Ngồi trên giường bệnh, Giang Minh Sách lướt được dòng trạng thái của Kim Nhiễm.
【Cảm giác ví tiền rỗng tuếch có chút vi diệu】 – Kèm theo là ảnh selfie mặt cười khổ.
Người phụ nữ trong ảnh không trang điểm, mái tóc đen dài tùy ý xõa ra rủ mềm mại trên vai, so với đôi môi đỏ chót thường ngày, trông càng thêm thanh thuần.
Giang Minh Sách vô thức day day đầu ngón tay, vẻ mặt trầm tư.
Anh nghĩ đến thời điểm đối phương thay đổi, vừa đúng lúc nhà họ Kim gây khó dễ cho mình ở nước ngoài. Cô ta không lẽ nghĩ rằng đổi một cách khác thì anh sẽ tha cho nhà họ Kim? Nếu là vậy, thì cô ta có lẽ sẽ phải thất vọng rồi.
Ngay ngày về nước, anh đã bảo trợ lý chuyển bằng chứng về trong nước, chắc hẳn rất nhanh thôi, những kẻ đó sẽ bị mời đi "uống trà".
Khi Ngụy Mạc cùng y tá đến, Giang Minh Sách vừa đúng lúc hắt hơi một cái, chóp mũi hơi đỏ lên.
Anh ta lập tức đi tới đóng cửa sổ, bực bội nói: “Bị thương mà còn hóng gió, không muốn sống nữa à?”
Giang Minh Sách liếc anh ta một cái, tắt điện thoại: “Không yếu đuối đến thế, vết thương nặng hơn thế này đâu phải chưa từng gặp.”
Thậm chí, cuộc tấn công lần này có thể coi là lần bình thường nhất anh từng gặp sau khi sự nghiệp thành công.
Mấy người nhà họ Kim vẫn còn thiếu một chút quyết đoán, muốn tranh giành thứ trong tay anh, không nói đến việc phải "chiến đấu đến cùng" thế mà họ lại trước tiên thăm dò như trẻ con. Chẳng ngờ rằng, mềm lòng với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.
Đương nhiên, nếu kẻ thù đổi thành mình, Giang Minh Sách rất vui vẻ chấp nhận.
Anh thậm chí còn có tâm trạng cười cười, khiến Ngụy Mạc – một người bình thường – nổi hết da gà.
Tuy nhiên, tính cách của bạn thân vốn dĩ là như vậy, anh làm việc quyết đoán dứt khoát, tàn nhẫn với người khác cũng tàn nhẫn hơn với chính mình.
Lại nói, hai người tốt nghiệp cùng một trường đại học, một người học tài chính, một người học y. Thời đại học chưa từng gặp mặt, ngược lại sau khi tốt nghiệp vì chuyện khởi nghiệp mà có giao điểm, qua lại vài lần thì lại trở thành bạn bè tốt.
Vì vậy mỗi khi Giang Minh Sách bị thương đều phải đến tìm anh ta.
Ngụy Mạc đột nhiên không phân biệt được ai thảm hơn ai, anh ta xua tay bảo y tá kiểm tra vết thương cho Giang Minh Sách.
Người này tuy bướng bỉnh nhưng thể chất lại khá tốt, vết thương trên cánh tay đã lành, chắc hẳn không lâu nữa sẽ đóng vảy.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, đợi y tá bưng đồ ra ngoài, còn có tâm trạng nói đùa: “Tổ vàng tổ bạc không bằng ổ chó của mình, cậu ở đây hai ngày rồi, thật sự không định về nhà sao? Ở lại nữa, y tá khoa chúng tôi sắp biến căn phòng bệnh này thành điểm check-in rồi đấy.”
Giang Minh Sách vừa thay thuốc xong, sắc mặt hơi trắng bệch. Lúc này, nửa thân trên tựa vào đầu giường, áo sơ mi tùy ý mở rộng, để lộ gần hết bộ ngực săn chắc.
Nghe vậy anh liền tiếp lời: “Y tá nào? Tự ý rời vị trí có thể bị sa thải.”
"Ồ tôi quên mất, cậu không chỉ vô tình mà còn là một tên tư bản bóc lột sức lao động." Ngụy Mạc lạnh lùng bình phẩm.
Một lát sau, lại hỏi: “Thật sự không về? Tiểu Lê sắp thi cuối kỳ rồi, cậu làm bố mà không ở bên cạnh, trong lòng đứa trẻ chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng.”
Giang Minh Sách không hề lay động: “Nó không phải trẻ con.”
Ngay cả khi còn nhỏ, anh cũng chưa từng nuôi nấng đối phương, phần lớn thời gian đều do bảo mẫu chăm sóc.
Ngụy Mạc không hiểu rõ chuyện cũ của Giang Minh Sách, nghe thấy lời anh nói, chỉ có thể bất lực lắc đầu: “Dù Tiểu Lê không cần cậu lo lắng việc học nhưng cậu không phải vừa mới kết hôn sao, thứ tình cảm này tổng phải dựa vào sự tiếp xúc để duy trì chứ? Hay là để chị dâu qua đây chăm sóc cậu, đỡ phải một mình ở đây lạnh lẽo trống trải.”
Được rồi, anh ta thực ra tò mò về người vợ mà Giang Minh Sách cưới. Chuyện hôn nhân hợp đồng ngoài Giang Minh Sách và người nhà họ Kim ra, chỉ có số ít người biết và Ngụy Mạc là một trong số đó. Đương nhiên anh ta cũng đã nghe nói về hành động táo bạo của cô tiểu thư thứ hai nhà họ Kim khu cướp dâu từ tay chị gái, nhưng quan sát mấy ngày nay anh ta lại thấy có vẻ không giống như tưởng tượng.
Giang Minh Sách nhớ đến người phụ nữ đó, vẻ mặt trở nên thờ ơ: “Không cần.”
Nhưng cũng không giải thích vì sao không cần.
Đợi Ngụy Mạc rời đi, Giang Minh Sách gọi điện dặn trợ lý: “Chuyển một khoản tiền cho Kim Nhiễm.”
Bỏ qua những chuyện khác, dù sao đi nữa, trong mắt người ngoài cô ta giờ là vợ của anh, không thể để người ta nghĩ Giang Minh Sách không nuôi nổi phụ nữ.
Trong trung tâm thương mại, Kim Nhiễm cắn răng, cuối cùng cũng vung tiền mua quần áo.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Quần áo của nguyên chủ đẹp thì đẹp thật nhưng trông quá "thời trang", không phù hợp với quy tắc trang phục của giáo viên.
Một bộ vest và áo sơ mi, cộng thêm giày dép, phụ kiện đi kèm, một loạt chi tiêu xa xỉ, số dư trong thẻ chỉ còn một nghìn ba trăm tám mươi lăm tệ.
Kim Nhiễm chỉ có thể mừng thầm vì ngày kia có thể đi phỏng vấn ở trường, ban đầu cô không có tham vọng lớn lắm, nghĩ không thành công thì có thể đổi trường khác nhưng giờ đây cô lại nghĩ dù thế nào cũng phải có được công việc này.
Về đến biệt thự, người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn. Kim Nhiễm thấy cảnh này tiện miệng hỏi: “Sao lại làm cơm rồi?”
Người giúp việc cười trả lời: “Cậu chủ và bạn học muốn ăn tôm xào dầu, đúng lúc hôm nay bếp bên đó vừa vận chuyển đến vài thùng tôm hùm xanh Pháp, nhà bếp đã làm hết rồi.”
Kim Nhiễm ngẩn ra. Vì sau khi xuyên qua đây, cô vẫn luôn sống một mình trong biệt thự nên cô sẽ gần như quên mất rằng người con riêng "tiện nghi" kia cũng là chủ nhân ở đây. Mấy ngày trước đối phương không có ở nhà, hình như là để tham gia một cuộc thi đấu nào đó.
Giờ thì cuộc thi chắc đã kết thúc nên cậu đã về.
Nhưng mà—
Không phải nói là ra ngoài ăn cơm sao?
Biểu cảm của Kim Nhiễm trở nên kỳ lạ. Dù sao cũng là người trưởng thành quen thuộc với các quy tắc xã giao, cô nhanh chóng hiểu ra nguyên do, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Để giữ khoảng cách với cô – người mẹ kế này. Cậu cố ý nói dối là ra ngoài ăn nhưng thực ra lại ăn đồ nhà bếp làm, còn vội vàng đi trước khi cô về.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cô bỗng nhiên lại thấy lời nói dối của thiếu niên có chút đáng yêu là sao nhỉ?
Ngày hôm sau, Kim Nhiễm không ngủ nướng, cô dậy sớm trước cả khi mặt trời mọc. Đón ánh bình minh mờ ảo, cô ngồi khoanh chân trên bãi cỏ trong vườn, bắt đầu tập thể dục.
Kiếp trước để giữ dáng, cô đặc biệt đăng ký lớp yoga vào lúc rảnh rỗi. Dù chỉ học được ba buổi nhưng dựa vào trí nhớ mơ hồ, cô vẫn có thể lảo đảo thực hiện được vài tư thế cơ bản.
Chỉ là cơ thể chưa được kéo giãn, quá cứng đờ, nhiều động tác làm cô đau điếng người.
Đến mức sáng sớm Giang Hứa Lê bị cơn đói đánh thức, cậu lén lút xuống lầu tìm đồ ăn, khi thấy hành động của cô thì cứ ngỡ mình lạc vào hiện trường án mạng, sợ đến mức suýt chút nữa gọi xe cấp cứu.
May mà đã kiềm chế được.
Cậu nấp sau cửa sổ quan sát một lúc, cuối cùng xác nhận người nào đó vẫn sống khỏe mạnh.
Giang Hứa Lê: “...”
Khóe môi thiếu niên giật giật, thật sự không hiểu Kim Nhiễm đang bày trò gì, do dự mất 0,01 giây, cậu dứt khoát quay người đi vào bếp.
Thôi kệ, không liên quan đến cậu.
Vì thời gian còn sớm, đầu bếp của biệt thự còn chưa đến, Giang Hứa Lê lười làm ầm ĩ, tự mình tìm kiếm một lúc lâu mới tìm thấy nửa gói bánh mì kiều mạch trong tủ lạnh rồi mang về phòng.
Sáu rưỡi, người giúp việc lần lượt xuất hiện.
Kim Nhiễm cũng dừng lại.
Tập thể dục nửa tiếng, lúc này trên người cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Lên tầng hai tắm nước nóng, khi ra ngoài, đầu bếp đã bày bữa sáng lên bàn.
Ngoài một số món ăn sáng thông thường, sữa đậu nành, cháo gạo, còn có món tôm xào dầu mà hôm qua cô chưa ăn.
Thấy Kim Nhiễm có vẻ thắc mắc, đầu bếp cười giải thích: “Thịt tôm hùm xanh tươi ngọt săn chắc, gạch tôm béo ngậy. Thường thì sẽ om với rượu vang đỏ Bourgogne, thêm sốt nấm truffle đen để tăng hương vị là ngon nhất. Món này sáng nay mới được chuyển đến, bà chủ có thể nếm thử.”
Kim Nhiễm vừa nghe đã thấy thèm chảy nước miếng, nóng lòng ngồi vào chỗ quen thuộc. Khi cầm đũa chuẩn bị dùng bữa, cô chợt nhớ ra trong nhà bây giờ còn có một người khác.
Thế là cô lại do dự.
Người ta nói mẹ kế khó làm, đặc biệt là nguyên chủ có quá nhiều "tiền án". Nếu không biết Giang Hứa Lê ở nhà, cô có thể giả vờ như không có gì, tiếp tục ăn tôm xào dầu của mình. Nhưng giờ đã biết rồi, nếu không quan tâm hỏi han, liệu có bị coi là mẹ kế độc ác không?
Kim Nhiễm suy nghĩ một lát, quyết định vẫn phải giả vờ. Cô hỏi quản gia: “Chỉ có mình tôi thôi sao?”
Quản gia lập tức hiểu ý: “Hôm nay là thứ Bảy, cậu chủ có lẽ chưa tỉnh ngủ. Hay là bà chủ cứ dùng bữa trước ạ?”
Dù nói vậy, quản gia lại nghĩ bà chủ sẽ không đồng ý, dù sao ngày thường bà chủ rất quan tâm cậu chủ, ngay cả nhiệt độ sữa buổi sáng cũng đích thân hỏi, lần này chắc chắn cũng sẽ kiên quyết đợi cậu chủ cùng dùng bữa.
Quản gia đã mường tượng trong đầu lát nữa nếu mẹ con chủ tớ xảy ra tranh cãi, ồn nên hòa giải thế nào. Ai ngờ giây tiếp theo, Kim Nhiễm gật đầu, quả nhiên tự mình ăn.
Lúc này thì đến lượt quản gia do dự.
“...Hay là, để tôi đi hỏi một chút?”
“Ừm, vậy ông đi đi.”
Kim Nhiễm không thèm ngẩng đầu.
Một con tôm biển béo mập, vỏ nhẹ nhàng được bóc ra để lộ phần thịt tôm trắng nõn mềm dai, khi đưa vào miệng hương vị của nó càng khiến mắt cô sáng rực.
Có món ngon như vậy để bổ sung dinh dưỡng, những chuyện khác căn bản không đáng nhắc tới. Cô cảm thấy lát nữa mình có thể làm thêm hai bộ đề nữa!
Kim Nhiễm lên kế hoạch thật đẹp đẽ nhưng người tính không bằng trời tính.
Bên này cô vừa dùng bữa xong, trong biệt thự liền xuất hiện một người không ngờ tới.
“Nhiễm Nhiễm em không sao chứ?”
Người đến có khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn, bước đi ba bước thở hổn hển, năm bước hơi run rẩy. Vừa vào cửa đã nắm lấy tay Kim Nhiễm, giọng điệu dù trách móc nhưng vẻ mặt đầy lo lắng: “Mấy ngày nay em không trả lời tin nhắn, chị và cả nhà đều rất lo lắng cho em.”
Kim Nhiễm lại có chút ngớ người.
Người này là ai?
Mãi đến khi người giúp việc gọi đối phương là tiểu thư Kim, cô mới nhận ra thân phận của người phụ nữ ốm yếu trước mặt – chị họ bên nhà bác cả của nguyên chủ.
Nếu nhìn kỹ, quả thực giữa hai người có vài nét tương đồng ở khóe mắt khóe mày. Tuy nhiên, cô chị họ Kim Tĩnh mang khí chất yếu đuối mềm mỏng, còn nguyên chủ – hay nói đúng hơn là Kim Nhiễm – lại mang đến cảm giác sáng sủa hơn, như mặt trời lúc tám giờ sáng, rực rỡ chói chang.
Kim Nhiễm không thể đoán rõ tình hình cụ thể là thế nào, bởi mấy ngày nay cô chẳng nhận được một cuộc điện thoại nào cả.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Kim Tĩnh này rất kỳ lạ. Cô chỉ có thể nói lấp lửng: “Điện thoại bị hỏng rồi.”
Kim Tĩnh ngạc nhiên: “Hỏng sao không mua cái mới?”
“Khá bận.”
Nghe vậy, Kim Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, chị còn tưởng thằng con riêng của em...”
Nói đến giữa chừng, cô ta đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội vàng dừng lại. Nhưng cái vẻ mặt muốn nói lại thôi đó còn khiến người ta tò mò hơn là nói thẳng ra.
Đến lúc này, Kim Nhiễm cuối cùng cũng xác định không phải ảo giác của mình, cô "chị họ" này thật sự có vấn đề.
Cô nhướng mày, thấy ánh mắt của những người giúp việc xung quanh lấp ló nhìn tới, không những không sợ, ngược lại còn trực tiếp hỏi: “Cậu con riêng của tôi làm sao?”