Không nói đến sự kinh ngạc của giáo viên chủ nhiệm khi lần đầu tiên thấy Giang Hứa Lê xin nghỉ học, đợi khi hai người lấy được đơn xin phép, đường hoàng rời khỏi trường, Kim Nhiễm đã ngồi trong xe sang về đến biệt thự.
Cô có rất nhiều việc phải bận rộn: kỳ thi biên chế giáo viên, ứng tuyển giáo viên hợp đồng, thậm chí cả việc trưa nay ăn cá mú sao đỏ tự nhiên hấp hay tôm xào nấm truffle đen cũng chiếm kha khá tâm trí của cô.
Còn chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với con riêng, đã sớm bị cô vứt ra sau đầu.
Đương nhiên còn một lý do quan trọng khác, Kim Nhiễm hôm nay đã gặp Giang Hứa Lê. Cậu thiếu niên ở tuổi "teen nổi loạn" tràn đầy cảnh giác và bài xích với người mẹ kế đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống mình, nhưng dù vậy cũng không có hành vi chống đối cực đoan, hoàn toàn khác hẳn với mấy cuốn tiểu thuyết mẹ kế đấu đá nhau sống chết trên mạng.
Vậy nên cô hoàn toàn có thể yên tâm sống cuộc đời của mình rồi!
Vừa cảm thán như vậy, Kim Nhiễm vừa đặt chân lên cầu thang tầng hai thì bị quản gia xuất hiện thần tốc gọi lại.
“Bà chủ, quần áo bà chủ đặt làm trưa nay đã được giao đến.”
Kim Nhiễm không mua gì cả, cô đoán chắc là nguyên chủ mua: “Cứ đưa vào phòng ngủ tầng hai là được.”
“Còn một chuyện nữa, nửa tiếng trước ông chủ mới gọi điện về, nói chuyến công tác lần này có thể cần kéo dài thêm vài ngày.”
Là quản gia của gia đình họ Giang, Quản gia Trình ngoài việc chịu trách nhiệm vận hành biệt thự hàng ngày, còn phải lo liệu các việc vặt trong cuộc sống của chủ nhà, từ những việc nhỏ như sắp xếp chuyến đi, chuẩn bị hành lý đến những việc lớn như lên kế hoạch tiệc tùng, tiếp đón khách khứa.
Tuy bận rộn một chút nhưng lương cũng hậu hĩnh. Nhớ lại trước khi cúp điện thoại hôm nay, ông chủ từng giả vờ vô tình hỏi về tung tích của bà chủ. Khi biết gần đây bà chủ vẫn ở nhà đọc sách, ngài ấy còn im lặng một lúc lâu.
Nghĩ đến việc hai người vừa mới cưới đã phải xa cách, quản gia tự cảm thấy hiểu được ý tứ trong đó nên mới có mấy lời ám chỉ này.
Tiếc là Kim Nhiễm không hề hiểu được tấm lòng của quản gia.
Là một nhân vật "phụ" ở rìa câu chuyện, so với cô – một người vợ tài phiệt bị bỏ rơi – thì cốt truyện của Giang Minh Sách có vẻ nhiều hơn một chút.
Truyền thuyết kể rằng, thời trẻ nhà anh rất nghèo, đến cả học hành cũng không lo nổi, lang thang ở tiệm game làm công, vì đắc tội với đại ca tiệm game mà suýt bị đánh chết. May mắn sống sót, anh đã "gậy ông đập lưng ông" đưa những kẻ đắc tội mình vào tù. Sau này được người khác tài trợ, trong thời gian đại học đã tự mình thành lập Khoa học kĩ thuật Minh Kỹ bằng chính năng lực của mình, chỉ trong mười năm đã trở thành công ty công nghệ lớn nhất Linh Thành.
Giờ đây, anh mới 35 tuổi đã là một sự tồn tại khiến người ta phải kiêng dè trong giới hào môn ở thành phố A. Cuối truyện, công ty của nam chính từng hợp tác với công ty Khoa học kĩ thuật Minh Kỹ, khi nhắc đến người sáng lập Khoa học kĩ thuật Minh Kỹ ngay cả nam chính cũng đầy kính trọng.
Một hình tượng vừa tàn nhẫn vừa biết nhẫn nhục chịu đựng, lại vừa chính vừa tà như vậy, cuộc sống thường ngày chỉ xoay quanh công việc, công việc và công việc. Rõ ràng không phải là kiểu người cô có thể "thu phục" được: “Được, tôi biết rồi.”
Ngẩng đầu lên, cô thấy quản gia lại chưa rời đi, ngược lại vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Kim Nhiễm: “?”
Cô nghi hoặc chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt. Dưới ánh mắt phức tạp của quản gia, cô đột nhiên vỗ trán, hiểu ra rồi!
Sao cô lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ! Theo tin đồn vỉa hè trong giới tài phiệt, nguyên chủ dường như rất yêu chồng, khi biết chồng đi công tác không về, tâm trạng có lẽ sẽ buồn bã, tức giận, thất vọng….Nói chung sẽ không bình thản như cô.
Nghĩ thông suốt điều này, cô kịp thời lộ ra vẻ u sầu: “Ôi, anh ấy... bận rộn bên ngoài cũng là vì gia đình này. Tuy rằng tôi rất nhớ anh ấy nhưng tuyệt đối không thể để tình cảm trai gái làm vướng chân anh ấy. À đúng rồi, ông nhớ dặn anh ấy nhất định phải giữ gìn sức khỏe, không cần bận tâm chuyện ở nhà.”
Quản gia quả nhiên thấy được an ủi, đề nghị: “Thực ra bà chủ có thể tự mình nói lời quan tâm với ông chủ.”
Kim Nhiễm: “Ơ, không cần đâu ạ, nhỡ đâu làm lỡ việc...”
"Không lỡ không lỡ" Quản gia nhìn đồng hồ, khẳng định: “Chi nhánh ở bên kia của công ty đang là sáng sớm, ông chủ chắc chắn có thời gian.”
Kim Nhiễm còn có thể nói gì nữa? Cô chỉ có thể vừa mỉm cười, vừa nói sẽ liên lạc với đối phương sau.
Có lẽ là do cùng một cái tên xuất hiện quá nhiều lần trong một ngày. Đến tối, khi Kim Nhiễm đã giải xong bài tập và nằm trên giường nghỉ ngơi, cô bỗng nhiên nhớ đến lời quản gia nói.
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn bị sự tò mò đánh bại, thử mở ứng dụng trò chuyện của nguyên chủ ra.
Bạn bè trong danh sách trò chuyện của nguyên chủ không nhiều, tính cả người nhà và bạn học thì vỏn vẹn 53 người. Trong đó, người được ghim lên đầu danh sách là một người không có ghi chú gì, ảnh đại diện là một vùng biển sâu xanh thẳm.
Trong lòng Kim Nhiễm chợt động, nhấp vào thì quả nhiên là Giang Minh Sách.
Lý do vì sao lại chắc chắn như vậy, đương nhiên là vì sau khi Giang Minh Sách đi công tác, nguyên chủ hầu như ngày nào cũng gửi tin nhắn cho tài khoản này, từ quan tâm ăn mặc ngủ nghỉ đến làm nũng, có thể nói là một người vợ "hiếu thuận" 24/7.
Đối phương có lẽ quá bận rộn, số lần trả lời rất ít.
Và tình trạng này bỗng dừng lại đột ngột vào ba ngày trước. Tin nhắn cuối cùng là nguyên chủ nói sẽ tạo bất ngờ cho chồng khi anh về nhà.
Nghĩ đến đây, Kim Nhiễm có chút toát mồ hôi.
Ba ngày trước, cô vừa mới xuyên sách, đang cẩn thận dò xét để thích nghi với thế giới này, làm sao có thể để ý đến việc nguyên chủ đang nói chuyện với ai.
"Vậy sao kết cục lại thành người vợ bị bỏ rơi chứ..." Kim Nhiễm âm thầm lẩm bẩm, định nhấp vào "dòng thời gian" của Giang Minh Sách để "xem trộm" một chút. Kết quả không biết ấn nhầm vào đâu, trang trò chuyện đột nhiên hiện ra mấy chữ to tướng:
“Bạn đã chọc J.”
Kim Nhiễm: “?”
Cô sợ đến mức suýt chút nữa ném điện thoại trong tay đi, hoảng loạn đỡ lấy giữa không trung rồi lại mặt mày hoảng sợ, vội vàng thu hồi tin nhắn trước khi hết hai phút cuối cùng.
“Bạn đã thu hồi một tin nhắn."
Kim Nhiễm: “...”
Sau đó, khi cô phát hiện không thể nào xóa được cái "thông báo mới" kia, lòng cô đã gần như muốn bùng nổ. Đúng lúc đó, giáo viên tình nguyện lại tìm đến cô, Kim Nhiễm dứt khoát buông xuôi, thoát ứng dụng ra.
Thôi kệ, một người thành đạt như Giang Minh Sách chắc chắn bận rộn đến mức chân không chạm đất, có lẽ còn chẳng có thời gian xem tin nhắn.
Công ty con ở nước ngoài của Khoa học kĩ thuật Minh Kỹ.
Trợ lý đặc biệt cầm theo thông tin điều tra, gõ cửa phòng làm việc.
“Đã điều tra rõ rồi, lần này là do một số người bên nhà họ Kim không chờ được nữa, chó cùng dứt giậu.”
Bầu trời đón ánh ban mai, người đàn ông cao lớn ngồi sau bàn làm việc, bộ vest xám khoác hờ trên vai, cánh tay phải của anh ta quấn băng gạc, lúc này đang rỉ máu ra ngoài.
Giang Minh Sách dường như chẳng hề cảm thấy gì, "tách" một tiếng, châm điếu thuốc đang cầm.
“Xem ra những thứ ông già nhà họ Kim đưa lần này là thật rồi.”
Trợ lý gật đầu, nếu không có lợi lộc gì thì những kẻ đó sao dám mạo hiểm lớn đến vậy.
Đáng tiếc là lần này bọn chúng đã chọc vào người không nên chọc.
Giang Minh Sách nheo mắt, làn khói thuốc phả ra làm mờ đi vẻ mặt của anh. Một lúc lâu sau, anh chợt cười khẩy: “Nhanh chóng sắp xếp đàm phán, nếu đã vào tay tôi rồi thì không có lý do gì để lấy lại.”
“Vâng, Tổng giám đốc Giang.”
Nói xong, trợ lý cầm đồ định lui ra.
Kết quả vừa đi đến cửa lại bị gọi lại: “Bên biệt thự thế nào rồi?”
Trợ lý khựng lại, có chút không đoán được Tổng giám đốc Giang muốn biết về mặt nào, đành lựa chọn vài chuyện để trả lời: “.… Vì để tiện học hành, tuần trước cậu chủ đã dọn ra ngoài ở. Gần đây, bà chủ thì ở nhà, chỉ đi đến trường cậu chủ một chuyến vào sáng nay.”
“Không liên lạc với người nhà họ Kim?”
“Ừm, không ạ.”
Nghe vậy, Giang Minh Sách nhíu mày, trợ lý để ý thấy, trong lòng có chút bất lực.
Theo anh ta mà nói thì Tổng giám đốc Giang quá cảnh giác rồi.
Tình cảm của bà chủ dành cho Tổng giám đốc Giang, người khác không hiểu, nhưng anh ta – người đã lo liệu toàn bộ đám cưới – thì rõ như lòng bàn tay. Vốn dĩ nhà họ Kim muốn gả cô tiểu thư lớn cho Tổng giám đốc Giang, sau này chính bà chủ là cô tiểu thư thứ hai kia đã tích cực tranh giành, cuối cùng hai người có tình mới đến được với nhau.
Trong mắt anh ta, bà chủ là bà chủ, nhà họ Kim là nhà họ Kim, không thể đánh đồng.
Quả nhiên, không lâu sau khi trợ lý nói xong, điện thoại riêng của Giang Minh Sách sáng lên.
Vì đứng gần, trợ lý vô tình thấy được nội dung tin nhắn: Phu nhân gửi cho Tổng giám đốc Giang một tin nhắn "chọc".
Ôi chao, đúng là người trẻ có khác, cách yêu đương cũng mới mẻ ghê~!
Lịch sự để lại không gian riêng cho vợ chồng chủ nhà. Đến khi căn phòng làm việc rộng lớn trở nên yên tĩnh, Giang Minh Sách nhìn dòng tin nhắn hỏi thăm hàng ngày lại tiếp tục xuất hiện, vẻ mặt sâu lắng đầy suy tư. Anh cầm điện thoại lên.
【Đối phương đã thu hồi tin nhắn】
Giây tiếp theo, bàn tay Giang Minh Sách đang giơ lên cứng đờ giữa không trung, biểu cảm trên mặt trở nên khó lường.
***
Kim Nhiễm đã quen với việc chỉ có một mình trong biệt thự nên khi nửa đêm bị tiếng bước chân làm giật mình, cô còn tưởng nhà bị trộm.
Hành lang tầng hai thông ra ban công, ánh trăng chiếu rọi khắp khu vực. Phòng Kim Nhiễm ở ngay cạnh cầu thang, cơn buồn ngủ của cô lập tức tan biến. Chỉ trong vài giây, hàng trăm cảnh tượng đáng sợ đã hiện lên trong đầu cô.
Cho đến khi cô hùng hổ cầm theo cái bình hoa xông ra thì va phải Giang Hứa Lê đang bước lên cầu thang.
Hai người mắt đối mắt, sự ngượng ngùng dần dần lan tỏa trong không khí.
Kim Nhiễm phản ứng trước.
Dù sao cũng là người trưởng thành, gặp qua những tình huống "ngượng đến độ muốn lấy chân đào đất" còn nhiều hơn số gạo mà thiếu niên kia đã ăn, cô nhanh tay đặt bình hoa sang một bên. Mặc dù mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù như ổ gà nhưng cô vẫn toát ra vẻ chính khí: “Khụ, con về rồi à.”
Giang Hứa Lê khựng lại, gật đầu.
Rõ ràng, cậu cũng không ngờ giờ này lại gặp Kim Nhiễm.
Ánh mắt không tự chủ được di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi chân của người phụ nữ. Cô đi chân trần, làn da trắng nõn tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà. Lúc này đang là giữa mùa hè, bên ngoài hơi nóng bốc lên ngùn ngụt nhưng sàn đá cẩm thạch lại toát ra từng đợt hơi lạnh. Chỉ chốc lát, đôi chân trắng ngọc đã ửng lên màu hồng nhạt, trông thật đáng thương.
Giang Hứa Lê không phải kẻ ngốc, ngược lại cậu còn rất thông minh. Liên tưởng đến cách ăn mặc và biểu hiện trước sau của Kim Nhiễm, cậu nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Không kìm được nhíu mày.
Cậu là người phân rõ phải trái, Kim Nhiễm đã làm nhiều chuyện đáng ghét nên cậu mới phải trốn đến trường, bình thường kiên quyết không về nhà. Nhưng nói thật lòng, chuyện hôm nay quả thực là lỗi của cậu.
Tâm trạng Giang Hứa Lê phức tạp nhưng để cậu xin lỗi thì quả thực không thể thốt nên lời.
Bên này, bản thân Kim Nhiễm lại chẳng cảm thấy gì.
Trước đó vì sợ có trộm, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, đến mức cô không còn tâm trí để ý đến vấn đề khác.
Lúc này nhìn kỹ, Giang Hứa Lê vẫn mặc bộ đồng phục cũ nhưng đã nhăn nhúm nhàu nát, cứ như vừa vớt từ hũ dưa muối ra, hai ống tay áo dính đầy vết bẩn, phần quần ở đầu gối đã bị xước chỉ, tóc tai cũng hơi rối bù, vài lọn vểnh ra sau để lộ một vết xước rõ ràng trên trán. Kim Nhiễm đoán chắc là vết thương mới toanh, vì vẫn còn tơ máu đỏ.
Không nghi ngờ gì nữa, cậu con riêng này của cô không phải là một học sinh ngoan ngoãn "ba tốt", điều này đã biết từ lúc gặp mặt ban ngày rồi, nên giờ phát hiện ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Hồi cô ở tuổi dậy thì, chẳng phải cũng từng vì ảnh hưởng của hoóc-môn mà không ưa một số người và một số chuyện sao? Có điều con trai dễ bốc đồng hơn con gái, cô lúc đó chỉ lén lút lẩm bẩm chê bai, còn Giang Hứa Lê thì dùng nắm đấm thẳng thừng.
Kim Nhiễm còn đoán, chắc cậu đã thắng.
Dù thua cũng không sao, cô không nghĩ một thiếu gia nhà giàu như Giang Hứa Lê lại không có vệ sĩ đi kèm, đặc biệt là Giang Minh Sách – một doanh nhân thành đạt đi lên từ dưới đáy xã hội, kẻ thù vô số thì sẽ chỉ càng thêm cảnh giác.
Bây giờ nhớ lại, hình như lúc ở trường, cô đã thấy vài người lạ mặt lảng vảng ở phía đối diện đường.
Nghĩ thông suốt điều này, Kim Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Dù mối quan hệ giữa hai người khá bình thường nhưng cô mang thân phận mẹ kế. Trong lúc bố ruột người ta không có mặt, cô khó tránh khỏi phải gánh vác quyền giám hộ.
Giờ biết đằng sau có người "chống lưng", cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, định quay người rút lui thì đột nhiên có tiếng động gì đó.
Giang Hứa Lê cũng nhận ra, cậu nhanh chóng nghiêng người chắn lại nhưng vẫn muộn, một tiếng "meo meo" khe khẽ nhanh chóng lọt vào tai cả hai người.
“Meo~”
“Meo meo~”
Tiếng động không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch lại càng trở nên nổi bật. Giang Hứa Lê cứng đờ tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Kim Nhiễm thì lại mở to mắt rồi chợt bừng tỉnh – hóa ra Giang Hứa Lê nửa đêm về nhà là vì mang theo một con mèo nhỏ!
Trung học Văn Thừa dù có tốt đến mấy cũng sẽ không cho phép học sinh mang thú cưng đến trường, nếu không có người khác giúp đỡ, chỉ có thể mang mèo về nhà.
Cô thậm chí còn liên tưởng xa hơn, chẳng lẽ buổi sáng trốn học là vì "nựng" mèo?
Ngay lập tức, ánh mắt Kim Nhiễm trở nên đầy hàm ý.
Thiếu gia nhà giàu lạnh lùng kiêu ngạo, thiếu thốn tình thương của cha mẹ, không ngờ sau lưng lại là một con sen đích thực.
Ánh mắt đối diện quá nóng bỏng, Giang Hứa Lê muốn phớt lờ cũng không thể, cậu chỉ cảm thấy khó chịu như kiến bò khắp người. Ngay lập tức, cậu chẳng thèm ngẩng đầu mà quay người lên lầu, mặc dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng bước chân ngày càng nhanh đã tố cáo cậu.
Thấy vậy, Kim Nhiễm mỉm cười, vừa ngáp vừa quay về phòng ngủ.
Nhưng trước khi ngủ, cô vẫn gửi một tin nhắn cho quản gia.
Ừm, cô không phải lo lắng cho thằng con trai "tiện nghi" của mình đâu, nhiều nhất là lo cho cậu thiếu niên tuổi "teen nổi loạn" không chăm sóc tốt cho mèo con mà thôi.