Kim Nhiễm không kìm được mà đánh giá hai cậu học sinh cấp ba đang trốn học.
Rồi, cô có chút ngạc nhiên.
Hai thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, đúng cái tuổi tràn đầy sức sống nhất, dáng người mảnh khảnh nhưng cao ráo như những cây tre xanh mơn mởn, chỉ cần một trận mưa xuân là có thể vươn lên thẳng tắp. Kim Nhiễm vừa cắn ống hút, vừa thầm dùng ánh mắt "đo đạc" theo thói quen, ừm, ít nhất cũng phải mét tám trở lên.
Trong đó, cậu con trai đội mũ lưỡi trai đặc biệt cao ráo. Cậu mặc bộ đồng phục học sinh cấp ba bình thường nhất, nhưng lại kéo khóa áo khoác hờ hững để lộ chiếc áo phông bên trong, khiến bộ đồng phục xanh trắng chỉnh tề bỗng trở nên ngông nghênh, phóng khoáng lạ thường.
Sau khi tiếp đất, thiếu niên tùy ý phủi đi bụi bẩn, rồi hai tay đút túi quần, dáng vẻ vừa ngầu vừa bất cần, hàng đống lông tơ bồ công anh bay lất phất. Cậu khẽ nghiêng đầu, để lộ một đoạn cổ gầy gò dưới chiếc áo đồng phục.
Ánh mắt Kim Nhiễm dừng lại một chút, có vẻ suy tư.
Không biết trong hai người này, ai là con riêng của cô đây…
Bên kia, Giang Hứa Lê và Trần Huấn Lương lại không hề chú ý đến Kim Nhiễm bên đường.
Đừng thấy họ vẫn còn đứng tại chỗ, thật ra lúc này tâm trí đã bay xa tít tắp rồi.
Chuyện kể ra cũng khá đơn giản, khởi nguồn chỉ là mấy con mèo hoang.
Trường Trung học Văn Thừa có diện tích rộng lớn, sau khi xây xong các tòa nhà giảng đường vẫn còn nhiều đất trống. Các giáo viên trong trường bèn khai hoang những mảnh đất này để trồng rau quả, khiến mèo hoang thỉnh thoảng lại mò vào ăn vụng.
Giang Hứa Lê và lũ bạn thường thấy những con mèo không sợ người này khi ra sân tập bóng rổ. Mấy cậu con trai lớn này vốn không phải người yêu mèo, nhưng không chịu nổi việc lũ mèo cứ bám riết lấy người, lâu dần cũng nảy sinh chút tình cảm.
Thế nhưng gần đây không biết vì sao, năm sáu con mèo hoang cùng lúc biến mất. Trực giác mấy thiếu niên thấy không ổn, kiểm tra camera giám sát của trường mới phát hiện những con mèo đó bị người ta bắt đi!
Điều này khiến một nhóm học sinh cấp ba bồng bột vô cùng tức giận, thế là cả lũ bắt đầu âm thầm điều tra. Hôm nay, vừa hay nhận được tin về người bắt mèo, sợ lại bỏ lỡ cơ hội nên hai đứa bèn lợi dụng lúc giáo viên thể dục không để ý, lén lút lẻn ra khỏi sân tập.
Chỗ đó hơi xa nhưng mô tô của Giang Hứa Lê ở gần đây, lái xe sẽ nhanh chóng đến nơi.
Thấy cô bạn nữ sinh chặn đường, Trần Huấn Lương bực mình: “Vương Thư Nhã, cậu có phải mũi chó không mà đi đâu cũng bám theo vậy!”
“Xì! Cậu mới là mũi chó!”
"Tớ có nói sai đâu, không mũi chó sao tìm đến được đây." Cậu ta và anh Lê để tránh người đã cố tình đi vòng quanh sân tập mấy vòng liền.
Trừ phi... cô ấy cứ đi theo bọn họ!
Trần Huấn Lương đảo tròn mắt, chợt vuốt vuốt mấy sợi tóc mái kiểu bát úp của mình, nói năng huênh hoang: “Dù anh đây đẹp trai, nhưng anh đây sẽ không vì em mà dừng lại đâu!”
Vương Thư Nhã tức chết đi được: “Ai thèm cậu dừng lại chứ!”
Cô bé phản bác nhanh chóng và gay gắt, ánh mắt vô thức nhìn về phía Giang Hứa Lê như sợ đối phương hiểu lầm. Nhưng cậu thiếu niên chẳng có phản ứng gì, vẫn đứng đó vô cùng ngầu, chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất nửa khuôn mặt tuấn tú.
Trong lòng Vương Thư Nhã có chút hụt hẫng, cho nên càng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì với Trần Huấn Lương: “Tớ là ủy viên kỷ luật nên phải có trách nhiệm với lớp, hơn nữa bây giờ là giờ học, các cậu trốn học là sai!”
“Ai bảo chúng tớ trốn học! Trèo tường à? Ôi, cái đó rõ ràng là để kiểm tra sức bật thôi, không may, sức bật mạnh quá nên chạm luôn vào tường thôi.”
Rõ ràng, học sinh dám trốn học thì không phải học sinh ngoan. Trần Huấn Lương nói năng hùng hồn, mặt đầy chính khí mà cãi cùn.
Bị buộc phải nghe lén, Kim Nhiễm: “...”
Xem ra cậu con riêng của cô là một "cái gai" rồi.
Nhưng điều này không liên quan gì nhiều đến cô.
Những người giúp việc trong biệt thự thường hay buôn chuyện riêng tư của chủ nhà. Kim Nhiễm gặp vài lần, nghe nhiều rồi cũng biết được một số chuyện nội bộ.
Ví dụ, trước khi kết hôn, mọi người chưa từng gặp nguyên chủ.
Hay như, nguyên chủ dành tình cảm sâu đậm cho chồng mình là Giang Minh Sách, sau khi kết hôn luôn tích cực lấy lòng đối phương. Đến khi Giang Minh Sách đi công tác, nguyên chủ lại chuyển sang quan tâm chăm sóc con cái của anh, ảo tưởng có thể lấy lòng người đàn ông đó thông qua việc đóng vai một người mẹ kế tốt.
Tiếc rằng Giang Hứa Lê với tư cách là con riêng, lại không hề đón nhận.
Đối với điều này, Kim Nhiễm vừa thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy thông cảm.
Thiếu niên tuổi dậy thì độc lập và nổi loạn, ghét nhất bị người khác quản thúc, đặc biệt nguyên chủ lại giương cao lá cờ "vì tốt cho con", chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Giang Hứa Lê không cãi vã mà chủ động tránh mặt mẹ kế, xem ra đã được giáo dục rất tốt rồi.
Nghĩ vậy, Kim Nhiễm lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Có thể chắc chắn rằng, nửa năm tiếp theo cô sẽ cần tập trung chuẩn bị cho kỳ thi biên chế, e rằng không thể phân tâm cho những việc khác. "Không can thiệp lẫn nhau" mới là trạng thái lý tưởng nhất, cộng thêm bản thân cô cũng không có sở thích "chủ động" làm mẹ cho người khác... Kim Nhiễm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, tự nhiên lùi một bước sang bên, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ cô vừa động đậy, Vương Thư Nhã đang tranh cãi không lại bên kia bỗng quay người lại, hỏi: “Chị ơi, chị thấy trốn học có phải là sai không?”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Kim Nhiễm: “...”
Lần này muốn đi cũng không đi được nữa rồi.
Phía sau đám người, Trần Huấn Lương trợn mắt, hít vào một hơi khí lạnh.
Chết rồi chết rồi, sao mẹ kế của anh Lê lại ở đây? Không lẽ cô phát hiện chuyện bọn họ lấy trộm xe rồi sao? Nghĩ đến đây, cậu ta lập tức hoảng loạn, vội vàng kéo vạt áo người bên cạnh, nói nhỏ: “Anh Lê, người nhà cậu đến bắt cậu rồi!”
Vẻ mặt Giang Hứa Lê thoáng hiện lên sự khó chịu.
Bố cậu bây giờ còn đang ở nửa bên kia Trái đất, làm gì có thời gian đến bắt cậu?
Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ phía trước, khuôn mặt bình tĩnh ban nãy bỗng thoáng cứng đờ, sau đó cau mày khó chịu.
Vương Thư Nhã hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của bạn học.
Để giành chiến thắng, cô bé tích cực lôi kéo "người qua đường" vào phe mình: "Chị ơi, chị cứ mạnh dạn nói đi, họ không dám làm gì đâu!”
Kim Nhiễm… quả thực có chút bất lực.
Cô còn chưa đi làm, sao đã phải đối mặt với thử thách "thực tế" rồi chứ?
Đặc biệt, một trong số đó lại là "con riêng" ghét bị mẹ kế can thiệp. Chỉ cần không khéo léo một chút, đối phương e là sẽ càng thêm bài xích và phản cảm.
Kim Nhiễm đành cân nhắc trả lời: “Khụ, trốn học là không tốt.”
Nghe vậy, Vương Thư Nhã mỉm cười đắc ý, còn Trần Huấn Lương thì sắc mặt đột biến đổi.
Là anh em chí cốt của Giang Hứa Lê, cậu ta biết mẹ kế của anh Lê không hề dịu dàng, thân thiện như vẻ bề ngoài mà luôn âm thầm nhắm vào anh Lê. Mỗi lần đều giả vờ như không có gì, khiến ai cũng nghĩ là lỗi của anh Lê.
Liếc nhìn Giang Hứa Lê nãy giờ không nói một lời, Trần Huấn Lương tự cảm thấy hiểu ý của bạn, nhất thời máu nóng dồn lên, cậu ta chủ động đứng ra: “Tớ, chúng tớ không trốn học! Tớ bị thương, cần phải đi bệnh viện!”
Cùng với lời nói là cánh tay đang "dũng cảm gãy lìa", và một vết xước nhỏ không đáng kể trên mu bàn tay.
Thấy vậy, khóe miệng Kim Nhiễm giật giật.
Muộn thêm chút nữa, vết thương sợ là lành mất rồi.
Nhưng người tự nhiên thân thiết như vậy, lẽ nào là cậu con trai "mua rẻ" của cô?
Trong mắt cô thoáng qua một tia suy tư.
Giữ vững nguyên tắc không chủ động nhưng cũng không đắc tội, Kim Nhiễm nở một nụ cười thấu hiểu với cậu thiếu niên trước mặt: “Ồ, thì ra là để đi bệnh viện, vậy thì không tính là trốn học.”
Cô mở túi, lấy ra một miếng băng cá nhân hình gấu dâu tây đưa cho cậu ta, ra vẻ một người lớn ân cần: “Vết thương lớn nhỏ gì cũng vậy, lỡ nhiễm trùng thì phiền lắm, cái này cháu cứ cầm lấy dùng tạm.”
Thấy Trần Huấn Lương không động đậy, cô còn dịu dàng giục: “Ngây ra đó làm gì, cầm lấy đi chứ.”
Trần Huấn Lương ngây ngốc cầm lấy.
Kim Nhiễm còn định nói thêm gì đó thì lúc này, tài xế Tiểu Tôn tìm đến, chứng kiến cảnh tượng này còn có chút ngạc nhiên: “Cậu chủ.”
Anh ta chào hỏi cậu thiếu niên còn lại.
Kim Nhiễm đang chuẩn bị nói thêm vài lời quan tâm: ?
Động tác khựng lại, cánh tay đang giơ lên tự nhiên chuyển hướng, đặt lên người cậu thiếu niên cao gầy, giả vờ như không nhận ra động tác cố gắng tránh né của đối phương.
Vừa chạm vào đã rời ra, cô mỉm cười gật đầu: “Sau này có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng với bạn học nhé. À đúng rồi, dì còn có việc bận, mấy đứa cứ về lớp học đi.”
Trần Huấn Lương nghe vậy, lập tức nói: “Dì cứ bận việc, không cần quan tâm bọn cháu đâu.”
Rồi kéo Giang Hứa Lê chạy biến.
Không biết đứa trẻ này là quá căng thẳng hay ngốc, không đi cổng chính mà lại trèo tường quay lại theo đường cũ.
Kim Nhiễm thu lại ánh mắt, dù ngượng đến mức da đầu tê dại nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài, nói với Tiểu Tôn: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ngoài bức tường, Giang Hứa Lê nhìn Trần Huấn Lương như nhìn một thằng ngốc: “Cậu lên cơn thì đừng có kéo tôi theo.”
Bị chê bai, Trần Huấn Lương ngồi phịch xuống bãi cỏ, vì tinh thần căng thẳng nên giờ vẫn còn thở hổn hển: “Mẹ kiếp, không biết người tốt bụng gì cả, tớ là vì ai đây chứ.”
Giang Hứa Lê cau mày, cuối cùng nói: “Tớ tự biết liệu, tóm lại mày lần sau tránh xa cô ta ra.”
Trần Huấn Lương hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Dù sao cũng là chuyện nhà của bạn, bạn bè can thiệp quá nhiều thì ra thể thống gì. Nhưng: “Chả trách ngay cả chú Giang thông minh như vậy cũng bị lừa, mẹ kế của cậu diễn xuất thật không tồi, vừa nãy cô ta nhìn tớ, tớ còn tưởng là mẹ kế tớ đấy.”
Giang Hứa Lê: “...”
Trần Huấn Lương giơ tay phải của mình lên, trên mu bàn tay đen sạm đang dán một miếng băng cá nhân màu hồng cánh sen, đáng yêu đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
"Vết thương chỉ bé tí tẹo, cô ta cứ nhất quyết phải băng cho tớ còn bảo là sẽ bị viêm nhiễm, tớ ngại không dám nói là mình chẳng thấy đau gì cả." Trần Huấn Lương đắc ý lắc lắc tay phải, đột nhiên tò mò hỏi: “Mà anh Lê này, cô ta sao lại không nói chuyện với cậu ậy?”
Giang Hứa Lê: “...”
Sắc mặt thiếu niên có chút đen lại.
Hành động lần này của Kim Nhiễm quả thực hơi ngoài dự liệu của cậu. Cậu còn tưởng cô ta sẽ nhân cơ hội này mà "dạy dỗ" mình hoặc là mách lẻo với bố cậu.
Ai ngờ người phụ nữ đó lại chẳng thèm nhìn cậu mấy bận.
Không hiểu sao, trong lòng Giang Hứa Lê có chút khó chịu.
Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Kim Nhiễm chuyển hướng chú ý sang chuyện khác, không còn nhắm vào mình nữa, đối với cậu mà nói là một chuyện tốt.
Cậu lười bận tâm đến những chuyện vụn vặt đó, nếu hai người có thể "nước sông không phạm nước giếng", giữ khoảng cách với nhau thì là tốt nhất.
Trần Huấn Lương không biết suy nghĩ của cậu bạn, cậu ta càng nhìn càng thấy miếng băng cá nhân trên tay đẹp, cậu ta đúng là trai đẹp vạn năng, lúc ngọt ngào lúc cá tính: “À đúng rồi anh Lê, tớ nhớ hình như vừa nãy cậu cũng bị cành cây làm xước một cái đúng không, mẹ kế của cậu vậy mà không đưa băng cá nhân cho cậu sao?”
Giang Hứa Lê quay đầu bỏ đi.
“Ấy? Anh Lê đợi tớ với, chúng ta không ra ngoài nữa à?”
“Đi xin phép!”
Gió thổi mang theo tiếng nghiến răng ken két của thiếu niên.