Thực ra, ngay khoảnh khắc Giang Hứa Lê đạp cửa, cậu đã bắt đầu hối hận rồi.
Với những lần ít ỏi cậu tiếp xúc với Kim Nhiễm, dù đối phương lòng dạ hiểm độc nhưng chưa từng làm ra chuyện ngu xuẩn trắng trợn như vậy.
Đến khi thực sự thấy tình hình trong thư phòng, cậu lập tức hiểu ra là mình đã hiểu lầm.
Người phụ nữ đang cẩn thận trêu đùa mèo con, trên người toát ra một vẻ dịu dàng khác hẳn mọi ngày. Khi đôi mắt sáng ngời đó nhìn về phía Giang Hứa Lê, dường như có thể thấu hiểu mọi suy nghĩ trong lòng cậu.
“Xin hỏi, có chuyện gì không?”
Kim Nhiễm nhướng mày nhìn hai vị khách không mời.
Lúc này, miếng cá khô trong kẽ ngón tay cô đã bị mèo con gặm đi. Để cảm ơn, chú mèo nhỏ còn thân mật dụi đầu vào đầu ngón tay Kim Nhiễm, đâu có chút nào tỏ vẻ miễn cưỡng?
Giang Hứa Lê chỉ thấy vô cùng ngượng ngùng.
Vô thức mím chặt môi, ngay cả khóe mắt khóe mày cũng toát lên vài phần đề phòng, khiến khuôn mặt thanh tú lại càng thêm đẹp trai hệt như nam thần học đường lạnh lùng trên TV.
Khi mở lời, sự lạnh lùng đó lại tan biến: “Tôi... khụ, đến lấy đồ.”
Nói xong, cậu mừng thầm vì mình đã kịp nghĩ ra một lý do đáng tin cậy, thầm hạ quyết tâm nhất định không để lộ ra.
Phía sau, Trần Huấn Lương cũng phản ứng lại: “Đúng vậy đúng vậy, bọn cháu đến thư phòng lấy đồ. Dì đang làm gì vậy?”
Vừa hỏi, vừa tò mò liếc trộm những quyển sách trên bàn. Nào là "5 năm thi đại học 3 năm luyện đề", "Học án Vương Hậu Hùng", "Phương pháp và kỹ năng giải toán cấp ba", cậu ta luôn cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Rồi lại nhớ lúc hai đứa vừa xông vào, mẹ kế của anh Lê hình như đang nói chuyện với chú mèo tam thể, không lẽ lại đang dạy mèo đọc sách ư?
Trần Huấn Lương bị suy nghĩ của mình chọc cười.
Trong thực tế, cậu ta cũng không kìm được bật cười khúc khích, rồi nhận được ánh mắt chú ý của Kim Nhiễm.
Trần Huấn Lương: “...”
Khóe môi Kim Nhiễm cong lên.
Sự dè dặt của người trưởng thành chỉ dành cho những người đồng trang lứa ngang tài ngang sức, trước mặt người giúp việc, có lẽ cô sẽ ngại ngùng khi dạy thử nhưng hai người trước mắt chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, cái tuổi "teen nổi loạn" nhất.
Dù xét về tuổi tác hay kinh nghiệm thù đều kém xa Kim Nhiễm – người đã trải qua bao thăng trầm xã hội.
Điểm quan trọng nhất, nếu sau này cô thi đỗ vào Trung học Văn Thừa, thì học sinh cô dạy rất có thể sẽ bằng tuổi họ.
Nghĩ đến đây, Kim Nhiễm lắc lắc sách trước mặt hai người: “Dì đang đọc sách, nhưng không hiểu rõ mức độ học tập của học sinh cấp ba bây giờ lắm, hai đứa đến thật đúng lúc.”
“Hả?”
"Hả cái gì mà hả, chẳng lẽ cháu không muốn giúp dì sao?" Kim Nhiễm cố ý làm ra vẻ mặt đau khổ.
Trần Huấn Lương rất muốn nói mình không muốn.
Ở trường cậu ta là học sinh cá biệt, trên lớp ngủ gật, tan học lại tinh thần phơi phới. Khó khăn lắm mới đến lúc tan học, chỉ muốn chơi bời thỏa thích, đâu muốn học hành gì?
Nhưng mẹ kế của anh Lê quả nhiên thâm hậu. Cô không hề uy hiếp, cũng không dụ dỗ mà chỉ dùng ánh mắt hơi thất vọng nhìn tới, cậu ta suýt chút nữa đã buột miệng đồng ý.
Đến phút cuối, nỗi sợ học hành kéo lại một chút lý trí. Lúc này, Trần Huấn Lương không dám nói bừa nữa, lén lút nháy mắt ra hiệu cho Giang Hứa Lê, hy vọng đối phương sẽ từ chối.
Rồi cậu ta thấy Giang Hứa Lê nhíu mày, hỏi: “Cần làm gì?”
Trần Huấn Lương: “?”
Không phải, anh Lê từ khi nào lại ham học thế?
Giang Hứa Lê chỉ đơn thuần không muốn nợ Kim Nhiễm gì.
Đến nước này, trợ lý đặc biệt của bố cậu vẫn chưa xuất hiện, về điều này chỉ có một suy đoán... đó là Kim Nhiễm căn bản không hề liên lạc với bố cậu.
Nhận thức ra điều này khiến cậu hơi ngạc nhiên.
Đừng thấy Giang Hứa Lê luôn tỏ vẻ bất cần, thực ra cậu cũng từng khao khát sự quan tâm của cha mẹ.
Đáng tiếc mỗi lần khao khát, đổi lại chỉ là sự thờ ơ và trách móc của bố cậu, lâu dần cậu cũng đã chai sạn.
Lần này, Giang Hứa Lê cũng đã chuẩn bị tinh thần bị bố mình trách mắng, kết quả... không có chuyện gì xảy ra.
Cứ như cú đấm đang dồn lực cuối cùng lại đấm vào bông gòn, nhất thời cậu không biết mình đang có tâm trạng gì.
Thấy bực bội ghê.
Đặc biệt là bây giờ, cậu đã vội vàng hiểu lầm đối phương hai lần.
Thiếu niên trẻ người non dạ, chưa học được sự tinh ranh của người lớn, nội tâm lạnh lùng nhưng cũng rất chính trực. Đúng là đúng, sai là sai, tuyệt đối sẽ không vì mình làm sai mà chọn cách trốn tránh.
Vì vậy, dù Kim Nhiễm không đưa ra yêu cầu thì cậu cũng sẽ tìm cơ hội để trả ơn.
“Yên tâm đi.”
Kim Nhiễm ôn tồn nói: “Không phải chuyện gì khó khăn cả, chỉ cần hai đứa giúp dì giải một bài toán.”
Nói rồi, cô nhét tờ giấy A4 vào tay hai người: “Hàm hợp hai đứa học rồi chứ? Đây là đề dì ra, hai đứa xem có làm được không.”
Diễn biến bất ngờ khiến Giang Hứa Lê khựng lại, cụp mắt xuống, trên giấy quả nhiên viết một đề bài.
Hơi phức tạp nhưng cũng không khó.
Trần Huấn Lương cũng nhìn thấy đề bài nhưng hai mắt cậu ta lại mơ hồ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con mẹ nó, chúng ta học cái gì khó thế này à? Mẹ kế cậu không nhầm lẫn chứ!”
Đề thi của Trung học Văn Thừa thường do ba giáo viên trở lên cùng nhau thảo luận, mẹ kế anh Lê lại không phải giáo viên, thật sự biết ra đề sao? Không chừng là cố ý trêu chọc bọn họ!
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Trần Huấn Lương lải nhải không ngừng, Giang Hứa Lê lại không để ý, nhìn vài lần liền cầm bút lên.
Bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo như mùa hè:
“Bất kể là bài toán nào, chúng ta đều cần thực hiện từng bước một. Bước đầu tiên, chúng ta hãy xem f(x) là một tổng thể, dùng cái đã biết thay vào hàm số để đưa ra kết quả cụ thể, sau đó dựa vào kết quả, suy ra dãy số...”
Sau một buổi chiều luyện tập, Kim Nhiễm đã dạy thử một cách trôi chảy.
Thậm chí so với chú mèo con chẳng hiểu gì, khi đổi sang học sinh cấp ba thật sự, cô còn có thể điều chỉnh cách dạy bất cứ lúc nào.
Ví dụ như nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Trần Huấn Lương, cô rút ra kết luận "khả năng giải thích chưa rõ ràng", liền dứt khoát thay đổi cách giải đề.
Năm phút sau, mí mắt Trần Huấn Lương bắt đầu giật giật.
Kim Nhiễm nhận được phản hồi, liền tăng âm lượng giọng giảng, cố gắng nhắc nhở đối phương.
Mười phút sau, Trần Huấn Lương càng nghe càng buồn ngủ, càng nghe càng buồn ngủ, cuối cùng thành công bị thôi miên, không để ý mà đầu đập vào bàn.
Kim Nhiễm: “...”
Giang Hứa Lê chứng kiến tất cả, không hiểu sao lại có chút muốn cười.
Cây bút xoay tròn giữa các ngón tay, cậu lơ đãng nhìn bài toán đã làm xong.
Thực ra đề này ra rất có trình độ, kết hợp giữa hàm số hợp và dãy số truy hồi, cần phải xoay chuyển vài lần, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ rơi vào bẫy.
Cậu không nghĩ cô lại tốn nhiều công sức như vậy chỉ để trêu chọc bọn họ.
Bên kia, Kim Nhiễm không hề biết mình đã được công nhận.
Đối mặt với buổi dạy thử đầy vấn đề, ngoài sự bực bội thì cô lại nảy sinh một chút may mắn.
Đối với người khác có lẽ không thể hiểu được nhưng Kim Nhiễm là vậy đó, cô không bao giờ để mình chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực.
Đầy vấn đề chẳng phải là một cách để tìm ra thiếu sót và bù đắp sao, cô may mắn vì đã phát hiện vấn đề trước buổi phỏng vấn, vẫn còn cơ hội để sửa chữa.
Nghĩ thông suốt điều này, Kim Nhiễm không những không tức giận, ngược lại còn bình tĩnh gọi cậu ta dậy, trong khi Trần Huấn Lương mặt đỏ bừng, cô kiên nhẫn giảng giải từng câu từng chữ.
Cuối cùng nửa tiếng sau, Trần Huấn Lương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Tớ biết rồi, đề tuy khác nhau nhưng đều dùng cùng một kiến thức, ôi chao, tớ thông minh thật!”
Trần Huấn Lương cười khẩy ngây ngô, bài toán Toán học vốn khó như "sách trời" bỗng trở nên rõ ràng rành mạch, cậu ta thậm chí còn có ảo giác mình sẽ làm được!
Kim Nhiễm cô... vẫn giữ im lặng một cách lý trí.
Chỉ khi chú mèo tam thể nhỏ cọ vào, cô mới xoa xoa cằm tỏ ý khen ngợi.
Ai nói mèo không bằng người?
Trước mặt môn Toán, người và mèo đều như nhau!
Nghĩ vậy, Kim Nhiễm không khỏi nhìn sang người còn lại trong phòng.
Kết quả phát hiện Giang Hứa Lê đã làm xong từ lâu rồi.
Đối phương dùng một cách giải khác nhưng đáp án lại giống hệt với cách cô giảng.
Lúc này Kim Nhiễm không chỉ ngạc nhiên, mà còn có một sự phấn khích như Bá Lạc tìm được ngựa thiên lý – không ngờ Giang Hứa Lê, cái đứa trốn học đi "nựng" mèo, lại là một học sinh giỏi!
Ừm, nhớ kỹ lại một chút, hình như trong tiểu thuyết quả thật không nhắc đến điều này.
Cũng phải thôi, là con trai của một quái vật như Giang Minh Sách, sao có thể là đồ ngốc được chứ.
Kim Nhiễm chỉ đơn thuần cảm thán nhưng trong mắt người khác lại mang một ý nghĩa khác.
Là anh em tốt của Giang Hứa Lê, Trần Huấn Lương đã tận mắt chứng kiến mẹ kế anh Lê nghi ngờ anh Lê, cậu ta rất bất bình thay cho anh Lê.
Nhịn một lúc lâu, cuối cùng cậu ta không nhịn được, bi phẫn thốt lên: “Dì ơi, chẳng lẽ anh Lê làm sai ạ?”
Kim Nhiễm hoàn hồn, lắc đầu: “Không sai, không những không sai, cách giải còn rất mạch lạc!”
“Vậy sao dì không nói gì!”
Không nói gì?
Kim Nhiễm lúc này mới nhận ra giọng điệu bất thường của thiếu niên.
Giáo viên nào cũng thích học sinh thông minh, cô lần đầu dạy thử đã gặp Giang Hứa Lê, cảm giác hài lòng về việc giảng dạy tăng lên đáng kể.
Lúc này nghe thấy câu chất vấn, liền không tiếc lời khen ngợi, giơ ngón tay cái về phía Giang Hứa Lê: “Con thật là thiên tài!”
Giang Hứa Lê: “?”
“Khụ, ý dì là đầu óc con quá hiếm có. À không, là quá hữu dụng, chỉ kém IQ của dì một chút xíu thôi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Hứa Lê dần trở nên phức tạp.
Cậu đột nhiên cảm thấy, cảm xúc vừa dâng lên của mình có chút thừa thãi.
“Haha, không còn sớm nữa hay là dì mời hai đứa đi ăn nhé.”
Lời khen lại trật lất, mặt Kim Nhiễm hơi đỏ, cô dứt khoát kịp thời ngừng lại để tránh thiệt hại, cứng nhắc chuyển chủ đề.
Trần Huấn Lương đang đói meo, khi nghe cô nói thì mắt cậu ta sáng rực, vừa định mở miệng nói gì đó thì bị Giang Hứa Lê kéo lại: “Không cần đâu ạ, bọn tôi ra ngoài ăn.”
Giọng thiếu niên xa cách, nếu đã trả xong ơn nghĩa thì không cần thiết phải tiếp tục qua lại nữa.
Kim Nhiễm không ép buộc: “Vậy có dịp thì lần sau nhé.”
Ai cũng biết, "lần sau có dịp" bằng với "không có dịp".
Không biết Giang Hứa Lê có hiểu không, cậu chỉ thờ ơ gật đầu. Khi rời đi, không quên mang theo chú mèo tam thể nhỏ đã ăn no ngủ kỹ.
Tiễn hai học sinh cấp ba đi, Kim Nhiễm ra ngoài ăn tối.
Ngày kia là buổi phỏng vấn, trong tủ quần áo của nguyên chủ lại không có bộ trang phục công sở nào phù hợp, cô định sau khi ăn xong tiện thể đi mua sắm.
Vì đã báo trước với quản gia, Tiểu Tôn đã lái chiếc Porsche lần trước ra. Lên xe xong, hai người đi thẳng đến một trung tâm thương mại gần đó.
Màn đêm buông xuống, trung tâm thương mại tấp nập người qua lại, náo nhiệt ồn ào. Màn hình lớn ở lối vào đang chiếu một đoạn quảng cáo, nhóm idol nam trẻ trung đẹp trai đang nhảy múa, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người ta lóa mắt, Kim Nhiễm không kìm được nhìn thêm vài lần.
Tiểu Tôn thấy vậy, cười nói: “Cháu gái của chị dâu tôi gần đây đang theo đuổi nhóm này đó, hình như tên là TUIR, bà chủ cũng biết ạ?”
Kim Nhiễm lắc đầu, cô không biết TUIR nhưng cô lại biết trong số rất nhiều người theo đuổi nữ chính có một thiếu gia nhà giàu, chính là thành viên của TUIR.
Hai người họ đi theo con đường "oan gia ngõ hẹp", thiếu gia nhà giàu để làm nữ chính có gia cảnh nghèo khó phải bẽ mặt, cố ý tạo cơ hội cho nữ chính tham gia một sự kiện ở nước ngoài.
Không ngờ trên đường về, hai người ở sân bay bị cuốn vào một cuộc ẩu đả, trong thời khắc nguy cấp, nữ chính đã đẩy thiếu gia nhà giàu ra, bản thân cô ấy lại bị thương.
Cũng chính vì tai nạn này, thiếu gia nhà giàu bị sự dũng cảm và lương thiện của nữ chính làm cảm động, từ đó yêu cô ấy sâu sắc.
Tính toán một chút, có lẽ chính là chuyện gần đây.
Tuy nhiên, điều này không liên quan nhiều đến cô.
Kim Nhiễm nhanh chóng không còn chú ý nữa, bảo Tiểu Tôn tự đi hoạt động còn mình thì tìm một chỗ ăn tối trước, rồi mới đi chọn trang phục công sở.
Khi thanh toán, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện – mấy ngày nay cô bận thi biên chế, phỏng vấn. Vậy mà quên mất không kiểm tra nguyên chủ có bao nhiêu tài sản.
Tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì vạn sự bất năng.
Kim Nhiễm ôm hy vọng trong lòng, dù sao nhà họ Kim cũng là hào môn lâu đời, chắc hẳn phải để lại không ít tài sản tích lũy. Mặt khác, nguyên chủ kết hôn với Giang Minh Sách, kỳ tài thương giới nổi tiếng ở thành phố A, tài sản chung của vợ chồng không thể đếm xuể.
Kiếp trước là một người nghèo, trong lòng Kim Nhiễm mơ hồ có chút kích động. Cô run rẩy nâng tay, mở từng tài khoản của nguyên chủ.
Khoan đã, sao tiền gửi chỉ có ba ngàn tệ?
Cô trợn tròn mắt không cam tâm, lại cộng đi cộng lại vài lần, cuối cùng chuỗi số đó cũng không tăng lên.
Tính cách lạc quan, cởi mở, không bao giờ rơi vào cảm xúc tiêu cực, Kim Nhiễm cười ha hả nói: Cười chết mất, cô không hề quan tâm tiền của người khác đâu.
Cô chỉ đơn thuần nghi ngờ mô tả về Giang Minh Sách.
Ngôi sao công nghệ mới nổi? Kỳ tài thương giới?
— Giả dối! Keo kiệt bủn xỉn mới là thật thì có!