“Trương Nguyên Luân đã chạy đến Kế Châu, vùng Tây Khế nơi biên cương lại bắt đầu dậy sóng. Bệ hạ hạ chỉ lệnh cho ta trấn thủ Lũng Tây. Chuyến đi này... không biết ngày nào mới có thể hồi kinh.”
Tạ Chiêm nói đến đây thì khẽ quay sang nhìn nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi cất tiếng, giọng trầm xuống như mang theo chút nghẹn ngào.
“Đoàn Nhi... Thời gian qua, trong lòng ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Ta biết nàng vẫn còn oán ta chuyện đêm hôm đó. Dù ta có giải thích thế nào, cũng là ta sai trước, là ta làm tổn thương nàng… Ta xin lỗi. Nếu nàng hận ta, trách ta, ta cũng không có gì để biện minh. Nhưng ta chưa từng có ý muốn làm nàng đau...”
“Thiếp biết mà.”
Tạ Chiêm giật mình ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nàng.
Tiếc là, từ đầu đến cuối nàng vẫn cúi đầu lặng lẽ, hàng mi dài khẽ rũ xuống như tấm rèm che khuất đi mọi tâm tư. Dưới ánh nến chập chờn, hắn chỉ thấy đỉnh đầu nàng với mái tóc đen nhánh và cánh môi khẽ ửng hồng nơi khóe mi.
Giọng nàng khe khẽ vang lên, nhẹ nhàng như gió thoảng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play