Huống hồ, nàng lưu lại Tạ phủ, nhiều lắm cũng chỉ thêm nửa năm nữa mà thôi.
Mọi chuyện… cũng nên nghĩ theo hướng tốt một chút.
Thẩm Đường Ninh khẽ thở ra một hơi, mỉm cười:
“Không sao, ta chỉ hơi mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Chúng ta mau trở về đi.”
…
“Nhị tẩu! Nhị tẩu!”
Chủ tớ ba người đang men theo một lối mòn vắng vẻ thì phía sau bỗng vang lên tiếng gọi gấp gáp của một nam tử xa lạ.
Thẩm Đường Ninh quay đầu lại, đúng lúc một cơn gió cuốn theo bụi cát thốc qua, khiến nàng hơi nheo mắt, vành mắt ửng đỏ lên vì cát bụi. Nàng giơ tay khẽ dụi mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy một thiếu niên mặc áo cổ tròn màu thiên thanh, thở hổn hển đứng trước mặt.
Thẩm Đường Ninh chăm chú nhìn kỹ một chút, ngập ngừng hỏi:
“Thất thúc?”
Thanh âm của nàng dịu dàng, mềm mại như nước, càng gần lại càng thấy rõ đôi mắt hạnh long lanh, làn da trắng như tuyết không vương chút tỳ vết. Khuôn diện tinh tế mỹ miều, dù nhìn gần hay xa đều khiến người ta không khỏi xiêu lòng.
Không ngờ chỉ mới thoáng nhìn đã có thể nhận ra hắn, khiến vị thiếu niên kia đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu lí nhí:
“Thì ra… tẩu tẩu còn nhận ra ta. Đây, đây là khăn tay của tẩu phải không? Vừa rồi ta nhặt được dưới đất…”
Nói đoạn, hắn ngượng ngùng đưa ra một chiếc khăn lụa trắng được gấp gọn.
Cẩm Thư nhận lấy, mở ra xem, thấy khăn thêu đóa hải đường kiều diễm, đích xác là vật của Thẩm Đường Ninh.
“Chắc là bị gió thổi rơi mất. Như vậy… đa tạ Thất thúc.”
Nàng khẽ nhún người thi lễ.
Tạ Thất Lang vội nghiêng người né tránh, lúng túng nói:
“Tẩu tẩu đang mang thai, không cần khách sáo như vậy!”
Dứt lời, hắn vẫn không nhịn được mà lén liếc nhìn Thẩm Đường Ninh.
Tạ Thất Lang – tên là Tạ Duệ – là con trai trưởng của tứ phòng, cũng là đệ đệ thứ bảy của Tạ Chiêm. Tuổi tác chỉ kém Thẩm Đường Ninh vài tháng.
Khi nàng còn là khuê nữ, Tạ Duệ đã nghe danh tiếng của nàng vang khắp kinh thành. Người ta nói nàng đẹp như hải đường, rực rỡ như mẫu đơn, là mỹ nhân bậc nhất đất Trường An. Tiếc rằng hắn chưa từng có cơ hội gặp mặt.
Hôm qua trong ngày đại hôn của Tạ Chiêm, huynh đệ Tạ gia xôn xao cả lên, ai cũng muốn đến nháo động phòng, chỉ mong được liếc nhìn dung nhan đệ nhất kinh thành. Tạ Duệ tuy hiếu kỳ, nhưng lại e nhị ca không vui, đành chỉ dám đứng xa xa mà ngó vào một cái.
Đêm đó, quả thực hắn đã nhìn thấy một vị tân nương nhan sắc diễm lệ, khí chất như u lan, tựa hồ tiên tử giáng trần. Chỉ là… trong đôi mắt nàng lại ánh lên vẻ u sầu chẳng thể giấu, càng khiến người ta sinh lòng thương xót.
Từ đó, hình bóng nàng cứ vấn vít trong tâm trí hắn. Huynh đệ mấy người đêm ấy còn chép miệng rằng mỹ nhân tuy đẹp, nhưng có tiếng ong bướm, e là sau này khó giữ đạo làm vợ.
Thế nhưng Tạ Duệ lại cảm thấy, tẩu tẩu không phải hạng người như lời đồn. Bởi nàng trong ngày kính trà sáng nay, từng lời từng cử chỉ đều đoan trang, đúng mực. Nếu thật là ong bướm lả lơi, sao lại có dáng vẻ như vậy?
Hắn nghĩ, có lẽ nàng là bị Quách thị ép buộc gả vào Tạ gia, nếu không tân hôn đêm qua đã chẳng u sầu đến thế.
Tạ Duệ không nhịn được nói:
“Nhị tẩu, người đừng buồn lòng. Nhị ca ta tính tình xưa nay không tốt, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, đến cả Đại bá cũng không quản nổi huynh ấy. Nếu người vô cớ mà bị huynh ấy làm tổn thương, thật sự không đáng!”
Thẩm Đường Ninh thoáng sững người. Nàng nhớ rõ mình và Tạ Thất Lang chưa từng thân thiết, thậm chí hầu như không quen biết, vậy mà hôm nay hắn lại đứng ra bênh vực nàng, dịu dàng an ủi lúc nàng đang khó xử nhất.
Nàng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tạ Duệ.
…
Lúc ấy, ở trên giả sơn gần đó, An Thành ló đầu quan sát kỹ một hồi, sau đó quay đầu lại nói khẽ với chủ tử:
“Gia, nô tài không nhìn nhầm đâu, phía dưới đúng là Thế tử phu nhân cùng Thất gia. Chỉ là… không nghe rõ hai người đang nói gì.”
Vừa dứt lời, đã nghe giọng của Tạ Duệ vọng lên, dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ lọt vào tai:
“… Hắn tính tình kém, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát… Ngài nếu bị hắn làm tổn thương thì không đáng chút nào!”
An Thành giật nảy người. Trong lòng thầm mắng, Thất gia sao lại dám nghị luận huynh trưởng sau lưng, lại còn trước mặt tẩu tử như vậy!
Tạ Chiêm sắc mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng quét về phía dưới chân núi.
Chỉ thấy nơi kia hoa nở rực rỡ, mấy gốc kính tùng xanh biếc vươn cao, sau bức tường được cây che lấp, một nam một nữ đang đứng cạnh nhau. Nam tử mặt đỏ tới mang tai, nữ tử ánh mắt long lanh ngấn nước, hai người đối diện, như đang tâm tình thầm thì.
An Thành len lén liếc sắc mặt chủ tử, dè dặt nói:
“Gia, có lẽ… sáng nay ngài không đi kính trà, Thất gia mới sinh ra hiểu lầm. Ngài chớ để trong lòng…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Chiêm đã quay người rời đi.
…
Tại Như Ý quán.
Vương thị đang chăm sóc Tiểu Thập Nhị Lang vừa tròn ba tuổi thì nghe tin Tạ Chiêm đã hồi phủ, lập tức cho người gọi hắn tới.
“Sáng nay ngươi chạy đâu vậy hả? Ta sai người gọi ngươi bao nhiêu lượt, ngươi lại nhất quyết không chịu về.”
Tạ Chiêm đáp qua loa:
“Quân doanh có việc gấp. Giờ ta không phải đã về rồi sao?”
Nói rồi liền thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế khắc hoa.
Vương thị nghiêm giọng:
“Dù có chuyện lớn đến đâu cũng không thể bỏ đi như thế. Mới ngày đầu sau thành thân, ngươi làm vậy khiến cô dâu phải chịu ấm ức, người ngoài nhìn vào còn nghĩ gì về đại phòng?”
Tạ Chiêm cười khẩy:
“Chẳng phải ta cầm đao ép nàng gả vào phủ.”
“Nhưng đứa bé trong bụng lại là của ngươi!” – Vương thị cau mày, giọng đã dịu xuống, “A Chiêm, ta biết nàng không phải người ngươi chọn, nhưng giờ chuyện đã thành, cũng đành thuận theo đi thôi. Những ngày qua ta để ý thấy nàng không giống Quách thị, chẳng phải kiểu phụ nhân ngang ngược vô lễ. Nếu có điều gì chưa đủ, sau này có thể chậm rãi sửa đổi.”
“Chỉ là, ngươi lạnh nhạt nàng ngày đầu tiên, người ngoài sẽ không tôn trọng nàng. Mà nàng bây giờ lại đang mang cốt nhục của ngươi, là trưởng tôn đại phòng. Ngươi có thể không cần nàng, nhưng cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng nàng… nó là vô tội.”