Thì ra, đôi phu thê năm ấy căn bản không phải người nhà, mà chính là bọn buôn người – loại người mà dân gian gọi là nha công mẹ mìn.
Chúng không buôn trẻ em tầm thường, mà chuyên nhắm đến những thiếu niên tuấn tú, thiếu nữ xinh xắn, bán vào Khế quốc cho các nhà quyền quý làm nô tỳ, gia dịch.
Nghe đồn giới quý tộc thượng lưu ở Khế quốc từ lâu đã mang tiếng xấu – bởi sở thích dị hợm là sai khiến người Trung Nguyên làm tôi tớ, coi như một cách phát tiết oán khí ba trăm năm trước bị tổ tiên Đại Chu đuổi khỏi đất Trung Nguyên.
Đám người buôn kia sau lưng tất có chỗ dựa lớn, tuyệt không phải dân thường dám đắc tội.
Năm ấy trời đổ tuyết ba ngày ba đêm, đôi phu thê giả mạo kia cũng rời khách điếm ngay sau khi tuyết ngừng rơi.
Khi chủ quán vào thu dọn chăn nệm, vô tình phát hiện một chiếc khăn tay thấm máu và nửa đoạn sáo Khương được giấu kỹ bên trong.
Có lẽ là do dòng chữ trên khăn quá rõ ràng, khiến người ta không nỡ vứt đi. Mà đến khi đoán ra những đứa trẻ đi cùng có thể là nạn nhân bị lừa bán, xuất phát từ lương tâm, chủ tiệm đã giữ lại hai món tín vật ấy suốt mười bốn năm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play