“Tiểu Hòa, mấy tiếng vừa rồi của em giả trân quá, nghe là biết diễn liền. Thiết lập của nhân vật thụ này là yêu diễm đê tiện, lẳng lơ không có điểm dừng, em nên... – Vãi chưởng, đừng nói với chị là em vẫn còn là trai tân đấy nhé?”
Tiêu Tịnh Đình ở bên ngoài phòng thu oang oang những lời lẽ táo bạo, còn Chúc Tinh Hòa ở trong phòng thu thì mặt mày đỏ bừng, chẳng dám hó hé tiếng nào.
“Đúng là phí phạm của trời mà! Tiểu mỹ nhân mơn mởn như em đây thì phải được hưởng đãi ngộ của hoa thị thụ*, cùng đủ loại các anh soái ca vỗ tay vì yêu, quanh năm không nghỉ, cuối tuần gấp đôi, sao em có thể là trai tân được cơ chứ?!”
*được săn đón trong giới.
Chúc Tinh Hòa ấm ức trong lòng, cậu cũng đâu muốn độc thân từ trong bụng mẹ suốt hai mươi năm.
Nhưng cậu lại thuộc kiểu người mà trong truyện đam mỹ sẽ bị hàng vạn độc giả chê bai là “đổi thụ thành nữ cũng không hề có cảm giác gượng gạo”, còn trên ứng dụng hẹn hò thì chưa kịp chào hỏi chàng trai mình rung động đã bị bốn chữ “Đồ ẻo lả miễn làm phiền” trong phần giới thiệu của đối phương thẳng thừng dội cho gáo nước lạnh – dù là ở thế giới hai chiều hay ba chiều: “hình tượng” của cậu đều chẳng được yêu thích, đúng là cái gái khéo khó nấu không gạo mà.
*Gái khéo khó nấu không gạo, ý chỉ dù có tài giỏi đến mấy mà không có điều kiện thì cũng đành chịu.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ai bảo từ nhỏ cậu đã có tính cách “ẻo lả” như vậy chứ, cậu thích trang điểm, thích mặc váy đẹp, thích chơi cùng các bạn nữ... Cậu chẳng hề thấy mình như vậy có gì không tốt, người khác nhìn cậu thế nào là chuyện của họ, cậu không C-a-r-e.
Còn về chuyện tình yêu ngọt ngào bao giờ mới đến lượt mình, cậu cũng đành tùy duyên vậy, giống như chữ ký WeChat muôn thuở không đổi của mẹ cậu, bà Chúc Giai Âm: Nếu bạn nở rộ, bướm sẽ tự tìm đến.
Thu thêm vài lượt nữa, Tiêu Tịnh Đình vẫn thấy Chúc Tinh Hòa diễn chưa đủ Real, bèn dứt khoát không thu nữa, dẫn mấy thành viên trong câu lạc bộ đến một quán ăn bình dân gần phòng thu để dùng bữa tối, và như thường lệ, Tiêu Tịnh Đình là người mời.
Tiêu Tịnh Đình là hội trưởng kiêm đạo diễn kiêm biên kịch của Câu lạc bộ Kịch truyền thanh Dạ Hành thuộc Học viện Âm nhạc Tây Thành, còn Chúc Tinh Hòa phụ trách lồng tiếng, nói theo thuật ngữ trong ngành thì chính là “Diễn viên lồng tiếng”.
Hồi năm nhất mới khai giảng chưa được bao lâu, Chúc Tinh Hòa bị Tiêu Tịnh Đình phát hiện lúc đang lấy cơm ở nhà ăn, chị ấy bảo cậu là “giọng thụ trời sinh”, rồi chẳng nói chẳng rằng kéo ngay cậu vào câu lạc bộ kịch truyền thanh vừa mới thành lập không lâu.
Ban đầu, Chúc Tinh Hòa cứ ngỡ đây chỉ là một câu lạc bộ đại học bình thường như bao câu lạc bộ khác, các thành viên khác cũng nghĩ vậy, nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đã bị choáng váng trước hàng loạt hành động của Tiêu Tịnh Đình.
Chị ấy chi mấy chục vạn tệ để mua bản quyền kịch truyền thanh của tiểu thuyết mình thích, mỗi tuần đều mời các diễn viên lồng tiếng nổi tiếng trong giới đến trường dạy cho đám gà mờ bọn họ, sau đó còn thuê phòng thu với giá bốn năm trăm tệ một giờ để tiến hành ghi âm...
Chị ấy đã dùng sức mạnh của đồng tiền để giúp cái đội nhóm nghiệp dư này dần dần trở nên tốt hơn, và mạnh hơn. Có công mài sắt có ngày nên kim, bộ kịch truyền thanh thanh xuân vườn trường mà họ hoàn thành năm ngoái sau khi ra mắt đã đạt hơn năm triệu lượt phát, thu về một khoản lợi nhuận lớn, có thể nói là thành công vang dội.
Để rèn sắt khi còn nóng, Tiêu Tịnh Đình nhanh chóng mua bản quyền một bộ tiểu thuyết khác, nhân kỳ nghỉ hè để bắt tay vào sản xuất bộ kịch mới. Lần này Chúc Tinh Hòa vẫn đảm nhận vai chính, cả mùa hè bận tối mắt tối mũi, chưa tốt nghiệp mà đã thành nô lệ tư bản.
Vài ngày nữa là khai giảng, các thành viên trong câu lạc bộ nhao nhao đòi nghỉ phép. Tiêu Tịnh Đình cũng cảm thấy hơi áy náy vì đã bóc lột mọi người cả mùa hè, nên chị ấy đã vui vẻ đồng ý.
Mọi người vui vẻ bàn bạc xem nên đi đâu chơi, trong khi đó Tiêu Tịnh Đình khoác vai bá cổ Chúc Tinh Hòa, ghé tai thì thầm: “Tiểu Hòa, chị chỉ có thể cho em nửa tháng thôi, trong vòng nửa tháng em bắt buộc phải mất trinh tiết, nếu không thì mấy cảnh hôn với cảnh giường chiếu kia em chắc chắn không lồng tiếng tốt được đâu. Em nói với chị xem, em thích kiểu con trai như thế nào, cho dù là đẳng cấp như Kim Thành Vũ hay Ngô Ngạn Tổ thì chị đây cũng tìm được cho em.”
Chúc Tinh Hòa đỏ mặt đáp: “Em cũng không nói rõ được...”
Tiêu Tịnh Đình cầm điện thoại lên, mở WeChat, lướt một hồi trong danh sách bạn bè, sau đó đoạn dí một tấm ảnh tới trước mặt Chúc Tinh Hòa, hạ giọng hỏi: “Người này thế nào? Hot boy trường thể dục bên cạnh, vận động viên bóng rổ, mặt đẹp dáng chuẩn. Em nhìn xem, cơ ngực căng đầy này, cơ bụng sáu múi rõ ràng này, với cả đôi chân dài miên man nữa, có cảm nhận được sức hút giới tính ngùn ngụt không?”
Chúc Tinh Hòa liếc nhìn người đàn ông gần như khỏa thân chỉ mặc một chiếc quần đùi trong ảnh, lòng cậu không gợn chút sóng nào, lí nhí đáp: “Em không thích sinh viên thể dục thể thao, cũng không thích kiểu đàn ông cơ bắp cuồn cuộn quá mức.”
Người bạn thân nhất của cậu, Kỷ Tùng Thẩm, chính là một sinh viên thể dục thể thao kỳ cựu, cũng đang theo học tại trường thể dục bên cạnh, và là một ngôi sao mới nổi của làng bơi lội.
Kỷ Tùng Thẩm đã hơn một lần nói với cậu rằng sinh viên thể dục thể thao chẳng mấy ai tốt đẹp, đám hot boy hot girl lên mạng khoe thân trên Twitter thì mười người có đến tám là sinh viên thể dục, bất kể là đồng tính hay dị tính đều chơi rất bẩn, không phải kiểu đóa hoa sen trắng ngây thơ như cậu có thể kham nổi, tuyệt đối không được dính vào. ( truyện trên app T•Y•T )
Cậu cho rằng lời của Kỷ Tùng Thẩm có phần thổi phồng, mỗi người là một cá thể riêng biệt, không thể vơ đũa cả nắm, thế nhưng không chịu nổi sự nhắc nhở dặn dò kỹ lưỡng hết lần này đến lần khác của cậu ấy, Chúc Tinh Hòa vẫn không tránh khỏi việc hình thành ấn tượng tiêu cực đối với “sinh viên thể dục thể thao”, và tuyệt nhiên không bao giờ trêu chọc.
“Sinh viên thể dục thể thao là hàng hot trong giới Gay đấy, vậy mà em lại không thích.” Tiêu Tịnh Đình tôn trọng xu hướng tính dục của cậu, cũng không hỏi nhiều nên tiếp tục tìm kiếm trong điện thoại: “Này, em xem người này thế nào? Là người mẫu nam, không phải kiểu ở hộp đêm đâu, mà là người mẫu nam đàng hoàng, nhan sắc và vóc dáng đều đỉnh của chóp, có hứng thú không?”
Thế nhưng, điều Chúc Tinh Hòa để ý đầu tiên lại là điếu thuốc ngậm trên môi người đàn ông. Cậu khẽ cau mày một cách khó nhận ra, rồi thành thật nói: “Em không thích con trai hút thuốc, đối với em đây là một khuyết điểm không thể chấp nhận được. Em ngửi thấy mùi thuốc lá là buồn nôn, thật sự không ngửi nổi chút nào.”
“Chỉ riêng việc không hút thuốc thôi đã loại bỏ hết một nửa đàn ông trên thế giới rồi, nhưng không sao, đàn ông thì thiếu gì.” Tiêu Tịnh Đình đặt điện thoại xuống: “Thôi được rồi, để chị lựa chọn kỹ càng rồi sẽ giới thiệu cho em sau.”
Chúc Tinh Hòa xua tay từ chối: “Không cần phiền chị đâu ạ, em sẽ tự xem xét.”
Tiêu Tịnh Đình cười tủm tỉm nhìn cậu: “Nghe ý của em thì là có mục tiêu rồi à?”
“Dạ không: “ Chúc Tinh Hòa ngượng ngùng đáp: “Chỉ là mẹ em nói mẹ quen một người con trai, người đó cũng tốt lắm, muốn em làm quen thử xem sao.”
“Hả?” Tiêu Tịnh Đình trợn tròn mắt vì kinh ngạc: “Dì ấy thoáng đến vậy luôn sao?”
“Mẹ em nói tình yêu thời học sinh là đơn giản và thuần khiết nhất, hồi đó mẹ đã bỏ lỡ nên sau này thường thấy hối tiếc, mẹ không muốn em cũng phải nuối tiếc như vậy.”
“Mẹ em tốt thật đấy, chị cũng thấy hơi ghen tị với em rồi.”
“Vâng: “ Chúc Tinh Hòa mỉm cười gật đầu: “Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.”
Sau khi nói chuyện với người khác một lát, Tiêu Tịnh Đình lại ghé sát vào: “Thật ra thì tình yêu thời học sinh cũng không thuần khiết đến thế đâu.”
“?”
“Hồi cấp ba chị từng quen hai bạn trai học giỏi, không phải vì chị thích họ nhiều đến mức nào đâu, mà là để chép bài tập của họ.”
“...” Chúc Tinh Hòa giơ ngón tay cái lên: “Đúng là chị có khác.”
Ăn uống no nê, ai về nhà nấy.
Chúc Tinh Hòa đến bằng chiếc xe máy nhỏ, lúc về cũng vẫn là chiếc xe máy nhỏ ấy.
Mùa hè này dường như kéo dài đến lạ, những ngày tam phục đã qua đi, nhưng hơi nóng còn sót lại vẫn còn đó. Cơn gió đêm mang theo cái nóng oi bức và nhớp nháp, thổi tung mái tóc dài ngang vai của cậu.
Chiếc tai nghe chụp tai ngăn cách mọi ồn ào, bản nhạc yêu thích khiến tâm trạng cậu trở nên tốt hơn. Khi gặp đèn đỏ, cậu lấy chiếc GoPro từ trong ba lô ra, gắn cố định lên tay lái của xe, dùng video ghi lại khoảnh khắc vui vẻ này để làm tư liệu cho Vlog – tài khoản Douyin của cậu có hơn năm mươi vạn người theo dõi, miễn cưỡng cũng được coi là một võng hồng nhỏ, nhưng cậu không dựa vào việc này để kiếm tiền, mà chỉ đơn thuần là để ghi lại cuộc sống.
Chỉ mất thời gian bằng hai ba bài hát là đã đến nơi.
Dựng chiếc xe máy nhỏ bên lề đường, cất GoPro đi, tháo tai nghe xuống rồi quàng lên cổ. Chúc Tinh Hòa ung dung bước vào một tiệm sách có tên là “ROOM”.
Tiệm sách này là do mẹ cậu, bà Chúc Giai Âm mở ra. Tên tiệm được lấy từ tác phẩm “A Room of One's Own” của nhà văn nổi tiếng Virginia Woolf.
Bà Chúc là một người phụ nữ yêu văn nghệ. Thời còn trẻ, ước mơ lớn nhất của bà là sở hữu một hiệu sách của riêng mình. Thế nhưng, đến khi bà có đủ khả năng để mở tiệm thì thời hoàng kim của các hiệu sách đã qua, vì vậy bà đã thuận theo xu hướng thời đại, mở ra tiệm sách kết hợp quán cà phê này. Việc kinh doanh cũng khá tốt, mấy năm nay vẫn luôn duy trì được lợi nhuận.
Tiếng nhạc cổ điển du dương cùng ánh đèn ấm áp tạo nên một bầu không khí dịu dàng và tươi đẹp. Mấy bàn khách đều rất yên tĩnh, dù có nói chuyện cũng chỉ thì thầm nhỏ nhẹ.
Chúc Tinh Hòa bước đến trước quầy bar, khẽ hỏi: “Chị Tranh, mẹ em đâu rồi?”
Lúc này không đông khách, Hoàng Lạc Tranh đang ngồi ngẩn người sau quầy bar. Chị hất cằm về phía văn phòng: “Đang tính sổ trong đó đấy.”
Chúc Tinh Hòa rút bình giữ nhiệt từ túi lưới bên hông ba lô, nhờ Hoàng Lạc Tranh châm đầy nước nóng giúp mình. Trong bình là hạt đười ươi và quả la hán ngâm nước, rất tốt cho cổ họng, ngày nào cậu cũng uống, còn những loại đồ uống lạnh như cola, cà phê thì cậu rất ít khi đụng đến.
“Lúc nãy vào cửa em thấy trên cửa có dán thông báo tuyển người: “ Chúc Tinh Hòa nhân cơ hội bắt chuyện: “Sao đột nhiên lại muốn tuyển người vậy chị?”
“Nhà Lạc Lạc có người ốm, cô ấy phải ở lại chăm sóc, vốn dĩ định xin nghỉ việc luôn nhưng mẹ em không đồng ý. Bà â không chỉ cho cô ấy ứng trước hai tháng lương mà còn cho nghỉ phép dài hạn, đợi cô ấy giải quyết xong chuyện nhà rồi hãy quay lại làm.” Hoàng Lạc Tranh trả lại bình giữ nhiệt cho Chúc Tinh Hòa: “Một mình chị làm sao xuể được, cho nên phải tuyển một người làm thời vụ để thay thế vị trí của Lạc Lạc.”
“Mấy ngày trước khai giảng này em cũng rảnh: “ Chúc Tinh Hòa nói: “Mai em đến tiệm phụ một tay.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Hoàng Lạc Tranh tươi cười hớn hở: “Chỉ cần có em ở đây là việc buôn bán của tiệm sẽ tốt hẳn lên.”
Bởi vì Chúc Tinh Hòa có nhan sắc nổi bật, khi mặc đồ nam thì như mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh, còn khi mặc đồ nữ lại là một thiếu nữ xinh đẹp, trong sáng đáng yêu, vừa thu hút nam giới lại vừa hấp dẫn nữ giới, vô cùng hữu ích trong việc tăng doanh thu.
Văn phòng nằm sát ngay quầy bar, chỉ là một căn phòng nhỏ xíu chẳng khác nào cái chuồng bồ câu.
Cửa phòng hé mở, Chúc Giai Âm đang ngồi trước bàn, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Mãi đến khi Chúc Tinh Hòa bước đến gần, bà mới phát hiện ra, vội vàng di chuột rồi tắt đi trang web đang xem.
“Mẹ xem gì thế?” Giọng Chúc Tinh Hòa khe khẽ: “Không phải là thứ gì đó không phù hợp với trẻ em đấy chứ?”
“Lớn rồi mà không biết trên dưới: “ Chúc Giai Âm đưa tay đánh nhẹ cậu một cái: “Đến mẹ mà con cũng dám trêu à.”
“Vẻ mặt hoảng hốt vừa rồi của mẹ đặc biệt giống một học sinh cấp ba đang lén lút làm chuyện xấu trong phòng thì bị phụ huynh mở cửa bắt quả tang.” Chúc Tinh Hòa tháo balo đặt lên ghế: “Con có lòng tốt nhắc nhở mẹ đấy, nhớ xóa lịch sử duyệt web đi, nếu để chị Tranh với mọi người thấy thì không hay đâu.”
Chúc Giai Âm cười trách: “Còn nói bậy nữa là mẹ đánh đấy.”
Chúc Tinh Hòa bước đến sau lưng mẹ, vừa xoa bóp vai cho bà vừa hỏi: “Hôm nay mẹ có bận không?”
“Cũng tạm, khách quen chủ yếu là dân văn phòng ở Khu Thương mại Trung tâm, cho nên cuối tuần thường vắng hơn ngày thường một chút.” Chúc Giai Âm uể oải nói: “Còn con thì sao, thu âm có thuận lợi không?”
“Không được thuận lợi lắm ạ.” Chúc Tinh Hòa chau mày ủ dột: “Nhân vật chính của bộ kịch trước là một học sinh cấp ba bình thường, con gần như là diễn đúng với con người thật của mình, nhưng nhân vật chính của bộ này... lại khá đặc biệt, nên thu âm không dễ dàng như vậy.”
Chúc Giai Âm nói: “Việc càng khó làm thì càng đáng để làm, chỉ có vượt qua khó khăn con mới có thể tiến bộ được.”
Chúc Tinh Hòa cười đáp: “Vâng vâng vâng, mẹ nói gì cũng đúng hết ạ.”
Sau khi hàn huyên thêm vài câu chuyện phiếm, Chúc Tinh Hòa làm như vô tình nhắc tới: “Mẹ ơi, dạo trước mẹ chẳng phải nói muốn giới thiệu một anh chàng đẹp trai cho con làm quen sao, mẹ cho con WeChat của anh ấy đi, con có thể thử nói chuyện với anh ấy xem sao.”
Chúc Giai Âm quay đầu liếc cậu một cái: “Chẳng phải con nói xem mắt là chuyện của người trên ba mươi tuổi mới làm sao, thế nào mà giờ lại đổi ý rồi?”
“Là do con thiển cận, không nên có suy nghĩ cứng nhắc như vậy.” Chúc Tinh Hòa nhanh chóng nghe theo lời phải, không quên nịnh nọt: “Nữ sĩ Chúc quả là mắt sáng như đuốc, người đó đã được mẹ để mắt tới thì chắc chắn phải có điểm hơn người, nếu con mà bỏ lỡ thì thật đáng tiếc biết bao.”
“Tiểu Lý đúng là một chàng trai xuất chúng, có ngoại hình, có vóc dáng, cho dù so với nam minh tinh mà con thích cũng không hề kém cạnh.” Chúc Giai Âm tấm tắc khen ngợi: “Quan trọng nhất là nhân phẩm tốt, lại hay giúp đỡ người khác. Hôm đó nếu không phải cậu ấy tốt bụng nhắc nhở, thì mẹ đã bị lừa đảo qua điện thoại rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”
Chuyện này Chúc Tinh Hòa đã từng nghe bà kể. Khi đó, bà đang ở trong tiệm thì nhận được một cuộc gọi lừa đảo, đối phương lấy lý do một kiện hàng bị thất lạc cần được bồi thường để từng bước dụ dỗ, đến bước cuối cùng khi bà chuẩn bị cung cấp mã ngân hàng cho đối phương thì vị tiên sinh Lý kia đã đến ngăn cản bà lại. Chỉ một chút nữa thôi là mấy chục vạn tệ trong thẻ của bà đã rơi vào túi bọn lừa đảo, một đi không trở lại.
“Tiểu Lý là khách quen, lúc con phụ giúp ở tiệm chắc cũng từng gặp cậu ấy rồi.” Chúc Giai Âm nói tiếp: “Con chắc chắn có ấn tượng với cậu ấy, cậu ấy không phải kiểu người dễ dàng bị lãng quên đâu.”
Nơi đây nằm sát Khu Thương mại Trung tâm xa hoa trụy lạc, những chàng trai cô gái thành thị bóng bẩy xinh đẹp nhiều vô kể, nhìn nhiều cũng thành quen. Chúc Tinh Hòa thật sự chẳng có ấn tượng đặc biệt sâu sắc nào với vị khách nào cả, tất cả đều như mây khói thoáng qua.
“Mẹ có ảnh của anh ấy không?” Chúc Tinh Hòa hỏi.
Chúc Giai Âm cầm điện thoại lên, mở WeChat, vào trang cá nhân của Tiểu Lý nhưng lại bị dòng chữ “Chỉ hiển thị bài đăng trong ba ngày gần nhất” chặn lại.
“Không có ảnh: “ Chúc Giai Âm nói: “Nhưng mẹ dám đảm bảo, ngoại hình của cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm con thất vọng đâu.”
“Điều đó cũng chưa chắc đâu mẹ: “ Chúc Tinh Hòa cố tình nói ngược lại: “Dù sao thì mỗi thế hệ đều có gu thẩm mỹ riêng mà.”
“Chắc chắn là vậy: “ Chúc Giai Âm quả quyết: “Mẹ dám lấy nhân cách ra đảm bảo.”
“Vậy thì cũng không cần thiết đâu.” Chúc Tinh Hòa dở khóc dở cười: “Mẹ gửi WeChat của anh ấy cho con đi, con muốn tận mắt xem thử, người này rốt cuộc có tốt như lời mẹ khen không. À đúng rồi, anh ấy tên đầy đủ là gì ạ?”
“Lý Như Thâm: “ Chúc Giai Âm nói: “Như trong ‘nếu như’, Thâm trong ‘thâm sâu’.”
“Lý – Như – Thâm: “ Chúc Tinh sHòa lặp lại từng chữ một: “Tên nghe cũng hay đấy chứ.”