Ở lại tiệm đến hơn chín giờ, Chúc Tinh Hòa cưỡi chiếc xe máy nhỏ của mình, chở theo Chúc Giai Âm về nhà.

Về mặt tình cảm, từ lâu Chúc Tinh Hòa đã xem căn nhà hiện tại là tổ ấm của cậu và mẹ, nhưng trên thực tế, nó không thuộc về họ, mà hai mẹ con chỉ đang ở nhờ mà thôi.

Năm cậu học lớp tám, bố mẹ ly hôn. Ngay sau khi hoàn tất thủ tục, mẹ đã đưa cậu đến đồn công an và đổi tên cậu từ “Trang Trọng” thành “Chúc Tinh Hòa”. Sau đó bà dẫn cậu rời xa quê hương, đến Tây Thành xa xôi và lạ lẫm để bắt đầu lại cuộc đời. Mẹ có đủ dũng khí làm vậy là nhờ người bạn thân nhất của bà – Kỷ Linh Tuệ.

Kỷ Linh Tuệ là một nữ cường theo chủ nghĩa không kết hôn. Bà ấy đã gây dựng sự nghiệp ở giới luật Tây Thành suốt mười mấy năm, có trong tay mọi thứ: sự nghiệp thành công, nhà lầu, xe hơi và một cậu con trai, đó chính là Kỷ Tùng Thẩm. Cậu con trai này là kết quả của một lần ngoài ý muốn lúc bà ấy còn trẻ. Bà ấy đã quyết đoán giữ lại đứa bé, một mình sinh rồi một mình nuôi nấng, chẳng hề dựa dẫm vào ai – quả thật, chỉ cần có đủ tiền thì hầu hết mọi khó khăn đều có thể được giải quyết một cách ổn thỏa.

Cậu và mẹ chuyển đến sống cùng nhà với Kỷ Linh Tuệ. Hai cặp mẹ con cứ thế hợp thành một gia đình bốn người, cùng nhau vun vén qua ngày. Ban đầu, mẹ con cậu chỉ định ở tạm qua giai đoạn khó khăn nhất rồi sẽ dọn đi, nào ngờ thấm thoắt đã sáu năm trôi qua. Bọn họ từ lâu đã trở thành một gia đình khăng khít không thể tách rời, hai người mẹ như một đôi vợ chồng, còn hai đứa con thì như anh em ruột thịt dù khác cha khác mẹ.

Về đến cổng, Chúc Giai Âm xuống xe trước để mở cửa, còn Chúc Tinh Hòa thì lái chiếc xe máy nhỏ vào sân, đậu ngay dưới gốc nguyệt quế sum suê cành lá.

Dù mùa hoa đã qua đi, nhưng lá nguyệt quế vốn là lá thơm, thêm vào đó là hương của các loài hoa cỏ khác, nên khiến khoảng sân nhỏ quanh năm đều ngan ngát một mùi hương dễ chịu. Đối với Chúc Tinh Hòa, đó chính là hương vị của mái ấm.

Lúc thay giày ở cửa nhà, Chúc Giai Âm lên tiếng: “Mẹ nuôi con vẫn chưa về. Con lên lầu hỏi Tùng Thẩm xem thằng bé ấy có muốn ăn khuya không.”

Chúc Tinh Hòa lên lầu, đẩy cửa phòng Kỷ Tùng Thẩm. Một luồng hơi lạnh cùng tiếng game ồn ào lập tức phả vào mặt. Cậu bạn thân nhất của cậu đang ở trần ngồi trước bàn máy tính, một tay cầm chuột, một tay gõ bàn phím, trận chiến đang hồi gay cấn.

Chúc Tinh Hòa vịn cửa hỏi: “Mẹ nuôi cậu hỏi cậu có ăn khuya không.”

“Không ăn, không ăn: “ Kỷ Tùng Thẩm đáp mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại: “Tớ đang dở tay lắm.”

Chúc Tinh Hòa đi ra đầu cầu thang báo lại với Chúc Giai Âm một tiếng rồi trở về phòng mình.

Tắm rửa xong xuôi, thay bộ đồ ngủ thoải mái, Chúc Tinh Hòa lại một lần nữa sang phòng Kỷ Tùng Thẩm. Cậu nhặt chiếc áo ba lỗ thể thao vứt trên giường rồi tròng lên đầu cậu ấy: “Điều hòa mở thấp như vậy mà lại cởi trần nữa, cậu không thấy lạnh à?”

“Cậu biết rõ mà, tớ sợ nóng chứ có sợ lạnh đâu.” Kỷ Tùng Thẩm rảnh tay được một chút, vội vàng mặc chiếc áo ba lỗ vào rồi lại tiếp tục sự nghiệp “đánh đánh giết giết” trong game: “Sắp sang tháng Chín rồi mà trời vẫn còn nóng thế này, đúng là quái quỷ thật.”

“Các chuyên gia nói rồi, vì hiện tượng nóng lên toàn cầu nên mùa hè sau này sẽ ngày càng kéo dài và oi bức hơn: “ Chúc Tinh Hòa ngồi xuống mép giường, cầm lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ từ 18 độ lên 24 độ: “Thế nên nhà nước mới kêu gọi mọi người tiết kiệm năng lượng, giảm phát thải để bảo vệ môi trường.”

“Chuyên gia?” Kỷ Tùng Thẩm khịt mũi coi thường: “Mấy lão chuyên gia ba láp đó thì giỏi nhất là nói nhăng nói cuội, tác dụng lớn nhất của họ chỉ là tạo trò cười cho cư dân mạng mà thôi.”

Chúc Tinh Hòa chẳng buồn tranh luận với cậu ấy, chỉ liếc qua chiếc điện thoại đang sạc rồi nói: “Cho tớ mượn điện thoại cậu dùng một lát.”

“Làm gì?”

“Vượt tường lửa xem vài thứ.”

“Gọi một tiếng anh trai đi rồi cho mượn.”

“Đồ trẩu trê.” Chúc Tinh Hòa rút dây sạc, cầm lấy điện thoại rồi đi thẳng, tiện tay còn xoa đầu Kỷ Tùng Thẩm một cái.

“Cậu chết chắc rồi!” Kỷ Tùng Thẩm xù lông: “Cứ đợi đấy xem lát nữa tôi chà đạp cậu thế nào!”

Chúc Tinh Hòa không về phòng mình mà đi thẳng ra sân thượng nối liền với phòng khách.

Hai bên sân thượng, trên những giàn hoa, là vô số chậu hoa cỏ được Chúc Giai Âm tỉ mỉ chăm sóc. Sát bên lan can đặt một bộ bàn ghế kiểu Pháp thanh lịch, và trên lan can là những nhánh hoa nhài từ bức tường hoa gần đó vươn sang, quấn quýt lấy nhau. Ngày thường ngồi ở đây ngắm hoa thưởng trà, quả thực vô cùng thư thái.

Chúc Tinh Hòa thành thạo nhập mật khẩu, mở khóa điện thoại. Sau một vài thao tác, cậu mở ứng dụng có biểu tượng chữ “X”. Chần chừ trong giây lát, cậu gõ chữ “sinh viên thể dục thể thao” vào ô tìm kiếm. Kết quả hiện ra hầu hết đều là những nội dung không tiện miêu tả.

Cậu mở liên tiếp vài video ngắn. Trong mỗi video đều văng vẳng những từ ngữ lăng mạ như “đồ lẳng lơ”: “thứ tiện nhân” cùng những yêu cầu vô lý kiểu “gọi bố”. Chúc Tinh Hòa cảm thấy tinh thần mình như bị đầu độc, vội vàng thoát khỏi ứng dụng.

Chỉ vỏn vẹn hai phút ngắn ngủi ấy thôi mà có lẽ cậu sẽ phải mất cả đời để chữa lành vết thương tâm lý. Kỷ Tùng Thẩm nói không sai chút nào, đám “sinh viên thể dục thể thao” này quả nhiên chơi rất dơ. Nếu như con trai với con trai đều làm t*nh theo kiểu này, thì cậu thà làm trai tân cả đời còn hơn.

Nhưng cậu cũng biết rằng không thể học hỏi kiến thức giới tính qua mấy thước phim người lớn được, đó là chuyện thường tình. Việc quay video chắc chắn sẽ có những yếu tố cường điệu và diễn xuất, những lời lẽ dâm tục kia có lẽ chính là thứ gọi là “Dirty Talk”. Dù bản thân không tài nào chấp nhận nổi, nhưng cậu vẫn tôn trọng sở thích tình dục của người khác.

Vì đã không thể học hỏi được kinh nghiệm hữu ích nào từ trên mạng, vậy thì chỉ còn cách tự mình trải nghiệm thực tế mà thôi. Suy cho cùng, trăm hay không bằng tay quen, thực tiễn mới tạo ra chân lý.

Chúc Tinh Hòa đặt chiếc điện thoại của Kỷ Tùng Thẩm ra xa, tựa như nó là một thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy. Sau đó, cậu mới rút điện thoại của mình từ trong túi quần short ra, mở WeChat rồi mới sực nhớ nhìn đồng hồ.

22:28. Hình như hơi muộn rồi thì phải. Nếu tối nay cậu còn muốn ngủ một giấc thật ngon, thì có lẽ không nên gửi lời mời kết bạn này đi thì hơn.

Thế nhưng, cậu vẫn mở danh thiếp mà bà Chúc gửi tới, cố gắng tìm kiếm chút manh mối từ biệt danh và ảnh đại diện của đối phương. Biệt danh là “Lee”, hiển nhiên đó là họ của anh; còn ảnh đại diện là một bức hình chụp nửa tấm lưng. Người trong ảnh đang hướng mặt về phía đại dương xanh thẳm, mái tóc bị gió biển thổi rối tung, chiếc áo khoác màu xanh lam cũng căng phồng lên trong gió, mang đến một cảm giác tự do phóng khoáng.

Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, Chúc Tinh Hòa rút ra một kết luận – tóc của anh đúng là dày và rậm thật!

……

Tám giờ sáng, Chúc Tinh Hòa bị chuông báo thức đánh thức. Cậu phát hiện ra mình vừa mộng tinh, bèn dành mười phút để tắm rửa qua loa rồi xuống nhà ăn sáng.

Công việc của Kỷ Linh Tuệ bận rộn vô cùng, đi sớm về khuya, nên dù sống chung một nhà thì Chúc Tinh Hòa cũng chẳng mấy khi gặp được bà ấy. Trong khi đó, Kỷ Tùng Thẩm lại là một con cú đêm chính hiệu, tối không ngủ, sáng chẳng chịu dậy, vì vậy bữa sáng thường chỉ có Chúc Tinh Hòa và Chúc Giai Âm cùng nhau thưởng thức. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

“Tối qua con với cậu Lý nói chuyện thế nào rồi?” Vừa thấy Chúc Tinh Hòa, Chúc Giai Âm đã hỏi ngay.

“Chưa nói chuyện gì mẹ ạ: “ Chúc Tinh Hòa ngồi xuống: “Con còn chưa kết bạn WeChat với anh ấy nữa.”

“Con còn lề mề cái gì nữa?” Chúc Giai Âm nói: “Hôm nay là Chủ Nhật, đúng lúc có thể hẹn cậu ấy ra ngoài gặp mặt một chuyến. Nếu con ngại mở lời thì để mẹ nói giúp cho.”

“Sao mẹ còn sốt ruột hơn cả con thế?” Chúc Tinh Hòa không khỏi bật cười: “Người xưa có câu, nóng vội thì không ăn được đậu hũ nóng đâu ạ.”

“Mẹ chẳng phải sợ con bị người khác nẫng tay trên mất hay sao.” Chúc Giai Âm đặt một ly sữa đậu nành mới xay xuống trước mặt cậu: “Đợi đến lúc con gặp người thật rồi sẽ biết cậu Lý nổi bật đến mức nào. Người thích cậu ấy chắc chắn xếp hàng dài cả cây số ấy chứ.”

“Thế sao anh ấy vẫn còn độc thân vậy ạ?” Chúc Tinh Hòa tò mò hỏi.

“Chắc là do công việc bận rộn quá, không có thời gian để yêu đương: “ Chúc Giai Âm cũng chưa từng hỏi qua nên chỉ có thể đoán mò: “hoặc cũng có thể là do cậu ấy quá kén chọn, kiểu thà thiếu chứ không tùy tiện cho qua ấy mà.”

Chúc Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy hơi chùn bước.

Chúc Giai Âm rất hiếm khi khen ngợi ai đó nhiều đến thế. Điều này cho thấy người đàn ông tên Lý Như Thâm này hẳn là rất được lòng bà, nếu không thì bà đã chẳng giới thiệu anh cho cậu làm quen.

Thế nhưng, liệu cậu có xứng không? Một người đàn ông ưu tú về mọi mặt, tiêu chuẩn chắc chắn sẽ rất cao, liệu có để mắt đến một kẻ “nam không ra nam nữ không ra nữ, chẳng ra thể thống gì” như cậu không? – Đây không phải là tự ti, mà là cậu sớm đã nhìn thấu hiện thực và từ bỏ ảo tưởng. Kiểu người như cậu vốn dĩ thuộc dạng “né gấp kẻo dính bom mìn”, thế nên mới có nhiều người cẩn thận ghi chú trên các ứng dụng hẹn hò dòng chữ “đồ ẻo lả miễn làm phiền”, chính là để “né bom” cho chắc. ( truyện trên app T•Y•T )

Cứ thế, cậu chần chừ suốt cả một ngày trời, mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi thì Chúc Tinh Hòa mới gom đủ dũng khí.

Không thử làm sao biết có được hay không chứ? Dẫu cho đối phương có không vừa mắt mình thì đã sao nào, cũng chẳng mất miếng thịt nào cả. Mà biết đâu chính mình lại là người không ưa nổi đối phương thì sao, tiêu chuẩn của cậu cũng cao lắm đấy chứ.

Chúc Tinh Hòa ngồi trong văn phòng nhỏ xíu của mình, tay cầm điện thoại cứ viết rồi lại xóa, loay hoay mất năm phút đồng hồ mới gửi đi được lời mời kết bạn: [Chào anh Lý, tôi là Chúc Tinh Hòa, con trai của bà Chúc chủ tiệm sách ROOM. Rất vui được làm quen với anh. ^_^]

Chẳng bao lâu sau, ảnh đại diện màu xanh lam ấy đã xuất hiện trong danh sách trò chuyện của cậu. Cậu nhấn mở khung chat, dòng chữ “đối phương đang nhập…” liền hiện ra.

Vậy mà đợi suốt hai phút vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Ngay lúc Chúc Tinh Hòa định chủ động bắt chuyện trước, thì đối phương cuối cùng cũng gửi tới một tin nhắn: [Chào cậu, tôi là Lý Như Thâm.]

Chúc Tinh Hòa còn chưa kịp nghĩ ra nên trả lời thế nào, một tin nhắn nữa lại bất ngờ hiện lên: [Tôi đang ở gần ROOM. Có muốn gặp mặt không?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play