Nhị thiếu vừa ăn trưa ngấu nghiến vừa len lén ngó Đại Tần đang thong thả dùng bữa, ánh mắt đầy mong chờ, suýt chút nữa đã không nhịn được mà giục hắn ăn cho nhanh lên.

Đại Tần cười cười nói:
“Đừng nóng, quà cũng đâu có chân mà chạy mất.”

Nhị thiếu bướng bỉnh ngẩng đầu đáp:
“Xí, ai thèm chứ, em đâu có nôn nóng gì.”

Đại Tần từ tốn ăn nốt miếng cơm cuối trong bát, nửa đùa nửa thật bảo:
“Nếu em không mong chờ, vậy anh đợi đến sinh nhật em rồi hẵng tặng cũng được.”

Nhị thiếu trừng mắt nhìn hắn chừng ba giây, rồi khẽ đá một phát, làm bộ cứng miệng nói:
“Ngày mai em về nhà ăn Tết với ba mẹ rồi đó.”
Ý là, biết điều thì mau đưa quà sinh nhật ra đây đi!

Đại Tần vẫn còn thích đùa, cười bảo:
“Vậy đợi em quay lại rồi anh đưa cũng được mà.”

Nhị thiếu lập tức bất mãn hét lên:
“Anh sao lại như vậy chứ? Ai lại tặng quà sinh nhật sau lễ……!”
Hắn còn chưa nói hết đã thấy khoé miệng Đại Tần hiện lên nụ cười rõ ràng cố nén, lập tức như con mèo bị dẫm đuôi mà nổi đoá, giơ tay giơ chân nhào tới:
“Đồ khốn, lại dám trêu em!”

Đại Tần cứ xem như người yêu nhào vào lòng, ôm lấy chiếm chút tiện nghi, rồi mới cùng Nhị thiếu – đang vừa vui vừa giả vờ giận – rời khỏi nhà, lái xe đến khu trồng trọt.

Dạo này Ngô Diệp bận tối mắt, đã lâu không ghé qua khu này. Vừa vào tới nơi không xa đã thấy có gì đó không đúng.

Phía trước kia là cái biệt thự siêu to siêu sang kia… Là sao vậy?

Đại Tần chỉ về căn nhà phía trước, cười hỏi:
“Đẹp chứ? Quà sinh nhật lần này, vừa lòng không?”

Nhị thiếu ngây ra, chỉ vào mũi mình, hỏi như không dám tin:
“Căn nhà đó… cho em á?”

Đại Tần cười đáp:
“Em nói xem?”

“Chỗ này chắc phải tốn bao nhiêu tinh hạch mới xây nổi vậy? Đúng là phí của trời.”
Miệng thì nói thế, nhưng lòng Nhị thiếu ngọt ngào như vừa uống cả vại mật, cười đến mức khoé miệng cong đến tận mang tai.

Đại Tần chỉ vào mặt mình, giả bộ nghiêm túc:
“Anh đem cả gia sản đổ vào đây đấy, không tính cảm ơn một cái sao?”

Nhị thiếu cười hì hì, ngoan ngoãn sà tới hôn một cái thật kêu. Tới lúc hai người xuống xe thì môi đều hơi đỏ đỏ. May là xung quanh biệt thự có hàng rào sắt được bao phủ bằng những dây leo biến dị, tạo thành bức tường xanh tự nhiên rất kín đáo. Bằng không chắc quê độ chết mất.

Toàn bộ khu biệt thự chiếm khoảng gần hai trăm mẫu đất. Phía trước biệt thự là núi giả và hồ phun nước rất lớn, quanh hồ có đặt tượng thần Cupid, trong hồ trồng loại sen biến dị nở quanh năm, lá sen mềm mại, bên dưới là từng đàn cá lớn nhỏ tung tăng bơi lội.

Đối diện hồ nước, phía sau biệt thự còn có một bể bơi siêu rộng, xung quanh trồng nhiều cây cọ, bờ cát có ghế nằm, bàn nhỏ và ô che nắng – không khí chẳng khác gì resort biển. Nếu không vì thời tiết còn lạnh, Nhị thiếu đã nhảy ngay xuống bơi vài vòng rồi.

Xung quanh khu đất còn được quy hoạch thêm mấy kho hàng lớn sát hàng rào. Xen kẽ với các kho là những cây ăn quả thú vị, che khuất khá khéo. Đợi mấy cây này lớn thêm chút nữa thì sẽ hoàn toàn giấu được các nhà kho.

Đại Tần tận dụng đặc quyền lấy được mảnh đất to thế này, không dùng để trồng hoa hay cây cảnh cho đẹp, mà chọn trồng toàn cây ăn quả. Hắn còn kỹ lưỡng chọn giống biến dị – loại có thể ra hoa kết quả quanh năm, hoa và quả cùng tồn tại, tươi tốt đến mức khó tin.

Vừa xuống xe, Thỏ Lão Đại đã nhanh như chớp chạy tới gốc cây tìm trái chín. Tiểu gia hỏa còn biết điều mang một quả táo đỏ mọng đến dâng cho Đại Hôi. Đại Hôi vốn là động vật ăn thịt, không thích trái cây, nhưng thấy món quà do “đàn em” cống nạp thì cũng vui lòng ăn hết.

Biệt thự có ba tầng, bên ngoài theo phong cách châu Âu cổ điển với màu sắc tươi sáng. Nội thất bên trong được bài trí đơn giản nhưng tinh tế và ấm cúng. Đa phần đồ đạc đều do Đại Tần dày công chọn lựa hoặc đặt làm, phần lớn là đồ mới hoàn toàn, chỉ có một vài món là đồ gần như mới.

Đúng chất “biệt thự cao cấp”, trong nhà có hơn ba mươi phòng lớn nhỏ. Tầng trệt có sảnh tiệc, phòng ăn, bếp, phòng khách, phòng tắm, phòng luyện võ… Tầng hai có thư phòng, kho vũ khí, phòng khách, phòng họp, phòng dành cho khách… Tầng ba là phòng ngủ chính siêu lớn, bên cạnh là phòng dành riêng cho Thỏ Lão Đại và Đại Hôi, phòng chơi game mà Nhị thiếu mong muốn nhất, một phòng ảnh gia đình nhỏ, một kho chứa có độ an toàn cực cao để cất giữ các tài liệu quan trọng và tinh hạch… Trên tầng thượng, một nửa là hồ bơi, nửa còn lại là khu vườn nhỏ, nơi dây nho biến dị đã phủ kín giàn nghỉ mát tuyệt đẹp, từng chùm nho tím đậm dài lòng thòng rủ xuống, nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Căn nhà này không phải là nơi xa hoa nhất Ngô Diệp từng thấy, cũng không phải là tinh xảo nhất, nhưng từng bố cục nhỏ, từng chi tiết đều khiến hắn hài lòng tuyệt đối. Từ lúc bước chân vào đây, hắn không hề có chút cảm giác xa lạ hay khó chịu, như thể mình từng sống ở nơi này rồi, hoặc như từng thấy nó đâu đó trong giấc mơ.

Chắc đây là cái gọi là "cảm giác như ở nhà" rồi.

Đây là nơi thuộc về Đại Tần và hắn. Nhị thiếu nhìn thấy Đại Tần đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho mình, trong lòng bỗng dưng đưa ra một quyết định quan trọng.

Sau khi xem qua từng căn phòng trong ngôi nhà, Nhị thiếu bị cảm động đến choáng váng, cuối cùng bị Đại Tần ôm về phòng ngủ lớn – rồi cả hai gần như “ăn thịt gặm xương” luôn một thể, ăn no nê một bữa tiệc thịnh soạn.

Xong việc, Nhị thiếu mỏi rã người, co mình trong chăn ấm, trong lòng như có một tiểu nhân đang cắn khăn – thề rằng sẽ không bao giờ để bản thân “bị cưỡi” đến mức này nữa QAQ.

Bữa tối đương nhiên là ăn trong phủ thành chủ mới sửa sang lại. Bên trong tường lò sưởi cháy rừng rực, sưởi ấm cả phòng ăn. Thỏ Lão Đại và Đại Hôi nằm cạnh lò sưởi, Đại Hôi lơ đãng gặm đồ ăn tối, còn Thỏ Lão Đại thì đã ăn trái cây no căng, nằm dạng hình chữ X bên bụng Đại Hôi, ngủ ngon lành, đuôi nhỏ ngắn cũn lâu lâu giật giật, nhìn cực kỳ thỏa mãn.

Vì năm nay không có ngày 30 Tết, nên đêm giao thừa rơi vào 29 tháng Chạp. Ngô Diệp phải về nhà ăn Tết cùng người thân, nên Đại Tần đành tổ chức sớm một ngày – làm sủi cảo đón năm mới. Buổi chiều khi nhị thiếu đang ngủ, Đại Tần âm thầm dậy trước, làm sẵn vài loại nhân bánh – toàn là những món mà hắn đã học riêng từ Giáo sư Lý. Đến khi Nhị thiếu tỉnh dậy, hai người cùng nhau ngồi nắn sủi cảo.

Nhị thiếu cảm thấy Đại Tần vì mình mà làm nhiều đến vậy, nghĩ tới chuyện để một mình Đại Tần ở lại ăn Tết thấy rất áy náy. Tối đó hắn chủ động gắp thức ăn cho Đại Tần, còn cẩn thận gỡ xương cá, bóc vỏ tôm. Đại Tần rất hiếm khi được Nhị thiếu săn sóc dịu dàng thế này, bữa cơm này ăn một cách ngon lành đặc biệt. Dù việc sửa sang phủ thành chủ gần như tốn hết cả gia tài của y, nhưng thấy A Diệp vui như vậy, y lại cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Sau khi ăn xong, hai người dính nhau không rời, Đại Tần dọn sơ qua rồi cả hai cùng đến thư phòng quay video.

Ngô Diệp cần quay một đoạn video chúc Tết gửi cho dân chúng ở Lam Thành và Nguyên Thủy, một đoạn phát biểu năm mới gửi cho các cơ quan quản lý, quân đội, bộ an ninh,… Còn có một đoạn chúc Tết gửi riêng cho trẻ mồ côi và các cụ già neo đơn. Vì ngày mai hắn phải về nhà ăn Tết, nên nhiệm vụ thăm hỏi người già và trẻ nhỏ sẽ nhờ Quý Tường thay mình thực hiện. Đại Tần thì phải qua Nguyên Thủy trấn an lòng dân, tích thêm điểm uy tín.

Sau khi quay xong các đoạn video công khai, đến lượt Đại Tần quay một video chúc Tết gửi riêng cho gia đình của nhị thiếu. Lần này nhị thiếu không nghịch phá nữa mà ngoan ngoãn phối hợp. Có điều Đại Tần lại nghiêm túc quá mức, hơi căng thẳng, quay đi quay lại vài lần. Đến cả Thỏ Lão Đại cũng phát bực, nhưng cuối cùng vẫn chịu hợp tác. Sau khi lựa chọn đoạn quay vừa ý nhất, y mới để Nhị thiếu mang về.

Tối đó, Nhị thiếu lại bị Đại Tần hành cho tơi tả trong “phòng chơi đỉnh cao siêu cấp”. Dù cố dùng đủ chiêu nũng nịu, đeo bám, làm nũng không biết xấu hổ, cuối cùng vẫn bị Đại Tần ép cho “thương tích đầy mình”. Tận đến ba giờ sáng, dù có lăn xả ăn vạ thế nào, Đại Tần cũng không chịu tiếp tục, Nhị thiếu mới miễn cưỡng trở về phòng ngủ.

Sau khi rửa mặt nằm lên giường, Nhị thiếu tự nhiên ôm eo Đại Tần. Khi Đại Tần nghĩ hắn đã ngủ rồi, thì hắn đột nhiên nhẹ giọng nói:
“Em tính lần này về sẽ nói rõ mọi chuyện của tụi mình với gia đình.”

Đại Tần sửng sốt nhìn hắn, thấy gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc, bèn cau mày hỏi:
“Em chắc chứ?”

Con người đúng là mâu thuẫn. Khi Ngô Diệp còn do dự chưa dám công khai với gia đình, Tần Vô Hoa luôn thấy bất an. Nhưng đến khi Ngô Diệp thực sự muốn nói thật, thì y lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Gia đình của Ngô Diệp… thật sự có thể chấp nhận được y sao?

Nhị thiếu đưa tay chọc chọc vào ngực rắn chắc của Đại Tần, làu bàu không vui:
“Nhìn biểu cảm của anh kìa, chẳng lẽ em nói giỡn chắc? Không phải em từng nói sẽ chịu trách nhiệm với anh sao? Gì vậy, còn không vui nữa à?”

Thật ra, trước đây Nhị thiếu không dám nói là vì sợ ba mẹ đánh chết, cũng sợ họ buồn khổ. Nhưng cứ giấu mãi như vậy thì thấy có lỗi với Đại Tần. Nhất là khi thấy những món quà mà Đại Tần âm thầm chuẩn bị cho mình, lại nghĩ đến năm ngoái để Đại Tần một mình ở lại ăn Tết, nhị thiếu thấy cắn rứt vô cùng.

Nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì to tát, hắn chỉ yêu một người thôi, đâu phải làm gì trái pháp luật. Cùng lắm ba mẹ mắng mỏ vài câu, đánh vài roi. Giờ hắn cũng đã là dị năng giả cấp 5 đỉnh phong rồi, còn sợ gì?

Có buồn, có đau thì thời gian sẽ chữa lành. Nếu họ muốn có cháu, thì sau này để A Ly cưới vợ sinh vài đứa là được chứ gì?

Dù sao cậu cũng có hệ thống, ba mẹ muốn quản thì cũng chẳng quản nổi. Cùng lắm bị hăm dọa nghỉ việc thôi – mà nghỉ việc cũng không sao. Mấy chuyến hàng vận chuyển gần đây đã tích đủ vật tư sống qua một thời gian. Hắn có thể tạm tránh mặt, đợi ba mẹ nguôi giận rồi về sau.

Bên kia có Đồng Hoàng âm thầm bảo vệ người nhà, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhị thiếu nghĩ rất đơn giản: dù sao mình cũng là bảo bối trong lòng ba mẹ, họ có giận cỡ nào rồi cũng không bỏ mình đâu.

Tuy Nhị thiếu tỏ ra rất tự tin, nhưng Đại Tần vẫn có chút lo lắng:
“Em chắc chắn thật chứ?”

Nhị thiếu giơ tay làm động tác khoa trương:
“Chắc chừng này thôi. Nếu lỡ không còn nhà để về, anh nhớ lo chỗ cho em tá túc nhé.”

Gương mặt Đại Tần không giấu được nụ cười, cúi xuống hôn lên môi Nhị thiếu rồi nói:
“Cho ở cả đời cũng không thành vấn đề.”

Không khí Tết ở Lam Thành năm nay vô cùng rộn ràng. Dù thiếu nhà ở, nhiều người phải co ro trong những căn lều chật chội, lại thêm dân số tăng đột biến khiến thịt thà khan hiếm, phải ăn chay là chủ yếu. Nhưng với cả người dân cũ lẫn người mới, chỉ cần có nơi an toàn, có thể sum vầy cùng người thân, bạn bè là đã đủ khiến họ hạnh phúc hơn cả cao lương mỹ vị.

Dù khan hiếm thịt, nhưng năm nay Lam Thành lại được mùa, rau củ và lương thực tương đối dồi dào. Dù lịch sử bị cắt đứt, văn hóa ẩm thực Hoa Quốc cũng chẳng thua kém gì nước Z. Là dân tộc có tiếng mê ăn, chỉ với chút gạo, mì và rau thôi, họ cũng có thể chế biến ra đủ món ngon đa dạng. Nào là bánh chay, món mặn chay... tất cả đều đầy đặn hương vị.

Đêm Giao thừa, vào lúc khuya muộn, hệ thống trí tuệ nhân tạo đã tự động kích hoạt chương trình được cài đặt từ sáng sớm: hàng ngàn màn pháo hoa lộng lẫy ảo ảnh bừng nở trên mái vòm năng lượng, ánh sáng rực rỡ cuốn hút vô số người sống sót rời khỏi nhà, cùng nhau thưởng thức khoảnh khắc huy hoàng này. Dưới ánh pháo hoa, họ như được đưa về quãng thời gian yên bình trước tận thế, khiến bao người không kiềm được ôm nhau mà bật khóc…

Màn pháo hoa kéo dài khoảng nửa tiếng. Sau đó, đoạn video chúc Tết được Ngô Diệp cẩn thận quay sẵn cũng hiện lên trên vòm năng lượng. Hình ảnh được phóng to khiến khuôn mặt anh trên màn hình có chút biến dạng, nhưng lời chúc ấm áp, tràn đầy hy vọng đầu xuân của anh vẫn khiến vô số người sống sót xúc động, nghẹn ngào.

Người khiến trăm vạn dân Lam Thành cảm động ấy – Nhị thiếu gia nhà họ Ngô – lúc này lại đang cùng người thân sum họp đón Giao thừa.

Năm trước, Ngô Ly gần như không có dịp về nhà. Năm nay, cậu đặc biệt xin nghỉ vài ngày để về nước ăn Tết. Bàng Chí cũng đón mẹ anh từ Mỹ về, cùng nhau ăn Tết tại biệt thự nhà họ Ngô.

Khoảng 11 giờ trưa, Ngô Diệp dùng truyền tống trực tiếp từ Lam Thành về nhà. Tranh thủ trước bữa cơm, hắn mang theo quà Tết, dẫn Ngô Ly cùng đến chúc Tết Đồng Hoàng.

Từ khi nhận lời bảo vệ bí mật người thân của Ngô Diệp, Đồng Hoàng luôn giữ lời. Ông vẫn ở lại thành phố H, dù Ngô Ly ở tận nước M, Đồng Hoàng vẫn nhờ người quen bên đó âm thầm để mắt đến cậu.

Trải qua hơn 200 cái Tết, phần lớn thời gian Đồng Hoàng đều đón Tết một mình, tùy tiện ăn tạm gì đó cho qua. Nhất là mấy chục năm gần đây, ông gần như biến mất khỏi tầm mắt người đời, mỗi cái Tết đều lặng lẽ trôi qua trong cô đơn. Bây giờ có người đến chúc Tết, bản thân ông cũng cảm thấy không quen.

Dù vậy, Đồng Hoàng vẫn niềm nở mời hai anh em Ngô Diệp – Ngô Ly vào nhà. Ngô Diệp thì đã quen với cảnh nhà cửa bừa bộn như ổ chuột của anh rồi. Vì bản thân hắn cũng chẳng khá hơn là bao – nếu không nhờ Đại Tần thỉnh thoảng đến dọn dẹp giúp, nhà hắn có khi còn tệ hơn cả nhà Đồng Hoàng.

Còn Ngô Ly thì lại có thói quen ngăn nắp sạch sẽ, gần như mắc nhẹ OCD. Đồ vật phải đúng vị trí, không gian sống cần thoáng đãng gọn gàng. Vừa bước vào đã thấy nhà cửa loạn xạ, mùi hôi kỳ lạ lảng vảng trong không khí, lại thêm bàn trà đầy rác và vài váng dầu của mì ăn liền còn chưa vứt... Trong mắt cậu, hình tượng cao nhân tuyệt thế của Đồng Hoàng bỗng chốc tan tành.

Có lẽ biểu cảm thất vọng của Ngô Ly quá rõ, nên dù mặt dày như Đồng Hoàng cũng thấy hơi ngại, bèn lúng túng giải thích:
“Sống một mình nên hơi luộm thuộm, các cậu đừng để ý ha.”

Vừa nói, ông vừa vội gom đống rác trên bàn trà quét sạch vào thùng rác đã đầy tràn. Một số rác rơi cả ra sàn, nước mì trong tô còn đổ lênh láng, khiến mùi khó chịu trong phòng càng nồng hơn.

Ngô Ly ngoan ngoãn ngồi cạnh anh trai, nhìn khung cảnh tan hoang trong phòng khách, trong lòng chỉ muốn xắn tay áo lên mà dọn cho bằng sạch.

“Đồng Hoàng, nhà ông thế này thì còn không khí Tết gì nữa. Hay ông qua nhà tôi  ăn Tết đi cho vui?”


Ngô Diệp vốn không tiếp xúc nhiều với Đồng Hoàng, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần cũng chỉ chào hỏi được mấy câu rồi đi. Nhưng hắn vẫn rất có thiện cảm với người này. Tuy hơi gian xảo, nhưng lại sống có tình, có nghĩa. Một phần hắn mời Đồng Hoàng về nhà là vì thấy ăn Tết một mình cũng buồn, phần khác là vì muốn kéo gần quan hệ – cũng có chút ý định nhờ vả sau này.

Do bị giới hạn bởi cấp bậc gen, hệ thống không cho phép Ngô Diệp gắn kết người thân thành đồng đội chính thức. Hắn từng muốn dạy người nhà vài phương pháp dưỡng sinh nhưng đều không được. Hắn nghĩ Đồng Hoàng sống ngót nghét mấy trăm năm, trong đầu hẳn phải biết không ít bí quyết dưỡng sinh, truyền cho gia đình vài chiêu cũng đủ quý rồi. Nếu có thể, hắn còn muốn Đồng Hoàng thu A Ly làm truyền nhân – cả thiên phú lẫn công pháp đều được hệ thống khen ngợi kia mà.

Đồng Hoàng vốn sống tùy hứng, lại thấy lời mời của Ngô Diệp cũng hợp lý, nghĩ bụng sang đó ăn ké bữa tất niên cũng hay, còn đỡ phải nấu.

“Được, hai cậu chờ chút, tôi thay đồ rồi sang liền.”

Nói rồi, Đồng Hoàng nhìn vẻ mặt cau có của Ngô Ly đang dán mắt vào đống rác trên sàn, trong lòng không khỏi bật cười. Không hiểu sao, anh lại nhớ đến một người bạn cũ đã mất từ lâu. Hồi đó người kia đến nhà anh cũng có biểu cảm y chang như vậy. Nghĩ mà tiếc...

Đồng Hoàng xoa xoa mái tóc dính đầy dầu mỡ của mình, lẩm bẩm:
“Phải tắm gội cho sạch sẽ rồi mới đi được.”

Trong lúc đó, Ngô Ly ngồi trên sofa nhìn thùng rác đầy đến tràn ra, một phút… hai phút… ba phút... Cuối cùng không nhịn nổi nữa. Biết là hơi thất lễ, anh vẫn đứng dậy, tìm cây chổi trong góc phòng, quét sạch rác trên sàn bỏ vào túi lớn. Sau đó lại vào bếp tìm khăn để lau bàn trà bóng nhẫy – nhưng vừa bước vào bếp, cảnh tượng còn kinh khủng hơn: trong bồn đầy mốc meo đen kịt.

Ngô Ly nổi cả da gà, phản xạ theo bản năng, lập tức xắn tay áo bắt đầu tổng vệ sinh căn bếp.

Thính giác của Đồng Hoàng đúng là nhạy không ai bằng, chuyện gì xảy ra bên ngoài hắn đều nghe rõ mồn một. Nghe thấy trong bếp vang lên tiếng nước và tiếng rửa chén bát, ông quyết định tranh thủ đi tắm lại cái nữa rồi mới ra ngoài – như vậy sẽ thoải mái hơn.

Không ngờ được, cậu em Ngô Diệp lại chăm chỉ đến thế. Tiếc là Ngô Ly bây giờ còn đang mắc kẹt ở nước ngoài, chứ không thì mỗi tuần mời cậu ấy về nhà nấu nướng một hai bữa, thế là tiết kiệm được khối tiền thuê người giúp việc rồi. Đồng Hoàng vừa ngâm mình thư giãn, vừa vuốt cằm bóng loáng, ánh mắt xa xăm, trong đầu đang tính toán cái gì không rõ.

Khi Đồng Hoàng tắm xong đi ra, phòng khách đã sạch bong sáng loáng. Ngay cả cái chậu lan tàn úa héo rũ nằm trong góc phòng cũng được dọn sạch, để lộ mầm non xanh mướt, nhìn vào đầy sức sống. Dĩ nhiên, chuyện này Nhị thiếu cũng có góp công một chút. Người khác sai khiến thì không nhúc nhích, nhưng em trai bảo gì là làm ngay tắp lự.

Thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Ngô Diệp khẽ ửng đỏ vì mệt, tâm trạng của Đồng Hoàng lại càng vui vẻ. Ông vừa trang điểm sơ qua, khoác lên mình bộ vest dương nhung màu đen thủ công cao cấp, cả người bóng bẩy như mới hai mấy tuổi, phong thái đĩnh đạc, nhìn ai mà đoán được hắn thật ra đã sống hơn hai trăm năm rồi?

Nhị thiếu liền giơ ngón cái tán thưởng, thầm nghĩ: “Trình độ làm màu thế này, quả không hổ danh là lão yêu quái sống hơn hai trăm tuổi!”

Ngô Ly khi ấy đang xách hai túi rác to tướng từ trong bếp ra, vừa nhìn thấy Đồng Hoàng, mặt đã nóng bừng lên.

“Lâu lắm rồi nhà mình mới sạch sẽ như thế này, nhìn mà thấy lạ luôn đó. Thằng nhóc này siêng thật đấy, có tương lai lắm!”

Ngô Diệp: “…” Mặt mũi ông anh này sao dày thế không biết nữa!

Ngô Ly: “…”

Cao nhân gì chứ, quả là…

Chỉ! Nên! Nhìn! Từ! Xa!

Không biết từ đâu Đồng Hoàng moi ra một cái hộp quà trông rất ra dáng, xách theo đi theo hai anh em Ngô Diệp “đi ké” bữa cơm.

Trên đường đi, Ngô Diệp khởi động game online. Không lâu sau, Đồng Hoàng và Ngô Ly cũng mỗi người bật máy chơi riêng, ba người khí thế ngút trời, cùng nhau chơi các thể loại trò chơi. Cái cảm giác lạ lẫm ban đầu nhanh chóng tan biến. Khi cả ba về tới nhà, Ngô Ly còn chủ động lấy ra mấy game nhỏ do mình và bạn học thiết kế để đưa cho Đồng Hoàng chơi thử. Mà về khoản chơi game, Đồng Hoàng đúng là dân chuyên nghiệp, góp ý và đưa ra không ít nhận xét đúng trọng tâm. Hai người càng chơi càng hợp, Ngô Ly dần quên luôn cái gọi là “cao nhân ẩn thế” hay “lão quái vật sống lâu”, coi Đồng Hoàng như một người bạn tri kỷ thực thụ.

Nhị thiếu đứng nhìn em trai mình chơi đùa vui vẻ với người khác, tự dưng trong lòng có chút bối rối, không biết có nên để Đồng Hoàng nhận A Ly làm đệ tử hay không nữa.

Ngô Dung và Hà Uyển Thục vốn cũng biết sơ sơ về thân phận của Đồng Hoàng, nhưng hiểu biết của họ cũng không nhiều. Họ chỉ biết ông là Đồng Hoàng – một cao nhân ẩn dật mà giới đại sư viên mộc đều kiêng dè nể trọng, vì thế thái độ đối với ông vô cùng kính cẩn. Thế nhưng giờ thấy ông trông trẻ trung như thế, lại còn chơi đùa vui vẻ với hai đứa con trai mình như vậy, trong lòng hai người cũng bắt đầu nghi ngờ, không biết rốt cuộc người này có thật là vị cao nhân mà họ từng nghe nói không nữa.

Ăn trưa xong, mãi đến hơn bốn giờ chiều, Bàng Chí mới cùng mẹ thong thả đến muộn.

Mẹ của Bàng Chí nghỉ ngơi được một lúc thì không chịu ngồi yên, liền vào bếp phụ giúp nấu cơm tất niên.

Nhị thiếu thấy Bàng Chí ủ rũ, mặt mày buồn xo, bèn hỏi:
“Cậu sao thế? Nhìn bộ dạng này chẳng khác gì người thất tình?”

Bàng Chí lầm bầm, ưỡn cổ lên nói:
“Đàn ông đại trượng phu thì sợ gì không lấy được vợ.”

Ngô Diệp không ngờ mình chỉ thuận miệng nói chơi, vậy mà lại đoán trúng thật. Nghĩ đến mức độ để tâm của Bàng Chí với người đó, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được, hắn cau mày hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Tác giả có lời muốn nói:
Moah moah, mai gặp lại nhé ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play