Mười giờ sáng, nhiệt độ dần tăng cao, những tia nắng vàng óng như mật xuyên qua tán cây trầu bà, rải rắc những vệt sáng lấp lánh như mảnh vàng vụn trên sàn gỗ.

Kim Nhiễm khoanh chân ngồi trên chiếc ghế mây ở ban công, trước mặt bày vài quyển giáo trình dày cộp.

Cô chăm chú nhìn, lúc thì nhíu mày suy nghĩ, lúc lại chợt vỡ lẽ, ngòi bút trong tay không ngừng nghỉ, viết lia lịa những phép tính trên giấy nháp.

Theo từng cử động viết, mấy lọn tóc đen nhánh sau tai rũ xuống thái dương khẽ lay động, phần đuôi tóc ánh lên sắc vàng nhạt dưới nắng.

Không biết có phải do cơ thể mới này không, Kim Nhiễm luôn cảm thấy trí nhớ của mình tốt hơn hẳn trước đây, nhiều đề bài chỉ cần xem qua một lượt là có thể nhớ.

Cứ với tốc độ này thì chưa đầy nửa tháng nữa, cô có thể thi đỗ biên chế giáo viên – điều mà kiếp trước cô chưa làm được!

Nghĩ đến đây, Kim Nhiễm không kìm được bật cười thành tiếng – đã ba ngày rồi, mỗi lần nhớ lại trải nghiệm của mình, cô vẫn thấy như nằm mơ.

Là một "nạn nhân" đã gom đủ các yếu tố gây lo âu của giới trẻ, sau khi tốt nghiệp sư phạm Kim Nhiễm đã lần lượt trải qua: mùa đông ảm đạm của ngành giáo dục luyện thi, tỷ lệ chọi thi biên chế giáo viên lên tới 678:1, và làn sóng cắt giảm nhân sự quy mô lớn do khủng hoảng tài chính.

Cuối cùng, vì không tìm được việc làm, cô quyết định cho mình một kỳ nghỉ dài, kết quả vừa đi "city walk" đã bị xe tông bay thẳng vào lề đường.

  • "City walk" là một hoạt động đang rất được yêu thích, đặc biệt là trong giới trẻ. Về cơ bản, nó có nghĩa là đi bộ khám phá một thành phố, nhưng không chỉ đơn thuần là đi dạo.

Tưởng chừng sẽ "hẹo" ngay tại chỗ, không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô lại xuyên vào một cuốn sách, trở thành cô vợ tài phiệt trùng tên với mình.

Thật trùng hợp, cuốn sách này Kim Nhiễm từng lật xem qua lúc rảnh rỗi thời đại học.

Nữ chính là một người bình thường xuất thân nghèo khó, tính cách đơn thuần, lương thiện. Giữa thế giới tài phiệt phức tạp lại thanh khiết như đóa sen trắng, khiến bao nhiêu chàng trai ưu tú phải lòng, tranh giành nhau.

Còn nhân vật cô xuyên vào không phải nữ chính đáng yêu, cũng chẳng phải nữ phụ thâm hiểm mà chỉ là "người vợ tài phiệt bị bỏ rơi" mà nữ chính từng nhắc qua một hai câu khi buôn chuyện với người khác.

“Cô ta, ngày xưa là tiểu thư cành vàng lá ngọc, giờ thì hết thời rồi, chẳng biết dùng thủ đoạn gì mà cưới được tổng giám đốc Giang. Kết quả là sau khi cưới, vợ chồng lại ngủ riêng phòng quanh năm, trong nhà còn có một đứa con riêng 15 tuổi coi cô ta như không khí, chắc sống áp lực quá nên tính tình cũng đâm ra quái gở.”

Lúc đó, nữ chính và nam chính đang giận dỗi nhau vì chuyện gì đó, sau khi nghe xong câu chuyện về cô vợ bị bỏ rơi kia thì họ liền lập tức làm hòa, cả hai tâm sự thật lòng, tạo nên cảnh "khóa môi dưới trăng" khiến độc giả phải xuýt xoa trong sách.

Về chuyện này, Kim Nhiễm chỉ muốn nói – Thật là quá tốt rồi!

Tốt nghiệp trường danh tiếng, có chỗ dựa trong nhà tài phiệt, con cái đã lớn, không cần đẻ thêm đứa nào – tìm đâu ra bản lý lịch ngon lành cành đào hơn thế này chứ?

Đặc biệt, khi cô biết được thế giới này cái thịnh hành nhất lại là vào làng giải trí quay show thực tế, còn thi công chức, thi biên chế giáo viên lại thuộc về nghề ít người quan tâm…

Cái gì mà vợ bị bỏ rơi, cái gì mà con riêng, cô muốn nói thi công chức, thi biên chế mới là chân ái muôn đời!

Thế là trong ba ngày xuyên không, trừ nửa ngày đầu tiên dành để tìm hiểu tình hình, hai ngày rưỡi còn lại Kim Nhiễm đều ở lì trong biệt thự, vừa uống yến sào bổ não, vừa cày điên cuồng các bài tập luyện thi biên chế.

Hôm nay cũng vậy.

Nhưng Kim Nhiễm vừa mới ngồi xuống được một lát, dưới sảnh tầng một đã vang lên tiếng "đùng đoàng loảng xoảng", nghe kỹ hình như còn có người đang nói chuyện.

Một lát sau, quản gia vội vã đi lên lầu, gương mặt phúc hậu có chút sốt ruột.

Ban đầu Kim Nhiễm cũng không để tâm lắm.

Khi cô xuyên đến, nguyên chủ đã kết hôn được hai tuần nên đang ở nhà chồng. Gia đình họ Giang giàu có, quyền thế chỉ riêng người hầu đã có tới mười lăm người và Quản gia Trình là tổng phụ trách.

Còn hai vị chủ nhân khác của căn biệt thự, nghe nói một người đang đi công tác ở tỉnh khác, một người thì đang bận gì đó ở trường học, cô vẫn chưa gặp mặt lần nào.

Thật lòng mà nói, điều này khiến Kim Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, không có ký ức của nguyên chủ, ở lâu dễ bị lộ sơ hở. Mặc dù là cuộc sống của một phu nhân hào môn đáng mơ ước nhưng Kim Nhiễm nhìn rất rõ, dựa dẫm vào người khác không phải là cách lâu dài, chỉ có tài nguyên thực sự nằm trong tay mình mới là tài sản đích thực.

Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Kim Nhiễm vẫn quyết định nhân cơ hội này đi thi biên chế giáo viên.

Như thế, dù sau này cô có vẫn trở thành "người vợ tài phiệt bị bỏ rơi" đi chăng nữa, cô vẫn có một công việc để tự nuôi sống bản thân. Đợi đến khi cô đứng vững được ở thế giới này, thậm chí không chừng cô sẽ chủ động đề nghị ly hôn.

Còn hiện tại, khụ khụ, vẫn phải nhờ cậy thân phận hào môn để "tô điểm" cho bản lý lịch của mình.

“Bà chủ.”

Ở cầu thang, quản gia không ngờ lại gặp Kim Nhiễm, ông do dự một thoáng rồi vẫn dừng lại chào hỏi.

Ông hơi cúi người, nở nụ cười xã giao, ánh mắt không tự chủ được mà đánh giá người phu nhân mới này một lượt.

Ấn tượng đầu tiên là trẻ và đẹp.

Điều này không có gì lạ, vì ông nghe nói năm nay bà chủ mới 25 tuổi, một người trẻ vừa mới ra đời, đôi mắt to tròn long lanh hơn cả sao trời. Bọng mắt đầy đặn, sống mũi hơi hếch, môi hồng tự nhiên ngay cả khóe môi cũng căng mọng.

Trời có chút nóng, Kim Nhiễm mặc một chiếc váy trà vải cotton màu đen, vài đường nét đơn giản tôn lên vóc dáng cân đối. Mái tóc đen nhánh được búi củ tỏi tùy ý sau gáy, vài lọn tóc mái không vào nếp buông lơi, tạo bóng râm dưới hàng mi.

Dù đã trôi qua nửa tháng, việc biệt thự có thêm một nữ chủ nhân vẫn khiến quản gia có chút mơ hồ.

Không phải là có ý kiến gì mà là ông đã làm việc ở biệt thự nhiều năm, chưa từng thấy ông chủ thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào.

Đột ngột kết hôn, lại còn cưới một người vợ kém mình mười tuổi, thực sự khiến người ta khó lòng đoán được.

Suy nghĩ thoáng qua, nhớ đến việc phải làm tiếp theo, quản gia lại bắt đầu lo lắng.

Kim Nhiễm dường như không nhận ra: “Có chuyện gì vậy?”

Môi quản gia mấp máy, cuối cùng vẫn không nói ra, ngược lại hơi chột dạ né tránh ánh mắt: “Không có gì không có gì, chỉ là lấy chút đồ thôi.”

Kim Nhiễm chớp chớp mắt, nói thẳng: “À, tiện thể tôi cũng có chuyện muốn nhờ ông.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên của quản gia, cô lễ phép hỏi: “Ông có thể giúp tôi tìm một chiếc xe được không, lát nữa tôi muốn ra ngoài.”

Sau khi đăng ký thi biên chế giáo viên online thành công, cô phải đến địa điểm xác nhận thông tin. Cô vừa tra bản đồ, địa điểm cách biệt thự 2.000 mét, dù không quá xa nhưng đi bộ phải mất 30 phút.

Quản gia nghĩ nghĩ: “Trong gara còn một chiếc Porsche, hay là để Tiểu Tôn lái chiếc đó?”

Nghe vậy, Kim Nhiễm vui mừng khôn xiết, hóa ra chuyện có xe riêng đưa đón của nhà giàu là thật! Thế này thì cô có thể tiết kiệm được một khoản tiền rồi: “Vậy làm phiền ông rồi!”

Không hề do dự một chút nào.

Quản gia nghẹn lời, vội nói đó là việc trong phận sự của mình. Sau đó thấy Kim Nhiễm không còn chuyện gì khác, ông liền chào một tiếng rồi rút lui.

Đợi Kim Nhiễm vui vẻ dọn dẹp xong đống bài tập trên ban công. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy quản gia đã lên đến tầng ba.

Tầng ba... Cô nghĩ nghĩ, ngoài phòng giải trí và rạp chiếu phim gia đình, hình như phòng ngủ của cậu con riêng kia cũng ở đó?

“Sao còn chưa đến, không phải bị chặn lại rồi chứ?”

Trên con đường Trường Anh bên ngoài khu biệt thự, mấy cậu con trai đứng dưới gốc cây, lén lút thò đầu nhìn vào sân.

"Lần trước anh Lê đi xe máy, cái bà mẹ kế đó đã giả vờ tốt bụng ngăn cản, thực chất toàn là nói móc nói mỉa, chú Giang lại cũng chẳng thèm quản!" Cậu con trai để tóc hình bát úp bất bình nói.

"Thôi, nói ít thôi." Mấy đứa khác huých huých cậu tóc bát úp, cậu ta nhận ra mình lỡ lời, trong lòng không khỏi giật mình, lập tức cẩn thận nhìn về phía thiếu niên bên cạnh: “Anh Lê à, anh đừng giận nhé, chú Giang chắc chắn rất coi trọng anh mà.”

Thiếu niên được gọi là anh Lê khẽ cười khẩy: “Lát nữa lấy được xe, các cậu cứ đi đến trường trước đi.”

“Vâng ạ.”

Mặc dù vậy, nhưng vì lỡ lời, mấy đứa phía sau bắt đầu im thin thít như chim cút.

Giang Hứa Lê nhận ra điều đó, ánh mắt chế giễu càng sâu.

Thực ra cậu chẳng bận tâm đến người phụ nữ kia, dù sao bố cậu cũng chẳng phải người tốt lành gì. Cậu nghĩ nếu pháp luật không cấm bỏ rơi con cái thì chắc ông già nhà cậu đã ném cậu vào sọt rác từ lâu rồi, dù cho giờ cũng có khác gì bị bỏ đâu.

Thế nên, khi nhận ra "sự thù địch" ẩn sau vẻ nhiệt tình của người vợ mới mà bố mình cưới, Giang Hứa Lê đã lấy cớ đi thi đấu và tạm trú luôn ở ký túc xá học sinh.

Lần này về là để lấy chìa khóa xe.

Vốn dĩ cậu chẳng ngại việc chạm mặt người phụ nữ kia, dù cho cô ta có nói gì thêm, cậu cũng có thể chọn cách phớt lờ.

Nhưng cậu sợ cô ta sẽ nhìn bạn bè mình bằng ánh mắt khinh thường.

May mắn thay, điều cậu lo lắng đã không xảy ra.

Quản gia cầm chìa khóa vội vã chạy đến. Giang Hứa Lê nhận lấy chìa khóa, phớt lờ ánh mắt muốn nói lại thôi của quản gia, rồi đi vào gara lấy chiếc xe yêu quý của mình.

Bên này, Kim Nhiễm nào có hay mình suýt chút nữa đã giáp mặt con riêng.

Cô xách chiếc túi Hermès, ngồi vào ghế sau của chiếc xe sang trọng đắt tiền, khoang xe được kéo dài.

Đúng là xe tiền triệu có khác, chạy gần như không cảm thấy rung lắc, không gian bên trong rộng rãi, ghế ngồi êm ái. Giữa mùa hè oi ả, làn gió mát lạnh thổi nhẹ vào mặt, lập tức xua tan đi cái nóng bức khó chịu trên người.

Khi xe vừa ra khỏi hầm gửi xe, một chiếc mô tô IconSheene cũng vừa lúc chạy ra từ gara.

Hai chiếc xe "lướt qua nhau".

Cậu thiếu niên đội mũ bảo hiểm cúi thấp người áp sát vào lưng xe, tay vặn ga hết cỡ, cuốn theo bụi bẩn và gió phóng vụt đi xa.

Đầy phóng túng và ngông cuồng.

Kim Nhiễm thu lại ánh mắt.

Nửa tiếng sau, dưới tay lái "như đi trên đường bằng phẳng" của Tiểu Tôn, chiếc xe ổn định đến cổng trường Trung học Văn Thừa.

Thành phố A nổi tiếng về giáo dục, riêng cấp trung học phổ thông đã có đến 280 trường, trong đó Trung học Văn Thừa có chất lượng tốt nhất, diện tích lớn nhất và được xây dựng thành ba khu trường riêng biệt: Bắc, Nam và Tây.

Vì là ngày cuối cùng để xác nhận hồ sơ nên hiện trường không có nhiều người. Kim Nhiễm nhanh chóng nộp xong tài liệu, nhưng cô không rời đi ngay mà mỉm cười trò chuyện với các tình nguyện viên đang rảnh rỗi.

Thật tình cờ là người đó cũng dạy Toán, biết Kim Nhiễm tốt nghiệp trường danh tiếng và đã có chứng chỉ giáo viên, người đó liền rất nhiệt tình: “Từ vòng thi viết đến khi chính thức được nhận phải mất ít nhất nửa năm. Nếu cô muốn tích lũy kinh nghiệm sớm, có thể ứng tuyển làm giáo viên hợp đồng trước.”

Kim Nhiễm suy nghĩ một lát, cảm thấy cách này rất hay.

Cô đã nắm rất vững kiến thức lý thuyết rồi, sau này không định dành toàn bộ thời gian vào việc luyện đề nữa – làm giáo viên không chỉ là lý thuyết suông, mà còn cần kinh nghiệm thực tế.

“Không giấu gì cô, trường chúng tôi gần đây đang tuyển một đợt giáo viên hợp đồng.”

Tình nguyện viên nhìn quanh, hạ giọng: “Lương dù không bằng giáo viên chính thức nhưng mà cũng không tệ, hơn nữa học sinh trường chúng tôi đều là học sinh giỏi thi vào, bọn trẻ đều thông minh ngoan ngoãn, dạy rất nhàn.”

Kim Nhiễm vốn đã ưng ý Trung học Văn Thừa, nghe được lời mời liền thuận nước đẩy thuyền khen ngợi: “Sớm đã nghe danh trường các anh là nơi đất lành chim đậu, có nề nếp học tập rất tốt.”

Hai người nhìn nhau cười, mọi điều không cần nói cũng tự hiểu.

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Kim Nhiễm nhẹ nhõm bước chân rời khỏi trường.

Cô mua cho mình một cốc trà sữa bên đường, vị ngọt ngào khiến tâm trạng vui vẻ càng thêm phấn chấn như những bong bóng xà phòng được thổi ra, nhẹ nhàng bay lên trời.

Cô cảm thấy cuộc đời mới của mình cũng giống như những bong bóng này. Quả thực là nở rộ toàn diện, thăng tiến không ngừng, tương lai chỉ toàn ánh sáng rạng rỡ không một chút tì vết.

Nghĩ vậy, Kim Nhiễm lại uống một ngụm trà sữa, rồi đi về phía nơi Tiểu Tôn đỗ xe.

Sau đó thì bị một cành cây bay ngang chặn mất lối đi.

Trong thời đại này, việc gặp vật rơi trên đường dù không có đạo đức nhưng cũng là chuyện thường thấy. Nhưng ngay sau đó, từ phía sau bức tường cao, lại có hai học sinh lén lút trèo ra.

Chúng mặc đồng phục học sinh nhưng động tác lại dứt khoát như vận động viên nhảy cao, một tay khẽ chống, nhẹ nhàng bật xuống đất, một đứa còn lớn tiếng lẩm bẩm rằng dễ òm.

Kim Nhiễm: “...”

Cái gì mà "thông minh ngoan ngoãn dễ dạy" vậy trời?

Một dự cảm chẳng lành vô cớ dâng lên trong lòng cô.

Và dự cảm này, khi thấy một nữ sinh khác đuổi theo ra, cuối cùng đã đạt đến đỉnh điểm: “Giang Hứa Lê, nếu các cậu dám trốn học, tớ sẽ mách thầy cô!”

Nụ cười trên môi Kim Nhiễm cứng đờ.

Giang, Giang gì cơ?

Cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc bắt đầu quay cuồng trong đầu cô. Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên có ý muốn quay đầu bỏ đi.

Vậy ra, cô chọn một vòng, cuối cùng lại chọn đúng trường của cái cậu con trai "tiện nghi" của mình ư?!

***

🐾Cách xưng hô giữa các nhân vật với nhau sẽ thay đổi theo cho phù hợp tuyến tình cảm và bối cảnh nhé. Có lẽ đôi khi sẽ khiến các bạn cảm thấy khó chịu vì không thống nhất xưng hô. Mọi người hoan hỉ nhé. Nhưng mà đôi khi cũng có lỗi thật, mọi người cmt xuống để mình biết nhé. Không hợp thì mọi người có thể click back.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play