Chúc Tinh Hòa lưỡng lự năm phút, cuối cùng đồng ý gặp mặt Lý Như Thâm.

Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, định bụng sẽ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng nghĩ lại rồi thôi – cậu được thừa hưởng nhan sắc của Chúc Giai Âm, đẹp và tự biết mình đẹp, nên khá tự tin vào ngoại hình. Cậu quyết định sẽ để mặt mộc đến buổi hẹn, để đối phương nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của mình.

Vừa từ nhà vệ sinh bước ra, cậu bất ngờ chạm mặt Kỷ Tùng Thẩm và bạn gái cậu ấy là Thường Thư. Chúc Tinh Hòa mừng rỡ: “Thư Thư, sao hai cậu lại đến đây?”

“Tụi mình vừa ăn cơm gần đây xong, nghe Tùng Thẩm nói cậu ở tiệm nên ghé qua xem sao.” Thường Thư cười nói: “Cậu đúng là con ong chăm chỉ, cả kỳ nghỉ hè chẳng mấy khi thấy mặt, làm người ta cũng thấy thương nhớ.”

“Cậu nhớ nó làm gì cơ chứ,” Kỷ Tùng Thẩm vờ bất mãn: “Có tớ ở bên cậu còn chưa đủ sao?”

“Cậu ở bên tớ? Hì hì.” Thường Thư lấy ngón trỏ chọc nhẹ vào ngực cậu ấy: “Xin hỏi lương tâm cậu không thấy cắn rứt à?”

Kỷ Tùng Thẩm vừa kết thúc đợt tập huấn hè trở về, mấy ngày nay lại mải mê cày game quá, quả thực rất ít khi dành thời gian cho cô ấy, nên đành chột dạ lái sang chuyện khác: “Miêu Nhi, bọn tớ định đi xem phim, nếu cậu không bận thì đi cùng luôn đi, ủng hộ doanh thu phòng vé cho anh trai cậu một chút.”

Tiểu Hòa, Tiểu Hòa Miêu, Miêu Miêu, Miêu Nhi đều là biệt danh của Chúc Tinh Hòa, còn “anh trai” mà Kỷ Tùng Thẩm nhắc tới chính là nam diễn viên Nguyễn Úc mà cậu thần tượng.

Bộ phim mới của Nguyễn Úc: “Thiên Nga Mộng" vừa ra rạp vào dịp hè. Ngay ngày đầu công chiếu, Chúc Tinh Hòa đã mời bạn bè thân thiết đi xem, sau đó cậu còn tranh thủ thời gian đi cày lại thêm một lần nữa.

“Hai cậu đi đi,” Chúc Tinh Hòa nói: “Tớ có hẹn rồi.”

“Hẹn với ai thế?” Kỷ Tùng Thẩm hỏi.

“Nói ra cậu cũng chẳng quen biết đâu.” Chúc Tinh Hòa đáp cho có lệ: “À phải rồi, lấy vé xong thì chụp ảnh gửi cho tớ nhé, tớ bao cho.”

Lúc cậu đeo chiếc ba lô hình ếch bông Jellycat từ phòng làm việc bước ra, Kỷ Tùng Thẩm và Thường Thư đang đứng đợi cà phê trước quầy pha chế. Chúc Tinh Hòa tiến lại gần, nói với Chúc Giai Âm: “Mẹ, con ra ngoài một lát.”

Chúc Giai Âm cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ dặn dò một câu: “Đừng về nhà muộn quá nhé.”

Sau khi Chúc Tinh Hòa rời đi, Kỷ Tùng Thẩm chống tay lên quầy, ghé sát vào hỏi: “Mẹ nuôi, Tiểu Hòa nhà ta không phải là đang hẹn hò đấy chứ? Cứ thần thần bí bí kiểu gì ấy.”

“Chưa đâu con,” Chúc Giai Âm cười đầy ẩn ý: “Nhưng mà cũng sắp rồi.”

“Ý mẹ là sao ạ?”

“Mẹ giới thiệu cho nó một người, giờ nó đang trên đường đi gặp mặt đấy.”

“Hả?” Kỷ Tùng Thẩm sửng sốt: “Vậy… vậy chẳng phải là đi xem mắt sao?”

“Xem mắt thì có làm sao? Mấy cái show hẹn hò đang nổi đình nổi đám bây giờ về bản chất cũng là xem mắt cả thôi.” Chúc Giai Âm ngày thường ít khi xem phim truyền hình, nhưng lại cực kỳ mê các chương trình thực tế, nhất là mấy show về du lịch và hẹn hò. Thể loại đầu giúp bà ngồi ở nhà mà vẫn ngắm nhìn được thế giới, còn thể loại sau thì lại có thể khơi dậy trái tim thiếu nữ của một bà cô già như bà: “Yêu đương tự do cũng chỉ mới bắt đầu từ những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước thôi. Chứ trước đó, chuyện trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng gần như đều thông qua xem mắt cả.”

Kỷ Tùng Thẩm nhỏ giọng làu bàu: “Nhưng bây giờ đã là năm 4202 rồi mà…”

“Con nói gì thế?”

“Dạ không có gì ạ,” Kỷ Tùng Thẩm một tay cầm ly cà phê, tay kia nắm tay bạn gái: “Bọn con đi xem phim đây ạ.”

Địa điểm gặp mặt do Chúc Tinh Hòa chọn, đó là công viên Tân Giang, cách Khu Thương mại Trung tâm không xa. Trong công viên có một con đường đi bộ ven sông dài khoảng năm cây số. Cậu từng cùng mẹ đến đây đi dạo, cũng từng cùng Kỷ Tùng Thẩm đến cắm trại.

Thay vì phải ngồi đối mặt nói chuyện gượng gạo trong một quán cà phê sáng trưng, cậu cảm thấy đi dạo loanh quanh trong công viên với ánh đèn mờ ảo sẽ thoải mái hơn nhiều. Những lúc không biết phải nhìn đi đâu, cậu còn có thể giả vờ ngắm cảnh – đối với một người hướng nội mắc hội chứng sợ xã hội, việc đi xem mắt thực sự là một thử thách cực đại.

Dựng chiếc xe máy nhỏ của mình, Chúc Tinh Hòa tháo mũ bảo hiểm, tiện tay chỉnh lại tóc qua gương chiếu hậu. Cậu lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thấy một tin nhắn Kỷ Tùng Thẩm gửi đến từ mười phút trước: [Cậu đúng là đói lắm rồi đấy, dám lén tớ đi xem mắt!]

Chúc Tinh Hòa chẳng buồn để tâm đến cậu ấy, nhắn tin cho Lý Như Thâm: [Tôi đến rồi.] ( app TYT - tytnovel )

Lý Như Thâm nhanh chóng trả lời: [Đang kẹt xe, đợi tôi khoảng năm phút nhé.]

Có lẽ vì căng thẳng, Chúc Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô khốc. Cậu bèn đến một tiệm tạp hóa nhỏ ở cổng công viên mua hai chai nước. Đúng lúc quét mã thanh toán, Tiêu Tịnh Đình gửi một loạt tin nhắn tới.

Tiêu Tịnh Đình: [Tuy cậu nói không cần, nhưng tớ vẫn dày công tuyển chọn mấy cực phẩm trong giới Gay đây, cậu cứ coi như lốp dự phòng cũng được.]

Tiêu Tịnh Đình: [Kế hoạch giúp Tiểu Hòa Miêu phá trinh.ppt]

Tiêu Tịnh Đình: [Đặc biệt đề cử cậu số ba nhé, nam sinh cấp ba ngây thơ vừa tròn mười tám tuổi. Cái câu nổi tiếng “Kim cương là thứ cứng thứ hai trên thế giới, còn thứ cứng nhất chính là ciu của nam sinh cấp ba” chắc cậu chưa nghe qua bao giờ đâu nhỉ? /cười xấu xa]

Tiêu Tịnh Đình: [À phải rồi, tớ hỏi kỹ rồi, bọn họ đều không hút thuốc lá.]

Tiêu Tịnh Đình: [Hàng chị Tịnh tuyển đấy, đảm bảo chất lượng, đáng tin cậy nhé! /666]

Chúc Tinh Hòa mở file PPT ra xem thử, không khỏi dở khóc dở cười.

Chúc Tinh Hòa: [Có cậu đúng là phúc khí của tớ /ôm mặt]

Chúc Tinh Hòa: [Cậu quen nhiều trai đẹp thế ở đâu ra vậy?]

Tiêu Tịnh Đình: [Tớ có một cậu bạn thân gay là hot boy trên mạng, cậu ta chỉ kết bạn với trai đẹp thôi.]

Tiêu Tịnh Đình: [Cậu với cậu ta còn từng ăn cơm chung rồi đấy.]

Chúc Tinh Hòa: [Lý Tiểu Lang?]

Tiêu Tịnh Đình: [Đúng rồi, chính là cậu ta đó. Cậu ta còn định tán tỉnh cậu nữa cơ, nhưng bị tớ cản lại rồi. Thằng đó lẳng lơ lắm, không xứng với cậu đâu.]

Chúc Tinh Hòa hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này. Cậu có ấn tượng với “Lý Tiểu Lang” – người mà cậu mới chỉ gặp qua một lần, là bởi vì hai người có follow nhau trên Weibo, nên thỉnh thoảng vẫn lướt thấy bài đăng của cậu ta trên trang chủ. Dù Chúc Tinh Hòa chẳng mấy hứng thú với những nội dung Lý Tiểu Lang chia sẻ, nhưng vì nể mặt Tiêu Tịnh Đình là bạn chung nên cậu cũng ngại không hủy theo dõi.

“Chúc Tinh Hòa?”

Một giọng nam trầm ấm đầy từ tính đột ngột vang lên bên tai. Chúc Tinh Hòa ngước mắt lên thì bắt gặp người đàn ông đang đứng cách mình chỉ trong gang tấc, bất giác có chút ngẩn ngơ.

Người đàn ông ấy rất cao, ước chừng cũng phải gần một mét chín. Người cao quá thường dễ bị cảm giác nặng nề, nhưng anh lại dong dỏng cao mà không hề thô kệch, thậm chí còn phảng phất nét thanh tao, mảnh khảnh tựa trúc thông. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây đen được cắt may khéo léo, vừa vặn ôm lấy bờ vai rộng, vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man. Tỷ lệ đầu trên thân và chân trên thân đều đạt đến độ hoàn hảo mà mắt thường cũng có thể nhận ra. Làn da anh trắng trẻo, ngũ quan sâu và sắc nét, phảng phất chút nét lai Tây, lại thêm vẻ mặt không chút biểu cảm càng khiến anh trông có vẻ lạnh lùng, xa cách.

Tựa như nam chính trong phim thần tượng bước ra đời thực, một cảm giác phi thực tế mãnh liệt chợt dâng lên trong lòng Chúc Tinh Hòa. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên hư ảo, chỉ riêng người đàn ông trước mắt là hiện hữu rõ ràng. Thảo nào nữ sĩ Chúc lại hết lời khen ngợi người này đến vậy, anh quả thực sở hữu một vẻ ngoài đẹp đến nao lòng. Dù cho anh có là một tên cặn bã chẳng có lấy một phẩm chất tốt đẹp nào, thì vẫn sẽ có vô số người phải lòng. Chúc Tinh Hòa chợt thấy hối hận vì đã không trang điểm, lại còn ăn mặc quá đỗi tùy tiện. Cậu gần như cảm thấy có chút tự ti mặc cảm.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Lý Như Thâm nhìn thẳng vào mắt Chúc Tinh Hòa, ánh mắt anh tĩnh lặng tựa biển sâu, nhưng bên dưới lại ẩn chứa những con sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Chúc Tinh Hòa hoàn hồn, vội vàng nở một nụ cười có phần gượng gạo: “Không sao đâu ạ, tôi cũng vừa mới đến được vài phút thôi.” Cậu đưa chai nước vừa mua cho anh: “Không biết anh thích uống gì, nên tôi đã mua một chai nước khoáng.”

Lý Như Thâm đưa tay ra nhận, ánh mắt Chúc Tinh Hòa bất giác dừng lại trên những ngón tay thon dài của anh, rồi ngay sau đó lại bị chiếc đồng hồ trên cổ tay anh thu hút sự chú ý – đó là mẫu mới nhất năm nay của Jaeger-LeCoultre, thuộc dòng DUOMETRE, giá niêm yết trên trang web chính thức là 34 vạn tệ. Đây chính là chiếc đồng hồ trong mơ của Kỷ Tùng Thẩm. Chúc Tinh Hòa từng có ý định mua nó tặng sinh nhật cho cậu ấy, nhưng rồi lại chùn bước trước mức giá trên trời.

Dù không nhìn thấy chiếc đồng hồ đắt đỏ này, Chúc Tinh Hòa vẫn cảm nhận được rằng Lý Như Thâm chắc chắn xuất thân không hề tầm thường. Khí chất cao sang và quý phái toát ra từ anh thực sự nổi bật đến mức khiến người khác khó lòng làm lơ.

Trong lòng Chúc Tinh Hòa dấy lên một nỗi nghi ngờ: một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai lại giàu có như thế này, rốt cuộc tại sao lại phải lãng phí thời gian để đến xem mắt với một người như cậu? Những ưu điểm của cậu đối với người đàn ông này có lẽ chẳng đáng để nhắc tới, trong khi khuyết điểm thì lại lồ lộ ngay trước mắt.

Lẽ nào… lẽ nào anh ta có sở thích đặc biệt gì đó chăng?

Suy đoán vô căn cứ chợt nảy ra khiến Chúc Tinh Hòa có chút hoang mang lo sợ, nhưng đồng thời lại len lỏi một tia mong chờ thầm kín, dẫu rằng chính cậu cũng không thể nói rõ mình đang lo sợ và mong chờ điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play