi trường thiếu sáng, máy ảnh tự động bật đèn flash. Bé mèo bất ngờ giật mình, nó hoảng hốt bỏ chạy.

Lý Như Thâm nghe thấy Chúc Tinh Hòa khẽ hít một hơi lạnh, vội vàng bật đèn pin điện thoại. Một vệt sáng trắng chiếu lên chân Chúc Tinh Hòa, ở vị trí gần đầu gối có hai vết máu dài bằng nửa ngón tay, trông mà phát sợ.

"Tôi đưa cậu đi xử lý vết thương." Lý Như Thâm trầm giọng nói.

"Không cần đâu ạ," Chúc Tinh Hòa ngại làm phiền anh: “Chỉ trầy chút da thôi, không sao đâu."

Nhưng Lý Như Thâm không nói một lời mà kéo cậu đứng dậy rồi dẫn cậu đi ngược lại. Chúc Tinh Hòa chẳng biết làm sao, đành ngoan ngoãn đi theo anh.

Vốn dĩ hai người cũng chưa đi xa, chưa đầy năm phút đã ra khỏi công viên, lên xe của Lý Như Thâm – dẫu cho Chúc Tinh Hòa không rành về xe cộ, cậu vẫn nhận ra bức tượng nhỏ hình người bay trên nắp capo là logo của Rolls-Royce. Mấy vị tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết hầu như ai cũng sở hữu một chiếc, rõ ràng là biểu tượng của sự giàu sang và địa vị.

Chúc Tinh Hòa ngồi trong khoang xe thoang thoảng hương thơm, cảm giác mình như biến thành nàng Lọ Lem.

Mùi hương trong xe tỏa ra từ một món đồ trang trí xông tinh dầu kẹp ở cửa gió điều hòa, có hình dạng một trái Golden Snitch được chế tác tinh xảo, vừa thơm lại vừa đẹp mắt.

Chúc Tinh Hòa liếc trộm sắc mặt Lý Như Thâm, đường viền hàm dưới căng cứng và đôi mày hơi nhíu lại khiến anh trông đặc biệt nghiêm nghị, tựa như đang tức giận.

Đối phương im lặng không nói, Chúc Tinh Hòa đành phải từ "I" biến thành "E", một lần nữa khơi gợi chủ đề: "Anh thích 'Harry Potter' à?"

Lý Như Thâm mắt không nhìn nghiêng, vẫn giữ phong thái kiệm lời như mọi khi: "Trước đây thích."

"'Harry Potter' là tuổi thơ của tôi đó," Chúc Tinh Hòa vươn tay vuốt ve đôi cánh của trái Golden Snitch: “Cả tiểu thuyết lẫn phim điện ảnh tôi đều cực kỳ thích, đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi."

Lý Như Thâm liếc nhìn cậu, cuối cùng cũng chịu nói thêm vài chữ: "Lúc phần đầu tiên của 'Harry Potter' công chiếu, chắc cậu vẫn chưa ra đời đâu nhỉ?"

"Chưa ạ," Chúc Tinh Hòa đáp: “Tôi sinh vào năm phần thứ ba được công chiếu."

Lý Như Thâm nhẩm tính thời gian: "Tôi lớn hơn cậu bảy tuổi, cậu có chê tôi già không?"

Chúc Tinh Hòa hơi ngạc nhiên, cậu không ngờ Lý Như Thâm lại lớn hơn mình nhiều đến vậy. Bà Chúc cũng chưa từng nói cho cậu biết tuổi cụ thể của Lý Như Thâm, chỉ bảo rằng trông anh không quá hai mươi lăm tuổi.

Có điều, sự chênh lệch tuổi tác này đối với cậu chẳng là gì cả. Cậu không có phức cảm yêu cha, nhưng cậu thật sự thích những người đàn ông lớn tuổi và chín chắn hơn mình. Không ai hiểu con bằng mẹ, thế nên bà Chúc mới nhiệt tình giới thiệu Lý Như Thâm cho cậu như vậy.

*hường chỉ phức cảm Electra ở nữ giới, hoặc xu hướng bị thu hút bởi những người lớn tuổi hơn mang hình mẫu người cha.

Cậu phải thừa nhận rằng, Lý Như Thâm hoàn toàn hợp gu của cậu, bất kể là ngoại hình, vóc dáng hay khí chất đều đâm trúng tim đen của cậu một cách mạnh mẽ. Cậu cảm thấy một tình yêu ngọt ngào đang vẫy gọi mình rồi.

"Dĩ nhiên là không rồi, tôi không để tâm đến tuổi tác lắm đâu, với lại anh mới hai mươi bảy tuổi, chẳng dính dáng gì đến chữ 'già' cả."

Câu nói này nửa thật nửa giả, ẩn chứa một chút ngượng ngùng khó nói.

Chúc Tinh Hòa không kìm được mà liếc trộm Lý Như Thâm, phát hiện khóe miệng anh hơi nhếch lên, dường như đang cười – Lý Như Thâm có vẻ là một "chàng trai lạnh lùng", lúc nào cũng không chút biểu cảm, băng giá và khó đoán. Từ lúc gặp mặt đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười của Lý Như Thâm, dù nụ cười ấy không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ để khiến lòng cậu gợn lên một chút ngọt ngào vi diệu.

Tuy không để tâm đến tuổi tác của Lý Như Thâm, nhưng... với điều kiện nổi bật như vậy, hẳn là lịch sử tình trường của anh phải rất phong phú. Nếu anh là một tay chơi, vậy thì Chúc Tinh Hòa sẽ rất để ý đấy.

Lý Như Thâm cần phải nhìn đường, Chúc Tinh Hòa cuối cùng cũng có thể đường hoàng nhìn anh, rồi cẩn trọng hỏi: "Tôi có thể hỏi anh một câu hơi riêng tư được không?"

"Được."

"Anh đã yêu mấy lần rồi?"

"Hai lần, với cùng một người." Lý Như Thâm đáp không chút do dự: “Lần đầu chia tay là vì yêu xa, lần thứ hai chia tay là vì tôi không muốn kết hôn quá sớm."

Chúc Tinh Hòa cảm thấy thật khó tin.

Yêu cùng một người, chia tay, rồi lại quay lại, rồi lại chia tay, hoàn toàn có thể tính là một lần. Anh nói hai lần là muốn tỏ ra mình dày dạn kinh nghiệm lắm sao?

Nhưng đó không phải là mấu chốt, mấu chốt là anh sắp ba mươi rồi, lại còn đẹp trai đến nhường này, vậy mà chỉ mới yêu có một lần! Điều này có hợp lý không? Không hề hợp lý chút nào! Chỉ có trong những cuốn tiểu thuyết theo đuổi hình tượng nhân vật hoàn hảo mới xuất hiện kiểu thiết lập xa rời thực tế như vậy.

Ấy thế mà một người đàn ông gần như hoàn hảo như vậy lại đang đi xem mắt với cậu.

Trời ơi, thật không thực tế chút nào, mọi thứ tối nay đều quá đỗi không thực tế.

"Vậy... hai người yêu nhau bao lâu?"

"Lần đầu một năm rưỡi, lần thứ hai hai năm."

"Hai người chia tay bao lâu rồi?"

"Hai năm."

Chúc Tinh Hòa bấm đốt ngón tay tính toán, Lý Như Thâm hẳn là bắt đầu mối tình này từ thời đại học, mà cậu bây giờ cũng đang ở giai đoạn này, độ tuổi rất thích hợp để yêu đương, không sớm cũng không muộn, Lý Như Thâm xuất hiện thật đúng lúc.

"Cậu có để ý không?" Lý Như Thâm hỏi lại câu mà Chúc Tinh Hòa đã từng hỏi.

"Nếu anh từng yêu mười lần tám lượt, tôi chắc chắn sẽ để ý," Chúc Tinh Hòa thành thật trả lời: “Nhưng anh chỉ mới yêu có hai lần, tôi có gì mà phải để ý chứ?"

"Nhưng đối tượng yêu đương của tôi là phụ nữ." Lý Như Thâm nói.

Chúc Tinh Hòa chỉ hơi sững người một chút, rồi mỉm cười nói: "Vậy cũng không sao ạ, tính dục vốn dĩ là linh hoạt mà, sẽ thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh (1), hơn nữa tôi luôn cho rằng, bất kể là đồng tính hay dị tính, người ta thích không phải là một giới tính nào đó, mà là một người nào đó tình cờ mang giới tính ấy. Trước đây tôi cũng từng rung động vì một cô gái."

Lý Như Thâm đỗ xe xong, nhìn Chúc Tinh Hòa hỏi: "Cô ấy là mối tình đầu của cậu à?"

Chúc Tinh Hòa ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đành phải dừng ánh mắt trên trái Golden Snitch, giọng nói ẩn chứa chút hoài niệm về quãng thời gian đã qua: "Lúc đó tôi còn trẻ người non dạ, cứ ngỡ những cảm xúc ghen tuông và muốn chiếm hữu khó hiểu ấy là vì tình bạn, sau này cô ấy đi du học, những rung động mơ hồ đó cũng dần tan biến theo mây khói."

Lý Như Thâm nói: "Vậy là cậu vẫn chưa trải qua mối tình đầu nào?"

Chúc Tinh Hòa khe khẽ "ừm" một tiếng.

Im lặng trong giây lát, cậu nghe thấy Lý Như Thâm nói: "Tôi đi mua thuốc, cậu ở trên xe đợi tôi."

Lý Như Thâm đi nhanh rồi về cũng nhanh. Anh trước tiên dùng tăm bông thấm dung dịch sát khuẩn, khử trùng vết thương cho cậu. Dù động tác của anh đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng, nhưng thuốc vẫn làm vết thương xót đến đau điếng. Chúc Tinh Hòa cắn chặt răng, vậy mà vẫn không kìm được mà bật ra hai tiếng rên khẽ.

Động tác của Lý Như Thâm khựng lại, giọng anh đột nhiên có chút khàn khàn: "Cậu rất thích mèo à?"

"Vâng..." Chúc Tinh Hòa cố nén đau, giọng nói mang theo vẻ đáng thương như sắp khóc đến nơi: “Nhưng mà nhà tôi có người bị dị ứng lông mèo, tạm thời tôi không nuôi được, chỉ có thể đợi sau khi tốt nghiệp thôi."

Lý Như Thâm định nói mình nuôi hai con mèo, nhưng lời đến đầu môi lại nuốt ngược vào trong, đoạn thuận miệng hỏi: "Thích nhất giống mèo nào?"

"Tôi không quan trọng giống loài đâu, mèo nào cũng đáng yêu hết."

"Con mèo vừa cào cậu cũng đáng yêu sao?"

"Dĩ nhiên rồi, mèo tam thể chính là nữ thần trong giới mèo đó, với lại nó cũng không cố ý cào tôi đâu, anh không được trách nó."

Câu cuối mang theo chút ý vị làm nũng. Lý Như Thâm khẽ cười một cách khó nhận ra rồi nói: "Không trách nó, trách tôi."

Sát trùng xong, bôi thuốc mỡ rồi dán thêm hai miếng băng cá nhân là ổn thỏa.

Lý Như Thâm nói: "Gần đây có một quán bar nhẹ nhàng, có muốn qua đó ngồi một lát không?"

Chúc Tinh Hòa cảm thấy bây giờ cậu có thể ngồi đối diện với Lý Như Thâm được rồi, bèn gật đầu: "Được ạ."

Hai người xuống xe, đi bộ đến quán bar.

Nơi đây là khu phố sầm uất, người đi lại như mắc cửi. Lý Như Thâm một tay khoác lên vai Chúc Tinh Hòa, nửa ôm cậu vào lòng, với một tư thế vừa chiếm hữu lại vừa che chở.

Đối với hai người mới gặp mặt lần đầu, tư thế này có phần quá thân mật, thế nhưng cũng giống như lần nắm tay ở công viên. Chúc Tinh Hòa không những không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn một lần nữa rung động – cũng không thể trách cậu dễ dãi, bất cứ ai được một anh chàng đẹp trai đúng gu ôm vào lòng mà lại thấy ghét được cơ chứ? Cậu gần như có thể chắc chắn, Lý Như Thâm chính là Crush mà cậu mong chờ đã lâu, ao ước bấy nay, tựa như một tiên phẩm mà tạo hóa đã đo ni đóng giày riêng cho cậu vậy. ( app TYT - tytnovel )

"Cậu là người Mân Nam à?" Lý Như Thâm đột nhiên hỏi.

Chúc Tinh Hòa vô cùng sâu sắc, cuối cùng Lý Như Thâm cũng học được cách chủ động tìm chủ đề nói chuyện rồi. Cậu cười hỏi lại: "Sao anh biết? Mẹ tôi nói cho anh à?"

"Không phải, thỉnh thoảng cậu lại để lộ một chút giọng địa phương bên đó."

"Có sao? Tôi còn tưởng tiếng phổ thông của mình chuẩn lắm rồi chứ."

"Người Đông Bắc cũng nghĩ vậy đó."

Chúc Tinh Hòa không thể phản bác. Dù cậu không phải là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng từng lồng tiếng cho kịch truyền thanh, giọng nói đã được chỉnh sửa. Chỉ là lúc nói chuyện bình thường không thể nào tròn vành rõ chữ như khi lồng tiếng được, thỉnh thoảng có chút giọng địa phương cũng là chuyện bình thường.

"Cậu đến Tây Thành mấy năm rồi?" Lý Như Thâm lại hỏi.

"Đến từ năm lớp tám, hơn sáu năm rồi."

"Có về quê lần nào chưa?"

"Dịp Tết có về hai lần thăm ông bà ngoại." Vừa nghĩ đến ông bà ngoại đã lâu không gặp, Chúc Tinh Hòa lại không kìm được chua xót trong lòng. May mà quán bar cũng sắp đến nơi, không cần phải tiếp tục chủ đề này nữa.

Vừa vào quán bar Lý Như Thâm đã gặp người quen. Sau vài câu chào hỏi, đối phương nói muốn nói chuyện riêng với anh một chút. Lý Như Thâm khó lòng từ chối, bèn đưa Chúc Tinh Hòa đến một vị trí cạnh cửa sổ rồi đi ra ngoài.

Chúc Tinh Hòa lật xem thực đơn đồ uống, tự gọi cho mình một ly nước ép hắc mai biển và một phần đồ ngọt. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay trông thấy người đàn ông lạ mặt kia đưa cho Lý Như Thâm một điếu thuốc.

Lý Như Thâm dường như hơi do dự, nhưng rồi vẫn đưa tay nhận lấy điếu thuốc, anh thành thục ngậm trên môi. Đối phương lại ân cần giúp anh châm lửa. Anh quay mặt nhìn về phía Chúc Tinh Hòa, từ từ nhả ra một làn khói trắng.

Trái tim Chúc Tinh Hòa đột ngột chùng xuống đáy vực, dường như có thứ gì đó vừa sụp đổ tan tành.

Đêm nay vốn đã không thực, đến khoảnh khắc này lại càng trở về với hiện thực phũ phàng. Bao nhiêu háo hức cùng rung động đều tan thành bọt nước hư ảo, thoáng chốc hóa thành hư vô.

Lời tác giả:

Sụp đổ hình tượng đến nhanh như một cơn lốc xoáy~

① Trích từ thuyết tính dục linh hoạt (sexual fluidity) của nhà tâm lý học Lisa Diamond.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play